Tôn Nguyệt Tuyết nghe tiếng chuông gió, liền không nghĩ ngợi đeo lại tai nghe, chắc cũng là khách quen đến uống, không nên làm phiền hay vì tò
mò phải xem người đó là ai, chỉ tổ hại thân. Trước lúc cúi đầu nàng còn
hảo tâm nói với Khúc Vô Hàn "Em cho anh phần còn lại, à mà đừng uống
nhiều quá trong ngày, nó có tác dụng bổ dương khí rất lớn đấy"
Được rồi, nàng đưa cho Khúc Vô Hàn loại cà phê đó thật ra là một vị thuốc
thì đúng hơn, nam nhân ai chẳng muốn mãnh, nào cũng thấy loại đó hợp với nam nhất thì cho hơn, với nữ mà uống nhiều cũng sẽ vô cùng kích tình
đấy. Không có tác dụng phụ nhưng mà vẫn là nên hạn chế, nàng chỉ là có
lòng tốt, không hề cố ý gì.
Khúc Vô Hàn
nghe vậy thì hơi nhướn mày, đôi mắt màu trà vốn có màu lục nhạt mang
theo chút nâu hạt dẻ hòa lẫn vào nhau vô cùng quyến rũ, sâu thẳm dịu
dàng nhìn nàng cũng hơi lóe sáng, quả là một nữ nhân thú vị! Rồi lại
nhìn sang cửa, một khuôn mặt vô cùng tức giận làm hắn thở dài, tên này
cũng thật là
Một nam nhân chạy vào, đẩy
mạnh cửa nhưng lại không vào quá vội mà đưa một tay chống ngay cửa, nam
nhân vận áo sơ mi màu đen đơn giản vẫn không giấu được thân hình rắn
chắc, bộ dáng thon dài cao ráo. Làn da trắng nhưng không phản cảm. Khuôn mặt anh tuấn có chút đỏ bừng vì chạy, mồ hôi đọng trên trán vô cùng
quyến rũ mê người. Môi mỏng mím lại tỏ vẻ tức giận, đôi mắt màu lam
trong suốt nhưng phủ một tầng sương mờ khó đoán. Mày hơi chau lại vẫn
không giấu được khí chất như vương giả, kiêu ngạo nhưng khiến người ta
phải cúi đầu, một thanh âm khàn đục quyến rũ tới mức khi nghe toàn thêm
mềm nhũn. Nam nhân này căn bản là chỉ cần phẩy tay là sẽ có hàng tấn nữ
nhân chạy lại ôm chân chó ấy chứ.
"Hàn.
như cũ đi" Nam nhân ấy tâm trạng không vui nói, tiến lại ngồi tại quầy
cách Tôn Nguyệt Tuyết khoảng hai cái ghế, nam nhân này căn bản là hoàn
toàn không chú ý tới nàng
Khúc Vô Hàn
nhìn Tôn Nguyệt Tuyết một bộ dáng không để ý, đeo tai nghe chăm chú đọc
sách thì hơi nghi hoặc, cô ấy không biết tên này? Nhưng cũng không để ý
nhiều mà quay người làm theo lời của tên ôn thần luôn qua đây như về nhà này
Bỗng Tiểu Hồng hơi cựa người làm
nàng để ý, không phải Tiểu Hồng luôn ngoan ngoãn khi giả làm vòng tay
sao? Sao bây giờ lại tự tiện cử động như vậy? Nàng đánh dấu trang sách
rối đóng lại, muốn đưa tay xem thử xem Tiểu Hồng có bị gì không. Thì ma
xui quỷ khiến tay nàng vướng vào tai nghe, không cần thận tai nghe liền
rớt ra khỏi chỗ cắm trong máy nghe nhạc
Máy nghe nhạc của nàng vốn rất tốt, không cần tai nghe cũng phát ra tiếng
nhạc khá lớn đủ để ai cũng nghe được. Bởi vậy nên tiếng dương cầm trầm
lắng cô đọng đầy cảm xúc vang lên khiến nam nhân vốn đang lầm bầm tự kỉ
kia xoay đầu, nhìn chằm chằm về phía nàng với ánh mắt vô cùng sáng khiến Tôn Nguyệt Tuyết không tự chủ nhìn lên nơi phát ra ánh sáng nóng rực
kia
Nàng nhìn lên, trong đầu chỉ có mấy
chữ 'Lại là mỹ nam' hiện ra, sao hôm nay mỹ nam dư thừa quá vậy? đâu đâu cũng có. Nhưng nam nhân này lại khiến nàng có cảm giác muốn sở
hữu...Được rồi, kiềm nào, con người không phải đồ vật, vậy là không tốt
Nàng rất không có lòng tốt trừng mắt với nam nhân kia, này! Mắc mớ gì nhìn
nàng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, chúng ta quen nhau sao? Muốn đấu
mắt à, lão nương liền bồi ngươi chơi.
