Tôn Nguyệt Tuyết nhìn căn hộ ở tầng cao nhất của chung cư cao cấp Hòa
An, cũng là căn hộ thuộc sở hữu của mình. Nàng nhấn chuông, khuôn mặt
vốn trầm tĩnh chợt bày ra ba phần kiêu ngạo.
Nhưng
đợi mãi vẫn không thấy có động tĩnh, nàng không khỏi nhíu mày, tự lấy ra trong túi xách của mình một chùm chìa khóa, mở cửa ra. Khuôn mặt vốn
đang căng cứng hơi thả lỏng, nàng mở miệng nói với nhân viên vận chuyển ở phía sau
"Chuyển đồ vào đi" nàng không
có ý định sẽ cho ai cái sắc mặt hòa nhã, đến giọng cũng cố tình đẩy cao, chẳng phải nàng có tiếng là điêu ngoa chanh chua sao? Vậy thì phải diễn cho thật tốt chứ
"Vâng" một nhân viên
đáp, giọng nói không mấy dễ chịu, haha, đến nàng khi nghe người ta không có lễ phép như vậy còn không dễ chịu thì bọn họ sẽ dễ chịu sao?
Nhân viên chuyển đồ hiển nhiên không dám đắc tội với nàng, cũng không để ý
bộ dáng khinh người của nàng, đùa sao? Nàng nổi tiếng cực kì là kiêu
ngạo chua ngoa, ai cũng đều đắc tội được, nhân viên nhỏ bé như họ dù
khinh thường cũng không dám đụng vào. Nhân viên nhanh chóng chuyển đồ
vào. Tôn nguyệt Tuyết đứng một bên nhìn mà chỉ muốn cười phá lên, bọn họ là đang sợ nàng ăn thịt sao?
Trong lúc
chờ đồ chuyển vào, nàng cảm thấy có chút nhàm chán, bụng lại đang kháng
nghị. Nàng không khỏi nghĩ tới tự mình động thủ xuống bếp. Dù sao thì
Lương Cảnh Liên, người ở ghép chung với nàng giờ này cũng đi vắng, nấu
ăn một chút chắc hẳn sẽ không ai biết đâu ha? Sở dĩ nàng nghĩ nhiều vậy
cũng vì có ai thấy một tiểu thư kiêu căng ngạo mạn lại tự mình xuống bếp chưa? Nàng phi! Chẳng có ai tốt đẹp vậy đâu.
Tôn Nguyệt Tuyết sau khi đã tính toán với thời gian cực nhanh, liền nói với nhân viên "Tôi đi có công chuyện, các người dọn đồ xong cứ dọn dẹp một
chút rồi ra về, tôi đã gửi tiền thanh toán rồi"
Nói xong nàng cũng lười quản bọn họ nghĩ gì, liền lê bước chân xuống cửa
hàng thực phẩm ở sau chung cư. Nàng cần mua chút thịt, nàng tuyệt đối sẽ không bạc đãi mình nên tất nhiên bữa ăn cũng phải phong phú, trong
không gian của nàng có rau dưa nhưng lại thiếu thịt và trứng. Nàng bình
thường trồng rất nhiều cây ăn quả, rau dưa trong không gian, nhưng lại
không có để thịt trứng gì, có cá trong hồ nhưng nàng làm sao nỡ ăn đây?
Tôn Nguyệt Tuyết xuống cửa hàng, mua một ít thịt bò và trứng và bột. Nàng
nghĩ là nên làm một cái bánh trứng để ăn tráng miệng, một phần salad
trộn, và thịt bò xào với nấm.
Vừa đi vừa suy nghĩ nên nấu như thế nào, rất nhanh đã tới căn hộ. Nàng đưa mắt
nhìn thì thấy đồ đã được chuyển xong xuôi, nhân viên cũng đã đi từ lúc
nào không hay. Mở cửa bước vào căn hộ, căn hộ này có gồm một phòng
khách, một phòng bếp, một phòng ăn, ba phòng ngủ, khá là rộng rãi nếu
chỉ có một người ở. Nàng không khỏi nhìn lại xung quanh, mọi thứ vẫn như cũ, vẫn gọn gàng sạch sẽ, nhưng thiếu đi một phần ấm áp...
