Tránh Xa Nam Chủ: Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 13: Khúc vô hàn




Tôn Nguyệt Tuyết nghiêng đầu, hơi nghiêng đầu nhìn vào một cái bình pha cà phê rất đơn giản nhưng nếu không để ý kĩ sẽ không thấy nó được cách tân có thêm một chức năng xay nhuyễn hạt cà phê. Cái bình pha cà phê này căn bản là phải tự thiết kế, mà theo nàng suy đoán thì nam nhân kia là chủ nhân của cửa tiệm này đi. Vậy thì nam nhân đó quả là một Barista có tay nghề vô cùng cao. Nếu không muốn nói là chuyên nghiệp
Nàng nhìn chăm chú, đôi mắt hơi sáng lên, nam nhân kia đang lau ly cà phê, cũng để ý tới nàng, thấy nàng chú ý tới bình pha cà phê mà hắn tự thiết kế thì trong mắt hơi lóe lên tia sáng nhỏ.
"Anh cứ cho tôi một ly cappuccino là được" Tôn Nguyệt Tuyết mỉm cười đưa tay chống cằm, hơi dò xét nam nhân này nhưng cũng nhanh chóng xoay mặt đi. Chợt một con vật lông xù nhảy vào lòng nàng, nàng hơi giật mình nhìn thì đó là một con mèo con lông xù giống mèo ba tư màu trắng đang ve vẩy đuôi. Nàng hơi giật khóe miệng, cai này là sao?
"À, đó là thú nuôi của tôi, nếu em thấy phiền để nó xuống là được" Nam nhân mỉm cười nói lời xin lỗi, đôi mắt màu trà sâu thẳm lúc nào cũng đều mang vẻ gì đó rất dịu dàng nhưng khiến người ta không dám nhìn thẳng
"Không sao, thật ra tôi cũng không thấy phiền lắm" Tôn Nguyệt Tuyết đưa tay vuốt bộ lông của tiểu miêu, khuôn mặt vốn lạnh nhạt đã hơi dịu dàng. Nàng luôn thích những động vật ngoan ngoãn như vậy. Tiểu miêu không biết là vì sao mà rất thích được nàng đụng chạm, vô cùng vui vẻ khi được nàng vuốt lông khiến Tiểu Hồng tức đến muốn nổ cả mắt, con mèo này là ai? dám dành chủ nhân với nó!
Nam nhân im lặng pha cà phê, mùi cà phê rang xay thơm phức xen lẫn vị đăng đắng khiến nàng hít hà, ừm...Rất tuyệt, quả nhiên đến đây là lựa chọn đúng đắn. Nàng trước giờ có nhiều sở thích, pha cà phê hoặc pha trà tay nghề của nàng cũng không tệ, mà khẩu vị của nàng cũng hơi khó tính nữa
Nàng vừa nãy khi vào đã gỡ tai nghe, giờ nàng lại đem lên đeo lên, lấy từ trong túi xách một cuốn sách về đông y, đây là một số hương liệu mà nàng không để ý lắm, vì hợp tác với Tiêu Diệc thì nàng cũng nên chịu khó một chút, coi lại để nắm lại kiến thức cũng không tệ
Mà nãy giờ hành động của nàng hoàn toàn không rời khỏi mắt của nam nhân kia, hắn hơi để ý tựa cuốn sách đã cũ đến ngả màu nhưng nhìn cũng biết là được giữ rất cẩn thận, đề tựa cuốn sách cũng không có khiến hắn càng hoài nghi.
Tôn Nguyệt Tuyết đang chăm chú đọc thì một ly cappuccino được đưa ra trước mắt, nàng mỉm cười cảm ơn rồi đánh giá ly cappuccino này, nam nhân này làm không nhanh cũng không chậm, nhưng lại khiến nàng vô cùng tò mò tay nghề. Ly cappuccino này rất bình thường, nhưng hình ảnh lại là một đôi cánh thiên thần rất công phu, nàng hơi tròn xoe mắt đánh giá. Không nhịn được mà nhẹ giọng nói "Tay nghề thật tốt"
Nam nhân nghe thấy lời nàng nói, đáy mắt xẹt qua tia ngạc nhiên cũng theo thói quen nhẹ giọng hỏi lại "Em nhận ra sao?"
