Chu Minh Khiết nhìn nữ nhân đang ngủ say trong lòng mình, cười đến sủng
nịch, hắn liền vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nàng, để nàng dựa vào
lòng mình thoải mái nhất có thể, rồi hắn lại vươn tay lấy cuốn sách ở
trên bàn, nhẹ nhàng lật trang sách để đọc, tiện thể hít hà hương thơm
như lan tỏa ra từ người nàng. Thật dễ chịu...
Còn ở
trong một căn phòng không xa, phải nói là cực kì không xa, rất gần là
đằng khác. Bên trong căn phòng diễn ra một trận kích tình, tràn ngập mùi vị nhục dục khiến ai nhìn cũng không khỏi đỏ mặt một trận.
Nam nhân thân hình rắn rỏi không mảnh vải che thân, từng khuôn thịt chắc
chắn gợi cảm khiến nữ nhân bị mê hoặc, nam nhân thì ghen tị, khuôn mặt
như điêu khắc tỉ mỉ, vừa tuấn mỹ lại vừa yêu nghiệt. Môi bạc khẽ nở nụ
cười, nụ cười tựa tiếu phi tiếu, không rõ cảm xúc. Một đôi lam mâu như
nước hồ thu, lẳng lặng thâm trầm giờ tràn ngập lửa tình, nhưng nét thỏa
mãn lại không chạm tới đáy mắt làm con ngươi màu xanh biển càng thêm âm
u.
Nữ nhân thân hình quyến rũ, ba vòng
đều không chê vào đâu được, khuôn mặt cũng vô cùng dụ hoặc không ngừng
đong đưa eo nhỏ, để nơi tư mật của mình tiếp xúc với côn th*t to lớn, cố gắng đem hết kĩ năng của mình để thỏa mãn nam nhân mà mình đang không
ngừng kích tình kia. Hiển nhiên đây là tư thế cưỡi ngựa vô cùng quen
thuộc, cực kì quen thuộc, chỉ là nhìn sao cũng thấy nữ nhân đã mệt bở
hơi tai, còn nam nhân nào đó thì vẫn chưa hoàn toàn cảm thấy thỏa mãn dù hơi thở đã trở nên nặng nề. Mà một điều kì diệu nữa là nam nhân này căn bản là vô cùng bình thường, phải, rất bình thường, không hề có bệnh khó nói gì cả...À mà chúng ta lạc đề rồi, quay lại tình cảnh chính mà chúng ta đang xem thôi.
Nam nhân lười biếng
đưa tay nắm lấy eo nhỏ, rất không thương hoa tiếc ngọc đem cả cơ thể nữ
nhân chuyển động tùy ý theo nhịp độ của mình. Nữ nhân không nhịn được
bật ra tiếng rên dâm mỹ.
"Ưm...Mạnh thêm chút nữa" Nữ nhân toàn thân run rẩy, hoàn toàn để cho nam nhân tùy ý sử dụng cơ thể mình
"Là nơi này sao?" Nam nhân cười đến yêu nghiệt, đem thân hình nữ tử đè dưới thân, vòng eo không ngừng đong đưa, mật dịch từ tiểu huyệt chảy dài
xuống đùi, làm mùi vị xung quanh càng trở nên mập mờ, nhưng trong mắt
hắn lại chẳng có một tia thiện ý cùng yêu chiều nào.
"A, Phàm, em chịu không nổi...Dừng...Chạm lại một chút" Nữ nhân vặn vẹo cơ
thể, thanh âm dâm mỹ trong trẻo đầy vẻ đáng thương, tiểu huyệt không
ngừng co thắt nhận lấy vật nóng bỏng to lớn kia. Cô thật sự chịu không
nổi vật to lớn này
Nam nhân tên Thẩm Dật
Phàm nhìn nữ nhân đã mệt tới mức không thể thở nổi, liền rút tiểu đệ ra, đem thứ dịch trắng đục xuất hết lên cái bụng phẳng trắng nõn của nữ
nhân. Rồi quay đi mặc quần áo, một chút cũng không quan tâm đến nữ nhân
đang nhìn mình đầy ủy khuất.
Thẩm Dật
Phàm đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài, khẽ nói một câu rồi đi hẳn "Lần sau đừng bao giờ làm trò đó lần nữa" Giọng nói vô tình, lãnh khốc, nhưng
lại trầm khiến người ta mê muội. Còn đâu là bộ dáng yêu nghiệt khi nãy
Thẩm Dật Phàm day trán, hắn cư nhiên lại thả lỏng cảnh giác, bị đánh mê
dược, đúng là chuyện này thật khiến tâm trạng hắn chẳng vui chút nào.
Nếu không phải cô ta là con gái của Lưu chủ tịch, hắn đã đem cô ta cho
chó cắn rồi.