Hừ hừ, này này, chúng ta không quen không biết, thôi nhìn được chưa? Chuyện này thật nhàm chán!
Nam nhân kia rất vô sỉ nói "Bản nhạc kia, tên gì?" Thanh âm có chút gì đó
rất kiêu ngạo nhưng mà không khiến người khác chán ghét, Tôn Nguyệt
Tuyết hơi tròn xoe mắt, nhìn nàng nãy giờ chỉ để hỏi cái câu này thôi
sao?
"Không có tên" Tôn Nguyệt Tuyết hơi
bĩu môi, thật là làm nàng không vui chút nào, không ai vui khi bị nhìn
đến lạnh sống lưng như vậy đâu
"Cô sáng
tác?" Nam nhân hơi kinh ngạc trong mắt, đến cả Khúc Vô Hàn vốn an tĩnh
cũng hơi kinh ngạc trong mắt, rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhìn được.
"Phải, có gì sao?" Tôn Nguyệt Tuyết một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, hoàn toàn ngó lơ hai người nào đó, tiếp tục đọc sách
Nam nhân ấy nheo mắt, vô cùng không có chút nào gọi là liêm sỉ chỉ vào cây
dương cầm, dùng giọng điệu ra lệnh nhưng lại ẩn chứa chút gì đó rất căng thẳng, khiến cho nàng vốn đang không vui cũng không thể giận được. Ài,
nàng rất rộng lượng, không so đo với mỹ nam này làm gì nữa
"Cô đàn lại bản nhạc ấy cho tôi đi" Nam nhân mặt không đổi sắc ra lệnh, chỉ là không đến mức khiến người ta chán ghét, cái bản mặt đẹp trai đó vẫn
có thể chấp nhận thái độ kiêu ngạo vương giả đó
Tôn Nguyệt Tuyết nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời "Tôi lâu rồi không
đụng tới, nếu đàn sai thì đừng có chê trách tôi đấy, là anh bắt buộc tôi trước"
Nói rồi, nàng đứng dậy đi tới nơi cây dương cầm, không suy nghĩ liền ngồi vào, vươn ngón tay thon dài
nhấn lên từng phím đàn. Ngoài trời mưa rơi từng giọt, nàng cười nhạt,
những lúc nàng đụng vào thứ gọi là âm nhạc, trời đều đổ mưa như vậy, mưa nhỏ và nhẹ, âm u như cuộc đời của nàng vậy
Nàng từng nghe viện trưởng nói rằng bà ấy nhận nàng trong một ngày mưa buồn, hôm đó dường như mưa cả ngày nhưng nàng lại im lặng không khóc không
nháo, hoàn toàn an tĩnh, lúc đó viện trưởng đã rất ấn tượng với nàng.
Nếu không nàng cũng sẽ không được nghe viện trưởng kể nhiều như vậy
Có lẽ vì vậy mà nàng rất thích ngắm mưa, thích đứng dưới mưa hét thật to...
Tiếng dương cầm du dương nhè nhẹ vang lên, không vang dội mãnh liệt mà chậm
rãi, ưu buồn. Nàng nhắm mắt, đem hết cảm xúc đã tích tụ dồn hết vào bản
nhạc không lời mà nàng yêu thích này
Tiếng đàn cứ vang mãi, nó kéo dài nhưng không ngán ngẩm, nó khiến ta thấm dần, như một cơn mưa càng lâu lại càng thấm.
Nàng từng tự hỏi, cha mẹ nàng là ai? và tại sao nàng lại được sinh ra trên
đời. Đêm nào nàng nghĩ đến điều đó, mưa đều rơi, cứ như nó muốn gột rửa
đi cái suy nghĩ của nàng, cũng như muốn thể hiện cảm xúc thay nàng, hoặc là nó muốn nói cuộc sống của nàng căn bản là âm u như vậy, mờ mịt hiu
quạnh như vậy
Tôn Nguyệt Tuyết dừng tay,
cảm xúc quá mãnh liệt khiến tay nàng run lên, một giọt nước nóng ấm rơi
xuống, len vào phím đàn, không gian xung quanh an tĩnh, nàng vội lau
nước mắt, trả tiền ly cappucchino rồi cầm lấy túi xách chạy đi. Nàng cần được bình tĩnh lại, từ khi xuyên không nàng đã quá bối rối và cảm xúc
không ổn định, nàng cần có một thời gian để quen dần với cảm giác lạ lẫm này
"Cáo từ" Nàng chỉ để lại một câu
ngắn gọn, nhưng lại thể hiện tâm trạng không ổn định của nàng, nàng chạy lao thẳng ra mà không quan tâm trời đang đổ mưa
Nhưng nàng không biết, chiếc máy nghe nhạc của nàng đang được nam nhân kia
cầm trên tay, Khúc Vô Hàn cũng nhìn vào thứ nàng đã đưa cho hắn. Có lẽ
đây chỉ là mới bắt đầu...