Tôn Nguyệt Tuyết không trả lời, nhún vai nhấp thử một ngụm, cà phê hơi nóng nhưng độ ấm vừa đủ khiến nàng dễ chịu, nàng nhắm mắt nhấm nháp thì chặt hơi nhíu mày "Tâm tình anh hôm nay có vẻ không được tốt?"
"Có lẽ vậy" Nam nhân vẫn mỉm cười ưu nhã, tựa như dù bầu trời có sập đổ hắn vẫn như trích tiên không dính bụi trần mà lẳng lặng ngắm nhìn thế nhân thay đổi.
"Đừng để cảm xúc bản thân ảnh hưởng đến một tách coffe" Tôn Nguyệt Tuyết có lòng hảo tâm nhắc nhở. Nàng chỉ là không muốn thưởng thức ly cà phê bị ảnh hưởng bởi cảm xúc người pha thôi nha
"Em có vẻ am hiểu về pha chế, em là một Barista sao?" Nam nhân hỏi theo chủ đề, nàng thấy có người chung sở thích thì cũng không tiếc lời vàng lời ngọc mà nói chuyện, dù sao nàng cũng không phải là người quá khó gần hay ngượng ngùng gì
"50/50, phải cũng không phải. Nhưng có một niềm đam mê không nhỏ" Đối với hai người thông minh mà cùng quan điểm, nói chuyện như thế nào họ cũng sẽ hiểu được mà ha ha ha!
"Tôi là Khúc Vô Hàn, có thể tìm thấy một người đồng sở thích thật không dễ dàng" Nam nhân tự xưng Khúc Vô Hàn chìa tay với những ngón tay thon dài băng cơ ngọc cốt về phía nàng, nàng cũng không ngại ngần bắt lấy, mỉm cười nói "Lục An Nguyệt, hân hạnh được gặp anh"
Khoan...Khúc Vô Hàn, không phải là nam nhân trong truyện cũng dính tới nữ chủ sao? Nhưng đến gần nửa truyện mới xuất hiện một chút nên...chắc không sao đâu ha? Nàng là nhất thời không nhớ nha
Trời ạ! Tại sao số nàng xui vậy, một ngày gặp tới 3 nam nhân có liên quan tới vị nữ chủ đáng kính cao cao tại thượng kia. Khoan đã! Nàng không muốn buông một người bạn có chung sở thích...Nhưng mà nữ chủ thì sao?
Tôn Nguyệt Tuyết cố tình gục mặt xuống đọc sách tiếp, nhưng thật ra mặt nàng đang rất xanh...Sao lại như vậy? Rốt cuộc là nàng ăn ở thế nào mà xui vậy? Không sao, bình tĩnh! Hắn chưa có liên quan tới nữ chủ, chưa có liên quan tới nữ chủ.
