Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Mùa hè năm nay cực kỳ nóng bức, ngày nào cũng nắng chói chang mà chưa thấy mưa đâu, rất nhiều lá trên cành đều cong queo lại như bị nướng
chín, tối đến gió thổi rơi xuống, có ai giẫm sẽ tạo thành những tiếng
lạo xạo giòn giã.
Trong thời tiết oi bức như vậy, Hạ Vân Tự rất thích ăn nho ướp lạnh.
Nhưng loại mà nàng thích lại chính là cống phẩm thượng hạng, ngoại trừ
chỗ hoàng đế và thái hậu, những cung khác cũng không có. Hoàng đế không
trực tiếp thưởng cho nàng nhưng ngày nào cũng chuẩn bị rất nhiều ở Thanh Lương Điện, nàng tới là có thể ăn thoải mái.
Hạ Vân Tự biết y đang có ý dụ nàng ngày nào cũng đến nên cứ giữ đúng
chừng mực của mình, sang đó hai ba ngày là lại nghỉ một hai ngày khiến y phải nếm chút mong nhớ tương tư.
Câu tiểu biệt thắng tân hôn quả là không sai. Trong những ngày nàng ở Ngọc Trúc Hiên, y sẽ tranh thủ lúc chiều tối rảnh rỗi đến thăm nàng,
bảo là mang nho đến cho nàng ăn, sau đó nghe một khúc tỳ bà hoặc chỉ
ngồi trò chuyện một lát.
Thấm thoắt, đã đến cuối tháng sáu.
Hôm đó Hạ Vân Tự ở trong phòng nghỉ ngơi cả ngày. Gần đến trưa, y sai người sang mời nàng qua, nàng lấy cớ mệt mỏi để từ chối, thế là y nói
tối sẽ sang dùng bữa với nàng. Nhưng đến chiều tối lại không thấy y đâu, chắc là còn vướng bận chuyện trong triều nên nàng gọi Hàm Ngọc đến cùng dùng bữa, sau đó lại cùng nhau ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm.
Đang đi dạo bên hồ thì bỗng nghe phía xa xa có tiếng ồn ào. Hạ Vân Tự đưa mắt nhìn xuyên qua bóng đêm lờ mờ thì thấy mấy tên hoạn quan đang
dẫn một người đàn ông trung niên đi thật nhanh, chốc lát đã không thấy
bóng dáng.
Hàm Ngọc nhíu mày. “Người đó nhìn như là thái y, phía đó lại là chỗ
của Thuận Phi nương nương, chắc là cái thai của Linh thải nữ lại không
ổn.”
Dạo này Thải Linh luôn như thế, lại gặp ngày hè nóng bức kéo dài nên càng khó chịu, cứ hai ba ngày là lại triệu thái y một lần.
Vì thế Thuận Phi mỗi tối đều khó mà yên giấc, đành phải bảo mọi người miễn vấn an để ban ngày được nghỉ ngơi thêm một chút.
Hoàng đế biết tất cả những chuyện này nhưng vẫn không đi an ủi Thải
Linh, cũng không trao lại quyền lực cho Chiêu Phi để san sẻ với Thuận
Phi, chỉ thưởng cho Thuận Phi rất nhiều thứ, thế là thanh thế của Thuận
Phi ngày càng cao.
Nhìn cảnh truyền thái y thế này, Hạ Vân Tự và Hàm Ngọc đều không thấy có gì lạ nên tản bộ xong thì ung dung trở về Ngọc Trúc Hiên nghỉ ngơi.
Nhưng gần đến giờ đi ngủ, có một tin tức lan truyền khắp hậu cung
nhanh như gió. Phía Ngọc Trúc Hiên, Tiểu Lộc Tử vội vội vàng vàng ào
phòng ngủ bẩm báo: “Nương tử, từ lúc chiều tối tới giờ cái thai của Linh thải nữ không ổn lắm, thái y gắng hết sức nhưng vẫn không xong… E là
sắp sinh rồi.”
Hạ Vân Tự ngồi bật dậy. “Thật sao?”
