Hơi lạnh.
Thẩm Nhạn vô thức nắm chặt hơn, chắc hơn.
Tay Tề Tĩnh cũng run lên, hiển nhiên là bị động tác của hắn hù dọa.
Thẩm Nhạn cảm thấy ngón tay anh căng lên, cố gắng rụt về, nếu không phải hắn giữ quá chặt, rất có thể anh sẽ hất tay đập lên bàn. Hai mày hắn chau lại, không những không buông tay, thậm chí còn kiên quyết hơn nắm chặt tay anh.
Cả đời này, Tề Tĩnh đã từng bị người ta "buông tay" rất nhiều lần.
Hắn sẽ không trở thành người tiếp theo.
"Mẹ." Thẩm Nhạn lên tiệng, định nói nốt những lời còn dang dở. "Thật ra con và Tề Tĩnh..."
Thật ra con và Tề Tĩnh không phải là bạn bè, mà là người yêu.
Những lời này bỗng nhiên giống như một đoạn phim đen trắng xưa cũ hiện ra, khiến đầu óc Tề Tĩnh trống rỗng, trái tim đau đớn.
Nhiều năm trước, anh cũng từng nói những lời này.
Lần đầu tiên, khi come out với người nhà, anh đã nói với ba mẹ, chị gái, em trai.
Đau đớn thay, người cho anh dũng cảm để nói ra lại bỏ rơi anh. Anh mắt mù, anh chấp nhận, một mình chịu đựng vết thương nặng nề. Nhưng đó không phải vết thương trí mạng.
Vết thương trí mạng là cái tát nảy lửa của ba, là tiếng gào khóc của mẹ, là khi chị gái cúi gằm mặt bất lực, là vẻ mặt kinh tởm, chán ghét của em trai thân thiết với anh nhất. Suốt cuộc đời này, anh không tài nào quên được. Cả những bữa cơm khô khốc nuốt xuống cùng nước mắt mặn chát, cay đắng khi nằm viện một mình, anh cũng không thể xóa mờ trong kí ức.
Hoàn cảnh gia đình Thẩm Nhạn vốn không hoàn hảo, vất vả lắm hắn mới có thể nói chuyện bình thường với mẹ, tìm lại được cảm giác "gia đình", dù chỉ một chút.
Một người đã không còn nhà để về như anh... không thể liên lụy tới hắn.
"Thật ra cháu và anh ấy quen nhau qua công việc."
Bất chợt, Tề Tĩnh thốt lên, dùng cách của mình để nói nốt lời của hắn. Cho dù anh biết, tay hắn siết chặt hơn, nhưng anh vẫn kiên quyết nói tiếp.
Thậm chí, anh còn nở nụ cười.
"Cháu có một chuyên đề phỏng vấn, anh ấy chính là đối tượng phỏng vấn chính của cháu. Ban đầu chỉ quen biết trong công việc, sau khi gặp mặt vài lần thì bọn cháu thấy hợp nhau, rồi trở thành bạn bè thật sự."
Đây là lần đầu tiên nghe Tề Tĩnh nói về lúc hai người mới quen nhau, bà chỉ biết gật đầu.
"Phỏng vấn liên quan tới động vật sao?"
"Vâng, chủ đề là vấn đề cứu trợ động vật bị ngược đãi. Anh ấy là một trong số những người tham gia công tác cứu trợ, bất kể về năng lực chuyên môn hay y đức đều vô cùng tốt." Tề Tĩnh cười thật lòng, không hề giả dối, "Hôm nào cháu lưu tiết mục đó vào DVD để tặng cô nhé."
"Quen nhau trong công việc, tiến triển tới hiện tại, quả nhiên hai đứt có duyên..." Bà cảm thán.
"Ha ha."
Tề Tĩnh vừa cười, vừa cúi đầu nhìn bát canh trước mặt. Nước canh có thể phản chiếu nụ cười tái nhợt của anh, nhưng anh cố gắng lờ đi, đồng thời làm ra vẻ bình thường, không để đối phương phát hiện ra: "Bởi vì cô có một đứa con trai rất ngoan, rất đáng để làm... bạn."
Nhưng Thẩm Nhạn không chấp nhận được nụ cười ấy.
Hắn yên lặng lắng nghe, lông mày nhíu càng chặt, mặt nhăn càng sâu, vẻ mặt nghiêm nghị, không nhúc nhích nhìn thẳng Tề Tĩnh.