Cư nhiên cô ta còn phát hiện ra chỗ này, quả nhiên là vẫn cần phải nhắc nhở Lưu chủ tịch quản giáo
con gái mình cho tốt, nếu không sau này hắn chắc chắn sẽ không kìm chế
cảm giác muốn nổi điên. Hành cô ta như vậy chắc đã đủ, dù sao tác dụng
của thuốc cũng quá mạnh, nếu không quan hệ e rằng hắn sẽ vô cùng khó
chịu. Mà trong cái căn nhà này chỉ có ba người, một nam một nữ và hắn,
hắn tự nhiên sẽ đem nữ nhân ra mà giao cấu, hắn không phải đồng tính
luyến ái.
Khi Thẩm Dật Phàm vừa ra tới
phòng chính, liền thấy huynh đệ tốt của mình đang nhàn nhã đọc sách,
nhưng việc đó cũng không có gì là lạ nếu như trong lòng tên đó không có
một thân hình nhỏ nhắn mềm mại
"Này..."Thẩm Dật Phàm vừa mở miệng, thì Chu Minh Khiết đã đưa tay lên miệng, làm dấu hiệu muốn sự im lặng khiến lời muốn nói từ trong miệng của hắn đều phải nuốt lại. Cái bộ dáng đó rõ ràng là đang đe dọa! Đe dọa hắn nếu không
im sẽ hành hắn đến chết đúng không? Định mệnh, tại sao ông trời lại tạo
ra một tên có thể cười đến vô hại như thế mà bản chất lại vô cùng thâm
độc. À mà Thẩm Dật Phàm chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi, hắn cũng chẳng
nhớ đến mình cũng là một tên bất bình thường
Chu Minh Khiết liếc nhìn bộ dáng đã ổn của Thẩm Dật Phàm thì cũng đã đoán
ra nữ nhân kia chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nếu như không phải hắn kịp
thời ngăn cản hành vi muốn đánh chết nữ nhân đó của tên Thẩm Dật Phàm
này thì e rằng bây giờ nữ nhân đó cũng chẳng yên ổn tới mức vậy đâu.
Chu Minh Khiết lại nhìn thiên hạ trong lòng, cũng may là chuyện đó không
xảy ra, chứ nếu nữ nhân mà hắn yêu thương thấy cảnh chẳng tốt đẹp đó,
cảm giác khó chịu thì hắn cũng chẳng vui nổi.
Thật sự là rất may mắn khi hắn có linh cảm hôm nay nên đến cái tiệm thuốc
này của huynh đệ tốt Thẩm Dật Phàm của mình, không nghĩ tới lại thật sự
gặp lại nàng.
"Dật Phàm, cô ta sao rồi?" Chu Minh Khiết đầu cũng không thèm ngẩng, thuận miệng hỏi Thẩm Dật Phàm tình trạng của nữ nhân nào đó
"Còn lành lặn" Thẩm Dật Phàm ngồi xuống đối diện Chu Minh Khiết, tầm mắt
không khỏi đánh vào nữ nhân đang ngủ trong lòng Chu Minh Khiết
"Vậy thì tốt" Chu Minh Khiết khẽ nhẹ giọng nói, nhưng mà làm cho Thẩm Dật
Phàm như giật bắn người. Câu này là có ý gì? Ý muốn nói là nếu hắn làm
cô ta bị thương thì hắn sẽ không lành lặn sao?
Thẩm Dật Phàm hắn mặc dù không phải là loại muốn chọc là chọc nhưng cái tên
Chu Minh Khiết này hắn cũng đụng không nổi, tên này trong thì nho nhõ
vậy chứ sức lực còn muốn trâu hơn hắn, hắn có thể thề nếu đấu một trận
sinh tử, 70% là hắn thua tên này.
"Mà rốt cuộc cô gái kia là ai?" Thẩm Dật Phàm bình thường tuyệt đối không phải
là người bát quái như vậy, nhưng người đang ôm nữ nhân là huynh đệ tốt
của hắn, là huynh đệ tốt mà hắn biết rõ là chưa bao giờ chạm vào nữ
nhân, không muốn tò mò. Phi! Hắn cũng chẳng thần thánh vậy đâu
"Nữ nhân mị hoặc nhất thiên hạ" Chu Minh Khiết nửa đùa nửa thật nói, nhưng
đối với hắn thì nàng chính là người quyến rũ nhất. Người ta nói không hề sai chút nào, người tình trong mắt hóa Tây Thi mà.
Thẩm Dật Phàm giật khóe miệng, này...Cái tên này từ khi nào lại biết đùa
vậy? Chuyện này thật không bình thường chút nào. Nhưng hắn cũng không
dám hỏi nhiều, tự khắc tên này sẽ nói thôi, không cần quá đa nghi
"Phàm, giúp tôi xóa nốt phần dịch dung này đi" Chu Minh Khiết đem Tôn Nguyệt
Tuyết đặt trên chiếc ghế sofa dài mềm mại khá to, lấy áo khoác của mình
phủ lên người nàng, rồi quay sang Thẩm Dật Phàm mở miệng
"Cậu đúng là tên dở người, cư nhiên bắt tôi hóa trang cho cậu tận hai lớp,
giờ lại giựt lớp kia bắt tôi xóa lớp này" Thẩm Dật Phàm càu nhàu, nhưng
tay thì vẫn hoạt động giúp Chu Minh Khiết xóa lớp dịch dung
Chu Minh Khiết mỉm cười, nghe Thẩm Dật Phàm càu nhàu như bà mẹ cũng không
có ý kiến gì, tên này là vậy, hắn nghe càu nhàu biết bao lâu rồi, riết
cũng thành chai tai thôi, mọi thứ đều như gió thoảng qua tai mà thôi.