Tiểu Lộc Tử cúi người, đáp: “Vâng, Thuận Phi nương nương đã vào phòng Linh thải nữ để trông chừng, Chiêu Phi nương nương cũng xin được sang
thăm nom, hoàng thượng đã ân chuẩn. Các vị nương nương khác chắc cũng
đang sang đó, nương tử có cần đi xem thử không?”
Tính ra thì còn hơn một tháng nữa.
Nhưng cũng tốt. Linh thải nữ mang cái thai này vất vả quá, thêm một
ngày là chịu khổ một ngày, sinh sớm một chút cả mẹ lẫn con đều dễ thở.
Hạ Vân Tự khẽ thở dài. “Ta phải sang đó xem sao. Ngươi mau ra sau gọi Ngọc thải nữ cùng đi.”
“Vâng.” Tiểu Lộc Tử lom khom lui ra ngoài. Oanh Thời lập tức đi vào,
phân công mọi người chuẩn bị nước, quần áo, hầu hạ Hạ Vân Tự tắm rửa
thay y phục.
Mọi việc đều làm đơn giản nhanh gọn nên chừng một khắc sau là sửa
soạn xong. Lúc đến chỗ của Linh thải nữ thì đã có không ít tần phhi đến
đó trước.
“Chiêu nghi nương nương.” Hạ Vân Tự đến hành lễ với Hứa chiêu nghi trước, đưa mắt nhìn vào trong phòng. “Thế nào rồi ạ?”
Hứa chiêu nghi cau chặt mày, đáp: “Thái y nói Thải Linh vốn đã yếu,
bây giờ bất ngờ động thai nên e là sinh không được thuận lợi lắm.”
Hai người vừa nói vừa tránh sang chỗ khác, Hạ Vân Tự ép giọng thật khẽ, hỏi: “Thần thiếp nghe nói Chiêu Phi…”
“Đã ở trong phòng.” Hứa chiêu nghi cười khẽ. “Nếu nói nàng ta quan
tâm đến Linh thải nữ, bản cung không tin. Chắc là vẫn muốn tranh giành
đứa bé.”
Chân mày Hạ Vân Tự khẽ giần giật.
Nếu vô duyên vô cớ tranh giành hoàng đế sẽ không đồng ý, nhìn Chiêu Phi cũng không ngốc đến thế.
Hạ Vân Tự nói: “Nương nương có biết nàng ta đang tính toán gì không?”
Hứa chiêu nghi chậm rãi lắc đầu. “không. Lúc nãy nàng ta vào đó, bản
cung thấy Thuận Phi cũng rất ngạc nhiên. Haiz, chỉ mong Thuận Phi có thể ứng phó với nàng ta. Trong cung đúng là luôn có những chuyện khó lường
trước.”
Nói xong nàng ta quay đầu liếc nhìn Hàm Ngọc đang đứng đợi ngoài cửa, hỏi: “Muội và Ngọc thải nữ quan hệ thế nào?”
“Cũng ổn.” Hạ Vân Tự nhìn nàng ta. “Sao thế ạ?”
Hứa chiêu nghi trầm ngâm. “Nếu muội có thể nói thẳng với nàng ta thì bảo nàng ta về đi, đừng đợi ở đây.”
Hạ Vân Tự không hiểu. “Tại sao?”
Hứa chiêu nghi lắc đầu. “Lúc Linh thải nữ động thai, bản cung đang
nói chuyện với Thuận Phi nương nương ở nhà trước, nghe tin là qua đây
ngay. Lúc sắp vào phòng thì thấy cung nhân đang bưng thuốc vào cho Thải
Linh uống, còn mang thêm đĩa đường phèn cho bớt đắng… Muội cũng biết đó, đường phèn ngậm vào là tan, không cần nhai cũng không cần nhả hột, càng sẽ không bị nghẹn. Nàng ta động thai người không thải mái, bớt chút sức cũng tốt.”