Tề Tĩnh biết hành động bất thường của hắn, cũng biết hắn sẽ không chịu buông tay, bởi vì anh giãy dụa nãy giờ mà ngay cả một ngón tay cũng không rút ra được, còn bị hắn bóp chặt tới đau đớn. Nhưng đau đớn lúc này lại làm anh thấy dễ chịu hơn, đáy lòng bớt cay đắng.
Dưới gầm bàn, nơi người phụ nữ kia không nhìn thấy được, anh chậm rãi nghiêng đầu gối chân phải, đụng vào đầu gối chân trái của Thẩm Nhạn, dán sát hai chân vào nhau, giống như đang áy náy cầu tha thứ lẳng lặng dựa vào hắn.
Ít nhất, động tác này có thể đền bù cho hành vi tự tiện của anh.
"Ôi, mải nói chuyện mà quên mất." Người phụ nữ kia phát hiện ba đôi đũa trên bàn vẫn nằm yên, mau chóng giục họ ăn cơm, "Mau ăn đi, đừng khách khí."
"Á..." Tề Tĩnh nghe vậy, sửng sốt kêu.
Tay phải đang bị Thẩm Nhạn nắm chặt, tay trái không dùng được, nếu anh còn lề mề không chịu nhấc đũa, nhất định sẽ khiến bà phát hiện ra điều bất thường, càng kéo dài càng kì quái.
Giờ khắc này, anh thật sự cảm nhận được cái gì gọi là "đứng ngồi không yên". Đau nhức như kim châm trên tay dần lan tới lưng, khiến anh không thể nào thản nhiên ngồi thẳng người. Chắc hẳn đây chính là chột dạ, anh bất đắc dĩ cười khổ.
"Sao hai đứa không ăn?" Hai người đều không động đậy, quả nhiên khiến bà khó hiểu hỏi.
"Thẩm Nhạn..." Tề Tĩnh đành phải mở miệng nhắc.
Nhưng Thẩm Nhạn vẫn nắm chặt không buông, điều này làm cho anh hơi lo lắng, nhưng chỉ có thể khẽ cắn môi, không dám hất ra, mặt trắng bệch ngồi trên ghế.
Đúng lúc này, điện thoại của Tề Tĩnh reo lên.
Có thể do tiếng chuông quá đột ngọt, Thẩm Nhạn cũng bị giật mình, tay hơi buông lỏng. Tề Tĩnh vội vàng tranh thủ cơ hội rút tay ra.
Âm thầm xin lỗi Thẩm Nhạn, anh mau chóng lấy điện thoại ra, nhấn nút nhận cuộc gọi đúng lúc này: "Alô?"
"Tiểu Tề, là tôi."
"Chủ nhiệm."
Nghe thấy tiếng của chủ nhiệm kênh, anh thờ dài một hơi. Nếu như là điện thoại công việc, anh có thể mượn cớ ra ngoài nghe. Anh liếc mắt nhìn Thẩm Nhạn, cuối cùng hắn cũng chịu nhìn sang hướng khác, không nhìn chằm chằm anh nữa. Tề Tĩnh chậm rãi đứng lên, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, cháu ra ngoài nghe điện, hai người ăn trước đi."
Rời khỏi phòng bệnh, Tề Tĩnh thở dài nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Anh tìm một góc vắng người, cảm kích nói với chủ nhiệm kênh: "Cảm ơn chủ nhiệm, cuộc điện thoại này quá đúng lúc."
Chủ nhiệm không hổ là người dày dặn kinh nghiệm, khả năng nắm bắt tin tức nóng hổi cực kì tốt: "Sao vậy? Vừa rồi đi ăn với bạn gái A bị bạn gái B bắt gặp à?"
Tề Tĩnh yên lặng đỡ trán.
Chủ nhiệm...
Sức tưởng tượng của anh quá kinh khủng rồi, hơn nữa sao trong mắt anh, em lại là một công tử phong lưu...
"Cái gì mà cô A với cô B, em đang ăn cơm với phụ huynh, bị hỏi mấy câu không biết phải trả lời thế nào."