Được rồi, Khúc Vô Hàn là một nam nhân như trích tiên, nàng và hắn là bạn bè, ừm sẽ không sao đâu ha? Trời biết, đất biết, ta biết, Khúc Vô Hàn biết, ừm vậy thôi, ổn thôi mà
Lúc nàng trong nguyên tác thăng thiên thì nam nhân này mới xuất hiện, theo nàng suy đoán thì không có liên quan dù nửa truyện còn lại nàng không rõ. Ừm, chúng ta là người qua đường
Sau khi đại não phân tích vô cùng mau lẹ thì nàng đã lấy lại tinh thần, hoàn toàn quẳng chuyện nam nhân này có liên quan gì tới vị kia ra sau đầu. Bỏ đi, lo thừa quá, nàng không thèm lo nữa. Gặp thì gặp, nàng sợ ai? Cùng lắm thì trốn trong không gian sống cuộc sống vui vẻ với Tiểu Hồng ha ha ha
Nàng tin tưởng Khúc Vô Hàn là một người có thể tin được, bởi vì dù xuất hiện rất ít nhưng lại để cho nàng vài ấn tượng, nàng không rõ thân phận hắn, chỉ biết hắn rất yêu thích pha chế và cả nấu nướng, nàng cũng yêu thích hai thứ đó, vì vậy nên tặng cho hắn một món quà làm quen cũng không tệ, dù sao nàng cũng không phải người keo kiệt, với người tài lại càng không
Không nghĩ ngợi nữa, nàng liền đưa tay vào trong túi xách, thật ra là nàng lấy trong không gian nhưng dùng để ngụy trang, rất nhanh nàng đã lấy ra một hộp thủy tinh có dạng ống thí nghiệm, bên trong chứa bột màu đen, nàng cười tươi làm lộ ra hai cái lúm đồng tiền
"Đây, thứ này cho anh, bảo bối của tôi đấy, nó sẽ giúp anh rất nhiều. Nhưng anh phải đáp ứng tôi một điều kiện" Tôn Nguyệt Tuyết bí mật nói, lắc lắc cái lọ mà làm ra vẻ ta rất cao thượng, nàng lạnh nhạt khi không có mục đích thôi nha, kì thật nàng vẫn rất vô sỉ, đừng bị nàng lừa như thế chứ
"Điều kiện?" Khúc Vô Hàn mỉm cười tò mò đặt nghi vấn
"Đó chính là phải miễn phí cà phê cho em một tháng, ừm em uống rất ít, hai ly mỗi ngày thôi" Tôn Nguyệt Tuyết nàng đổi xưng hô, nàng thừa biết Khúc Vô Hàn lớn tuổi hơn nàng, đổi xưng hô một chút cũng là hợp tình hợp lí thôi, rồi nàng cười đem bàn tay to lớn ấm áp của hắn xòe ra rồi để bình thủy tinh vào, hắn không đồng ý nàng cũng cho, đồng ý thì tốt~
"Hửm? Được, cũng với điều kiện em phải đến đây cùng tôi hàng ngày" Khúc Vô Hàn nhìn bàn tay nhỏ nhắn chạm vào da thịt mình, cảm giác rất mềm mại. Và nữ nhân này cũng làm hắn rất tò mò
Tôn Nguyệt Tuyết gật đầu không thèm suy nghĩ, ngu sao không đồng ý, cà phê miễn phí đấy! Nàng uống cho banh tiệm luôn! Còn việc đến đây mỗi ngày thì đối với nàng cũng chẳng to tát gì.
"Đây, để em chỉ anh pha thứ đó" Tôn Nguyệt Tuyết lấy từ trong túi xách thêm một bình thủy tinh dạng ống nghiệm nữa, nhưng mà bên trong lại chứa chất lỏng màu trắng đục như sữa.
Tôn Nguyệt Tuyết xuống ghế, vòng ra sau quầy, đứng bên cạnh Khúc Vô Hàn, sau khi nhận được sự đồng ý của hắn thì liền nhanh tay với một ly cà phê bằng men sứ màu trà mà không để ý ánh mắt thâm trầm vẫn luôn nhìn mình.