Hứa chiêu nghi vừa nói vừa nhíu mày. “Nhưng nàng ta lại lập tức đẩy
đĩa đường phèn ra, cả đường và đĩa sứ đều rơi xuống đất. Ta và Thuận Phi nương nương ở ngoài cửa nghe thấy nàng ta mắng mỏ, bảo các cung nhân
đang đổi cách để hành hạ mình, nói là trong phòng Ngọc thải nữ lúc nào
cũng có mứt hoa quả và điểm tâm, còn mình mang thai mà lại phải ăn đường phèn qua loa thế này. Nghe giọng oán trách dữ lắm.”
Hạ Vân Tự nghe xong thấy rất ngạc nhiên, cảm thấy Thải Linh thật
không biết lý lẽ. Ngoại trừ đường phèn hôm nay là có lý do, còn lại có
bao giờ Thuận Phi bạc đãi nàng ta đâu? Cả hậu cung này dều biết một ngày ba bữa của nàng ta Thuận Phi phải nhìn qua trước mới cho ăn, sợ nàng ta không vui.
Nhưng bây giờ không thể nói lý với Thải Linh được, nàng đành phải đến nói rõ với Hàm Ngọc.
Sắc mặt Hàm Ngọc trở nên rất phức tạp, nàng ta nhún người nói: “Vậy nô tỳ trở về đợi tin.”
Hạ Vân Tự gật đầu cười khổ. “Cũng không cần đợi, cô cứ ngủ trước đi.”
Vì loại người này mà phải thức đêm chờ đợi là không đáng. Nếu không
phải thân là phi tần, cần thể hiện sự quan tâm đến tỷ muội trong cung và long thai thì nàng cũng không thích ở đây đợi.
Sau đó là khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc. Bên ngoài im ắng,
chỉ khi có cung nhân ra vào mới tạo thành tiếng động, hoặc thỉnh thoảng
có phi tần sốt ruột thở dài. Trong phòng thỉnh thoảng nghe thấy tiếng
kêu đau đớn của Thải Linh, âm thanh không lớn lắm, có vẻ như khá suy
yếu.
Bóng đêm ngày càng dày đặc, sau đó từ từ chuyển sáng, bất giác đã đến giờ hoàng đế thượng triều.
Hứa chiêu nghi nhìn ra ngoài trời, thở dài. “Đã qua cả đêm rồi…”
Không lâu sau, hoàng đế hạ triều, rốt cuộc cũng sang bên này. Thuận
Phi và Chiêu Phi đều ở trong phòng, bên ngoài Hứa chiêu nghi có địa vị
cao nhất, nghe tiếng thông báo liền dẫn các phi tần ra nghênh giá.
Hạ Huyền Thời dừng bước, nói miễn lễ. Trước nay trong cung có quan
niệm phòng sinh âm khí nặng nên đàn ông không được vào, y chỉ từng ở bên cạnh Giai Huệ hoàng hậu khi nàng sinh nở, còn bây giờ hoàn toàn không
có ý đó mà chỉ ngẩng đầu nhìn cửa phòng, hỏi Hứa chiêu nghi: “Thế nào
rồi?”
“Không ổn lắm.” Hứa chiêu nghi trả lời thật tình. “Thái y đã dùng
thuốc trợ sản, cũng đút Thải Linh ba lần thuốc tăng lực nhưng vẫn chưa
biết khi nào thì sinh.”
Hạ Huyền Thời nhíu mày thở dài. Cùng lúc đó, một người có vẻ là bà đỡ bước ra, nhìn thấy thánh giá thì hơi bất ngờ rồi bước lên dập đầu hành
lễ. “Chúc mừng hoàng thượng, tam hoàng tử đã bình an.”
Vừa nói xong, xung quanh ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Huyền Thời dỏng tai lắng nghe rồi hỏi: “Sao không nghe tiếng khóc?”
Tiếng thở phào xung quanh lại im bặt. Trẻ con vừa sinh ra là phải khóc, nếu không khóc thường là có vấn đề.
Bà đỡ vẫn rất lạc quan, tươi cười đáp: “Dạ có khóc, có khóc. Có điều
tiểu hoàng tử hơi yếu nên tiếng khóc không lớn, bên ngoài không nghe
thấy.”
Hoàng đế gật đầu, ra hiệu cho bà đỡ đứng lên. Hứa chiêu nghi bước lên một bước. “Linh thải nữ thì sao? Có bình an không?”