"À, phụ huynh hỏi han ấy hả... Anh hiểu, anh hiểu." Chủ nhiệm lập tức liên tưởng tới mấy chuyện xem mắt, mai mối, cười vô cùng giả dối, "Sắp đầu ba mà còn chưa kết hôn, bị phụ huynh cằn nhằn phải không?"
Nói tới đây, chủ nhiệm hơi ngừng lại rồi mới nói tiếp một câu: "Nhưng không kết hôn thì tốt hơn..."
Tề Tĩnh nghe vậy, kinh ngạc kêu lên: "Vì sao?"
Trước đây khi anh đoạt giải phóng sự, chủ nhiệm cực kì coi trọng anh. Căn cứ theo phương châm nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, chủ nhiệm hăng hái bừng bừng giới thiệu con gái người thân, họ hàng, cháu gái lãnh đạo, bạn học của cháu gái lãnh đạo... cho anh, đều bị anh tìm cớ từ chối. Hiện tại, chủ nhiệm lại nói ra câu này, thật khiến anh khó mà thích ứng kịp.
Chủ nhiệm ngập ngừng. Bình thường chỉ khi tuyên bố tin tức quan trọng, chủ nhiệm mới do dự như thế.
Tề Tĩnh bất giác đứng thẳng lưng, tìm một bức tường để dựa vào, để tránh bị tin tức của chủ nhiệm làm cho choáng váng, đứng không vững, tốt nhất vẫn nên tìm chỗ dựa trước.
Quả nhiên, chủ nhiệm nói ra một lời mở đầu vô cùng kinh điển.
"Anh có một tin tốt và một tin xấu, chú muốn nghe tin nào trước?"
Tề Tĩnh đã chuẩn bị tâm lí, anh hít sâu một hơi, cam chịu nói: "... Anh nói tin xấu trước đi."
"Được rồi." Chủ nhiệm khôi phục dáng vẻ nghiêm túc. Bất kể thế nào, khi nói tin xấu, không nên vừa cười vừa nói, huống hồ chủ nhiệm biết rõ mục tiêu phấn đấu của Tề Tĩnh, những lời tiếp theo sẽ đả kích anh vô cùng lớn. "Vậy anh nói thẳng. Chuyện chú em xin được làm biên tập viên chuyên mục "Điều tra xã hội" không được cấp trên phê chuẩn. Nghe bộ phận nhân sự nói, tuổi chú quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, không đủ thành tích."
Tề Tĩnh nín thở nghe tới đây, tim nặng nề hạ xuống rồi, rớt tới đáy, buồn bực không thôi.
"Ồ..." Anh cười tự giễu, muốn tỏ vẻ bất cần đời một chút.
Nhưng bất kể cười thế nào, anh cũng không bất cần được.
Dù sao đó cũng là lí tưởng của anh, nói anh không buồn bã, không nản lòng, không quan tâm... là giả.
"Bộ phận nhân sự phải không? Em đoán được ai nói vậy rồi." Anh cố gắng khống chế giọng mình, không khiến người ta nhận ra sự khốn khổ của mình.
Ở cơ quan, không phải không có kẻ xấu, nhưng kẻ lúc nào cũng đối chọi với anh chỉ có một – thằng cha Cháu rùa họ Tôn chết tiệt. Tuy rằng lần nào chọc ngoáy anh cũng thất bại, bị bật lại cũng nhiều, nhưng gã vẫn là nhân viên nòng cốt của bộ phận nhân sự. Lần này anh không được thăng chức, tuyệt đối có công thêm mắm thêm muối của gã.
"Chú em biết là được rồi. Hết cách, cấp trên không duyệt là không duyệt..." Chủ nhiệm gián tiếp xác nhận suy đoán của anh.
"Không sao. Em sẽ tiếp tục rèn luyện, tranh thủ tích lũy kinh nghiệm." Đúng vậy, ngoại trừ nâng cao năng lực, mở rộng quan hệ, không có đường tắt nào để đi.
Nào ngờ chủ nhiệm lại cười, cố ý thừa nước đục thả câu: "Đừng lo, anh còn tin tốt chưa nói cho chú nghe mà."
Tề Tĩnh vốn định nản lòng thoải chí nói "ngay cả tin tốt cũng không muốn nghe nữa", nhưng thấy chủ nhiệm tốt bụng an ủi mình, anh vẫn nhịn, miễn cưỡng cười: "Anh nói đi."