Nàng đổ 1/5 chất lỏng vào bên trong ly, rồi đem bột màu đen kia để sang một ly khác, chế nước sôi vào. Nàng theo thói quen mở miệng "Anh tạo bọt cùng rang loại hạt này lên đi" Nàng vừa nãy cũng lấy một bịch hạt cà phê nàng tự trồng trong không gian đem đưa cho Khúc Vô Hàn, lúc nàng làm việc là lúc nàng hoàn toàn không để ý tới lễ nghi quy củ gì hết, người lạ hay người quen đều như nhau
Khúc Vô Hàn mỉm cười làm theo lời nàng, hoàn toàn không có một chút tức giận. Nàng nhanh chóng đem chất lỏng màu trắng đổ vào thứ nước đen đã được hòa tan nhờ vào chất bột màu đen kia lại với nhau. Hai thứ trộn lẫn vào nhau trở thành màu nâu sẫm, nhưng dường như bị rút đi chỉ còn đủ cỡ 5 thìa cà phê.
Nàng lúc này bỗng dưng hơi ngứa miệng nói, bệnh nghề nghiệp của nàng thôi, khi khám bệnh chữa bệnh gì nàng đều nói chuyện để bệnh nhân phân tâm mà quên đi cái đau, nhưng hiện giờ nàng hoàn toàn quên mất nàng đang pha cà phê...
"Tại sao anh lại đặt tên quán là [30]?"
"Chắc vì nó là số tuổi của tôi hiện nay" Khúc Vô Hàn vẫn luôn giữ nụ cười, ôn hòa trả lời khiến nàng không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì, nàng à một tiếng rồi quay sang chỗ hắn, vì Khúc Vô Hàn cao lớn mà nàng thì lại nhỏ nhắn nên nàng buộc phải dựa sát người hắn để xem hắn làm tới đâu rồi
Một mùi hương thoang thoảng dễ chịu xộc vào mũi khiến Khúc Vô Hàn hơi mê muội, nhưng nhanh chóng thanh tỉnh đưa thành quả cho nàng. Nàng liền đem cà phê đã được rang xay thành bột kia toàn bộ đổ vào thứ chất lỏng màu nâu sẫm. Rồi đưa bọt vào, chế thêm chút cà phê mà khi nãy nàng tiện tay pha
"Của anh đây, uống liền cho nóng" Tôn Nguyệt Tuyết mỉm cười
Khúc Vô Hàn nhìn ly cà phê không rõ kia, tò mò uống thử thì đồng tử bỗng giãn ra, nhìn vào Tôn Nguyệt Tuyết đầy hứng thú "Những thứ này từ đâu em có?"
"Bí mật" Tôn Nguyệt Tuyết theo phản xạ trả lời, nó là bí mật a~
Khúc Vô Hàn liếm khóe môi, vị cà phê này rất lạ, ngửi thì không thấy gì nhưng khi uống vào thì mùi thơm lại ngập muốn lấn cả vị giác cùng khứu giác khiến hắn giật mình, nó hơi đăng đắng lại ngọt ngọt vừa phải, không béo uống không ngán, lại giúp người khác thoải mái. Càng uống lại càng thèm, đây là lần đầu hắn nếm được loại cà phê như vậy
"Anh cứ từ từ thưởng thức, chính tay em pha cũng không quá 5 người được thưởng thức đâu, anh nên vinh hạnh đi" Tôn Nguyệt Tuyết bĩu môi, không thể khen nàng một câu sao? trước kia muốn nàng pha thì chỉ có trời sập đấy! Khen nàng đi chứ, hừ hừ, thật buồn bực mà. Mà không quá 5 người là sự thật đấy nha! Nàng là bé ngoan, rất thành thật
Mang theo tâm trạng thất vọng vì không được khen, bé ngoan Tôn Nguyệt Tuyết ấm ức về chỗ, vô cùng dỗi tiếp tục nghe nhạc đọc sách. Nàng đang giận đấy, khen nàng đi chứ. Ai da, tâm hồn nàng đang bị tổn thương nha.
Mà nàng không hay biết rằng thật ra Khúc Vô Hàn đã đem nàng biến thành tri kỉ, là một nữ nhân cần phải tìm hiểu, và cũng là người đầu tiên hắn khen trong lòng...
Bỗng tiếng chuông gió leng keng vang lên khá lớn, một bóng dáng chạy vào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.