“Chuyện này…” Nụ cười của bà đỡ hơi đơ lại, cúi người đáp: “Thải nữ
đã kiệt sức, cơ thể bị tổn thương, e là phải tịnh dưỡng một thời gian
mới được.”
Nói xong bà ta rụt rè quan sát thần sắc của hoàng đế, mọi người cũng nhìn y.
Biểu cảm của hoàng đế không có gì thay đổi, y sai Phàn Ưng Đức. “Đi mở kho ban thưởng.”
Không khí bất giác trở nên gượng gạo.
Hạ Vân Tự khẽ cụp mắt, thầm nghĩ quả nhiên là đế vương vô tình.
Trong cung có một quy định bất thành văn là tần phi sinh hạ hoàng tử
công chúa thường sẽ được tấn phong, chỉ có hoàng hậu, quý phi không thể
tấn phong được nữa thì sẽ ban thưởng cho người nhà để thể hiện thánh ân. Nếu mẹ của đứa trẻ có địa vị thấp thì nên thăng vài bậc để giữ thể
diện, vì tương lai của đứa trẻ.
Bây giờ y làm thế, một mặt là nói rõ sẽ không để đứa trẻ ở cạnh Linh thải nữ, nhưng mặt khác cũng chứng tỏ y khá tuyệt tình.
Không thì tấn phong Linh thải nữ nửa phẩm cũng được vậy.
Nhưng hậu cung rốt cuộc là hậu cung của y. những lúc thế này càng
không ai dám làm trái ý y mà bước lên nói giúp cho Linh thải nữ. Phàn
Ưng Đức khom người vâng một tiếng, chuyện này dừng ở đây.
Thuận Phi và Chiêu Phi nhanh chóng ra ngoài, đồng loạt nhún người hành lễ. “Hoàng thượng vạn an.”
Hành lễ xong, Chiêu Phi tươi cười dịu dàng giống như sự lạnh nhạt gần đây là không tồn tại. “Hoàng thượng có muốn xem tam hoàng tử không?”
Y gật đầu, nàng ta nói tiếp: “Trẻ sơ sinh không thể ra gió, hoàng thượng vào trong thăm nó đi.”
Hạ Huyền Thời gật đầu đi vào phòng, hai người cũng theo sau. Nhũ mẫu
vừa quấn đứa bé vào trong tã lót, thấy y vào thì hiểu ý nên bước tới,
đưa cho hoàng đế xem.
Phía đứa bé càng náo nhiệt đông đúc thì bên Linh thải nữ càng lạnh
lẽo thê lương. Không lâu sau, nàng ta nghe thấy tiếng động trong phòng
nên mở mắt nhìn trân trân sang bên này.
Dường như mất một lúc để nhìn rõ trong phòng có những ai, gương mặt
tái nhợt không chút máu của nàng ta lập tức trở nên hồng hào vì kích
động, sau đó bất chấp tất cả, nhào xuống giường. “Hoàng thượng…”
Mái tóc bù xù, giọng nói the thé, cộng thêm những ấn tượng không hay
lần trước khiến hoàng đế nhíu mày nhìn nàng ta, im lặng một lát, cuối
cùng nói một câu khá là ôn hòa. “Nàng gắng nghỉ ngơi đi.”
Thải Linh vẫn bất chấp, lê gối tới trước, cung nữ bước lên ngăn nàng
ta lại, nàng ta suy yếu nhưng vẫn cố gắng gượng, dập đầu lia lịa. “Xin
hoàng thượng làm chủ cho nô tỳ… Xin hoàng thượng làm chủ cho nô tỳ!”
Y nhíu mày càng chặt hơn. “Sao nữa?”
Linh thải nữ đứng dậy, trên khuôn mặt chỉ có ánh mắt là kiên định, có hồn. “Nô tỳ sinh non… là vì bị người ta hãm hại, muốn bỏ mẹ giữ con. Nô tỳ còn sống đến giờ này toàn là nhờ trời xanh thương tình che chở. Xin
hoàng thượng làm chủ cho nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn đòi lại công bằng!”