"Tuy rằng không được thăng chức, nhưng chuyên đề điều tra sự thật về bệnh viện thú ý trong thành phố vẫn được chọn làm tiết mục đặc biệt có thời lượng sáu mươi phút đúng theo kế hoạch của chương trình "Điều tra xã hội", đây là vinh dự cực kì to lớn. Hơn nữa, bọn họ còn muốn mời chú em làm khách quý bình luận tại hiện trường."
Hóa ra là cái này...
Nếu nói về cái này, thật ra anh luôn có lòng tin, hơn nữa cũng từng nghe ngóng được tin tức từ đồng nghiệp, không được mười phần thì cũng nắm chắc chín phần, vậy nên không quá bất ngờ: "Đây đều nhờ ơn anh và người phụ trách chuyên mục "Điều tra xã hội", cảm ơn hai anh."
Có lẽ nhận ra Tề Tĩnh muốn vội vã kết thục cuộc trò chuyện, chủ nhiệm vội vàng gọi: "Từ từ, anh còn chưa nói hết mà. Hôm anh gửi đại cương chương trình và bản ghi hình đã biên tập cho người phụ trách chuyên mục "Điều tra xã hội", đúng lúc đó phía Bắc Kinh có người tới đây tham gia hoạt động giao lưu, lãnh đạo CCTV thấy được còn hỏi thăm bản dự thảo của chú. Sau khi nghiên cứu kế hoạch thực hiện tiết mục mà chú nộp lên, người ta nói chú rất có tiềm lực, rất thích chú đấy."
Tề Tĩnh chấn động.
CCTV... đó chẳng phải là đài truyền hình quốc gia sao?
Khi ý thức được điều này, trái tim trong lồng ngực anh đập loạn xạ, không biết tiếp theo đây chủ nhiệm sẽ nói cái gì.
"Tiểu Tề à." Chủ nhiệm nói ra một câu mà anh hoàn toàn không ngờ tới. "Chú có hứng thú muốn tới CCTV thực tập không?"
"A..."
Tề Tĩnh vô thức há miệng, từ "được" suýt nữa thì bật ra, may mà anh kịp thời dừng lại.
Niềm sung sướng tản đi trong nháy mắt, giống như bị sóng biển kịch liệt cọ rửa, biến mất ngay lập tức, chỉ để lại một bãi cát trống rỗng mênh mông, xóa sạch mọi dấu vết. Anh đột nhiên tỉnh táo lại với đầu óc trắng tinh, không có bất cứ suy nghĩ gì tồn tại, chỉ có mơ màng, không hiểu sao mình lại ở chỗ này.
"Thực tập." Cuối cùng, anh nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Thực tập ở vị trí nào?"
"Thực tập biên tập chương trình. Kết hợp với kinh nghiệm làm phóng viên của chú, đồng thời phải thể hiện được năng lực tổ chức và sáng tạo, hợp tác với những người làm chương trình. Hơn nữa, bên đó là đài truyền hình quốc gia, viết cái này vào sơ yếu lí lịch, bất kể chú muốn quay lại đây hay ở lại Bắc Kinh, tuyệt đối dễ dàng được nhận làm biên tập viên, trăm lợi mà không hại!" Chủ nhiệm nói liến thoắng, quả thật hưng phấn hơn cả chuyện của mình.
Cơ hội tốt, chức vị tốt, cơ quan tốt... Gần như không có gì để kén chọn.
Nếu như là anh của trước đây, chắc chắn sẽ đồng ý ngay lập tức.
Nhưng...
"Thời hạn thực tập bao lâu?" Một tháng, ba tháng, nửa năm, một năm?
"Anh nghe nói là ba năm... Chà chà, không lâu lắm đâu. Muốn tích lũy kinh nghiệm thì cũng cần có thời gian chứ! Làm sao quá ngắn được." Chủ nhiên nói.
Ba năm?
Đầu óc anh choáng váng, bất giác thốt lên: "Không được."
Chủ nhiệm hoàn toàn không ngờ anh sẽ phản ứng như vậy, cực kì ngạc nhiên: "Tiểu Tề, anh còn tưởng chú nghe xong sẽ mừng tới nhảy dựng lên ấy chứ. Chú có biết đây là cơ hội ngàn năm có một không? Người khác cầu còn không được, chú muốn bỏ lỡ sao? Anh muốn chửi chú lắm rồi đấy."