Tôn Nguyệt Tuyết đi vào nhà bếp, để đống thực phẩm lên bếp, rồi nàng ra
phòng khách, thấy ở góc phòng còn một khoảng trống, nàng vui mừng lấy ra Hạ Tuyết - đàn dương cầm bằng bạch ngọc của nàng, để vào. Nàng cảm thấy rất vui vẻ vì trước giờ nàng cũng không bày biện nơi đây nhiều, nên
cũng rất không tốn thời gian mà sắp xếp đàn cho thỏa đáng, nhìn cũng có
cảm giác đầy đủ và đỡ trống vắng hơn nhiều
Nàng đem mấy thùng đồ cá nhân vào phòng, dù sao thứ nàng cần chuyển cũng chỉ là mấy thứ vặt vãnh trong phòng, Sau khi đã lấy hết đồ dùng và đặt vào
vị trí, trang trí lại một chút phòng ốc, sau khi đã cảm thấy ổn thỏa,
nàng nhìn đồng hồ treo tường, cũng đã tối rồi.
Nàng thay cho mình một chiếc áo thun màu trắng và quần short màu đen, đem
mái tóc đen buộc cao cho đỡ vướng víu, rồi lê cái thân của mình xuống
bếp với tâm trạng khí thế ngút trời, bản cô nương tới đây!!!
Nàng đeo tạp dề màu trắng, rồi đem Tiểu Hồng đang quấn trên tay mình để lên
bàn, nàng cười nói "Tiểu Hồng, giúp ta lau bàn nhé?" Nói rồi nàng đặt
lên bàn một cái giẻ lau. Tiểu Hồng hơi uốn éo thân thể kháng nghị nhưng
khi nhìn vào ánh mắt của nàng thì lại gật đầu lia lịa. Haizzz...Ai bảo
chủ nhân của nó có sức cuốn hút như vậy, dù khuôn mặt có chút không đẹp
mắt nhưng vẫn rất cuốn hút a
Nàng vẫn hóa trang, chỉ là nàng không muốn đeo kính áp tròng mà thôi. Vả lại cũng
không có ai ở đây nên nàng dù giờ không xinh đẹp nhưng lại trông rất dịu dàng ôn nhu, đôi mắt vẫn man mác buồn nhưng tràn ngập sự ấm áp và nhu
hòa. Có lẽ chính bản thân nàng không biết, bộ dáng nàng nghiêm túc vào
bếp có bao nhiêu cuốn hút.
Nàng lấy trong không gian một số loại rau dưa, ước tính số lượng vừa đủ cho hai người
ăn, thật ra thì nàng biết Lương Cảnh Liên ăn uống rất sơ sài, trong tủ
toàn là mì gói, nàng không khỏi có chút bực mình, dù sao cũng là người ở chung căn hộ, vì thế nên nàng làm luôn phần ăn cho hắn.
Tôn Nguyệt Tuyết vừa loay hoay làm bếp, vừa suy nghĩ một chút về tên Lương
Cảnh Liên kia, cô nam quả nữ ở chung một căn hộ quả thật có chút gây
hiểu lầm dù hai người thật sự chẳng có gì mờ ám cả.
Lương Cảnh Liên nếu nàng nhớ không lầm thì trong nửa truyện không xuất hiện,
nên nàng cũng chỉ có thể dựa vào trí nhớ nguyên chủ đã sát nhập với nàng mà tổng kết rằng tên này là một loại người rất hòa đồng dễ gần, cũng
rất hợp với tính nàng. Mà chỉ cần nàng nhớ lại lúc tên này chuyển vào,
khóe miệng không giỏi giật vài cái
Lương
Cảnh Liên rõ ràng biết tiếng tăm lẫy lừng của nàng ở khắp mọi nơi mà vẫn khăng khăng đòi ở đây chỉ vì căn hộ này ở trung tâm thành phố, rồi vì
căn hộ ở cao nữa chứ, lúc đó nguyên chủ cũng rất khốn khó để đuổi tên
này đi nhưng bất thành, cái độ mặt dày của hai người quả thật là khác xa nhau, thế là nguyên chủ đành chấp thuận rồi tiện thể tạo danh tiếng dâm đãng cho mọi người xem, còn tên kia không biết có biết hay không, nhưng mà vẫn cứ tươi cười với nàng, quả thật là người kì lạ, rất kì lạ...