Thật sự mà nói, nếu Thẩm Dật Phàm mà biết Chu Minh Khiết mà nghĩ vậy,
chắc chắn ở đây sẽ diễn ra một cuộc đồ sát đẫm nước mắt mất...Ai da, thế giới thật thanh bình!
Một khắc trôi qua, lớp dung dịch mới được Thẩm Dật Phàm xử lý sạch sẽ, Chu Minh Khiết hắn
không muốn nàng nhìn khuôn mặt hơi có chút xa lạ này, hắn sợ nàng không
tin nên đã bắt Thẩm Dật Phàm dịch dung cho giống khuôn mặt cũ, chỉ là
phải dịch dung rất lâu và kĩ, như vậy mới làm cho nàng không để ý và đề
phòng. Tâm trạng nàng đã ổn hơn rồi, hắn liền cho nàng ngủ một giấc, lát nữa tỉnh dậy rồi nàng sẽ hiểu cho hắn thôi. Hắn kì thật vẫn còn khá sợ
nàng không chấp nhận việc này, hoàn toàn là tâm lý sợ mất nàng của hắn
làm hắn ra tình trạng này đấy. Haizzz...Ai bảo nữ nhân khi yêu mới ngốc, cả nam nhân cũng vậy thôi.
Khuôn mặt nam tử vốn ngũ quan bình thường nhưng sâu sắc dần trở nên có đường nét hơn, từng góc trên khuôn mặt dần trở nên hài hòa mang theo chút sắc nét. Ngũ quan vẫn giống như trước nhưng lại rõ ràng hơn, dịu dàng hơn, cũng nhu
hòa hơn. Dĩ nhiên là vừa đẹp lại càng đẹp hơn, sóng mũi thẳng cao phối
hợp với môi bạc mỏng tựa tiếu phi tiếu, làm cho dung nhan vốn dịu dàng
lại càng thêm mấy phần nhu nịch đậm chất văn tĩnh. Khí chất như tiên,
tĩnh mịch, thanh nhã tuyệt thế. Nhưng huyền mâu ảo diệu, sâu thẳm ánh
lên tia lạnh nhạt không màng thế sự, khiến con người ta chỉ có cảm giác
mình rất nhỏ bé, chỉ có thể ở dưới mi mắt của nam nhân này. Hoàn toàn có thể xứng với sáu chữ nam nhân ôn nhuận như ngọc
Nếu như Tôn Nguyệt Tuyết thấy tình cảnh này, dám chắc nàng cũng chẳng thể
nhận ra được khuôn mặt này là của ai, dù đường nét không thay đổi mấy
nhưng dường như dung mạo Chu Minh Khiết biến hóa khôn lường, dịu dàng
như thế, nhu hòa như thế, chính nàng cũng không nhịn được mà trái tim
nhảy dựng lên. Đó chỉ là suy đoán, nhưng đúng mấy phần thì có thể nói là 8 phần.
"Tôi đi vào nấu chút đồ ăn nhẹ,
cậu ở đây trông coi cái cửa tiệm không có bảng tên của cậu đi, đừng đánh thức cô ấy" Chu Minh Khiết mỉm cười dứng dậy, hoàn toàn không biết là
vô tình hay cô ý mà nhấn mạnh lời nói khiến Thẩm Dật Phàm giận đến
nghiến răng nhưng vẫn không dám lên tiếng.
Chu Minh Khiết đi vào trong nhà, để lại Thẩm Dật Phàm suy nghĩ bay tứ tung
về nữ nhân này. Chợt cửa mở ra, một nữ nhân khuôn mặt thanh tú đáng yêu
bước vào, đôi mắt trong veo như có ý cười nhìn Thẩm Dật Phàm
"Vân Nguyệt, đến đây lấy thuốc à?" Thẩm Dật Phàm nở nụ cười chuẩn mực thầy thuốc nhìn cô gái có danh xưng Vân Nguyệt
"Vâng" Vân Nguyệt nở nụ cười đẹp đẽ, chỉ là sao nụ cười này có mấy phần tà đạo...
Thẩm Dật Phàm đi vào trong ngăn tủ, lấy gì đó, ngoài trời tạnh mưa, một ngày đẹp trời xảy ra như thế đấy...
-NGOÀI LỀ CỦA TÁC GIẢ-
Ta đây dành tặng cho muội muội một chân trong truyện nhé Vân Nguyệt =]]] muahaha chúc mừng sinh nhật trễ một ngày
p/s: chỉ là ngoài lề không đáng chú ý =] mọi người tiếp tục bỏ qua