Nàng không biết mục đích của người này, nhưng tốt nhất là ở cạnh nàng thì
nên biết điều, nàng chưa bao giờ tự nhận bản thân mình là người tốt đẹp
gì. Vì vậy nàng chọn tin Lương Cảnh Liên là đơn thuần một lần, ít nhất
thì trong suốt thời gian qua hắn chưa hề gây rắc rối gì...
Tôn Nguyệt Tuyết sau khi đã trộn xong phần salad và cắt thịt bò xong, nàng
đưa mắt nhìn về Tiểu Hồng, thấy nó đang dùng thân thể xinh đẹp của mình
đè lên cái giẻ lau, lau qua lau lại cái bàn, cứ như muốn bào mòn bàn với ý chí không ngừng sôi sục, nàng không khỏi cười vài tiếng.
Tiếng cười không hay, còn có chút đanh và thô, nhưng vẫn có ma lực khiến
người nghe cảm thấy vui lòng, Tiểu Hồng phớt lờ tiếng cười của ai đó,
tiếp tục hành hạ cái mặt bàn đáng thương đã không còn chút bụi nào.
Tôn Nguyệt Tuyết lắc đầu cảm thán, rồi nàng mỉm cười tiếp tục công việc, có lẽ chuyển ra đây là một quyết định sáng suốt, ít nhất không cần phải
giả trang và phòng bị bất cứ ai. Nàng kiếp trước sống đến 27 tuổi, bây
giờ cũng 20, nếu cộng lại chắc nàng cũng qua tứ tuần rồi...Tôn Nguyệt
Tuyết bỗng phì cười với suy nghĩ của mình, nàng có lẽ cô đơn quá lâu
rồi.
Khoảng hai khắc sau, nàng vừa tắt
bếp thì bỗng có tiếng động ở cửa. Nàng nhíu mày vừa định ra xem, chợt
nhớ ra bộ dáng của mình thì vội cởi tạp dề, rửa tay rồi mới đi ra, nhưng nàng chưa kịp ra tới nơi thì một giọng nói trong trẻo, rất êm tai, nếu
so sánh thì có thể so sánh với giọng tiểu thụ nhưng vẫn ẩn chứa sự nam
tính của mình.
"Nguyệt Tuyết, em về rồi
sao?" Lương Cảnh Liên ngã nhào ra ghế sofa, nhìn chằm chằm căn hộ đã
được trang khang lại, hắn bỗng nhớ lại người con gái mang tên Tôn Nguyệt Tuyết, người duy nhất trừ hắn có thể vào đây là nàng. Lòng không hề
sinh ra cảm giác chán ghét nàng, mặc dù hắn không hiểu nàng vì sao lại
chuyển qua đây, nhưng hắn vẫn sẽ coi đây là điều hiển nhiên.
Tôn Nguyệt Tuyết đang đi thì dừng bước chân, đến khuôn mặt đang bày ra mấy
phần kiêu ngạo cũng chợt ngốc lăng. Câu hỏi này...Sao có chút như đang
chào đón nàng vậy? Là nàng nghe nhầm sao?
Nàng sau khi đã đứng hình ba giây, quay người đi vào bếp, dọn nốt mấy
dĩa thức ăn lên bàn, nàng cũng lấy chén đũa cho hai người. Nếu người đã
về thì cùng ăn thôi. Nhưng nàng không biết rằng trên khóe miệng của nàng đang vương nụ cười rất nhạt, có lẽ là từ khi hắn hỏi nàng đã về rồi
chăng?