Tề Tĩnh nắm điện thoại tới phát run, trong lòng rất loạn, cực kì loạn.
Hóa ra câu "không kết hôn thì tốt hơn" của chủ nhiệm là ý này...
Hiển nhiên chủ nhiệm biết đối với một người đàn ông đã có gia đình, cần phải chăm sóc vợ con, lựa chọn này vô cùng gian nan. Thanh niên độc thân thì không có lí do gì để phản đối, nhưng anh không phải.
"Xin lỗi." Tề Tĩnh khàn giọng nói. Ngoại trừ xin lỗi, anh không biết còn có thể nói gì.
"Rốt cuộc vì lí do gì? Vì sao chú lại từ chối?" Chủ nhiệm hơi trầm giọng, có vẻ giận anh không có chí tiến thủ, "Rõ ràng chú đang độc thân, đi xa phát triển, ngoại trừ vấn đề ăn ở ra thì còn gì để lo lắng đâu?"
Tề Tĩnh khó khăn thay đổi tư thế khác, ánh mắt không khỏi hướng về phía cửa phòng bệnh, chậm rãi nói: "Chủ nhiệm, thật ra... em có người yêu."
Chủ nhiệm ngẩn người, cuối cùng giọng nói cũng mềm mại hơn: "Hóa ra thằng nhóc chú đã có bạn gái rồi? Người địa phương hả?"
"Vâng..."
"Làm nghề gì?"
"Bác sĩ." Anh không muốn nói quá cụ thể.
"Bác sĩ à?" Dường như chủ nhiệm cũng thấy khó xử, im lặng một lát, sau đó vừa thở dài vừa đề nghị. "Hay là chú thương lượng với bạn gái xem. Liệu cô ấy có chịu đi cùng chú không?"
"Em... không nghĩ là cô ấy sẽ đồng ý."
Giọng của Tề Tĩnh càng ngày càng nhỏ.
Nơi này là cội nguồn của người ông đã nuôi nấng Thẩm Nhạn nên người, cũng cội nguồn của Thẩm Nhạn.
Nơi này có ngôi nhà cũ tràn ngập hồi ức, có hẻm nhỏ ghi chép quá trình trưởng thành của hắn. Ở nơi đây, hắn có công việc ổn định, có đồng nghiệp tốt bụng. Hơn nữa, đây là thành phố họ quen nhau, yêu nhau... gần gũi nhau.
Thẩm Nhạn thuộc về nơi này.
Mà anh thuộc về Thẩm Nhạn.
"Xin hãy ở lại, ở bên anh đến phút cuối"
Những lời hắn nghẹn ngào nói, anh nâng niu trong tim, giấu trong tim, cất trong ngăn kéo trân quý nhất của trí nhớ, lấy ra còn không nỡ, làm sao nỡ tổn thương.
Tề Tĩnh lẳng lặng cười rộ lên.
"Anh yêu em."
Em cũng yêu anh. Vậy nên...
"Xin lỗi, em không thể nhận cơ hội lần này." Cho dù phải hy sinh cũng không sao.
Chủ nhiệm ảo não thở dài nặng nề, nói tới nước này vẫn không chịu từ bỏ: "Này, Tiểu Tề, chú em phải suy nghĩ thật kỹ. Có thể lời anh nói hơi khó nghe, không phải anh đây lõi đời, lên mặt dạy bảo chú, nhưng những người làm phóng viên như chúng ta có cái gì chưa từng thấy đâu, mấy câu chuyện tình cảm cũng nghe nhiều rồi. Thời buổi này, tình yêu không thay được cơm đâu. Không yêu cô này thì yêu cô khác, nhưng cơ hội chỉ có một, bỏ lỡ rồi sẽ không tìm lại được. Chú sẽ hối hận đấy."
Giọng điệu chắc nịch, cách tư duy vô cùng đàn ông, vô cùng thực tế.
Tề Tĩnh rũ mắt, cúi đầu cười khổ. Vì Thẩm Nhạn mà hy sinh cơ hội, sau này liệu có hối hận hay không thì anh không biết. Nhưng vì cơ hội mà hy sinh Thẩm Nhạn... anh nhất định sẽ hối hận.
"Em đã quyết định rồi." Anh nói.
"Chú suy nghĩ thêm chút nữa đi." Chủ nhiệm nghiêm túc ngắt lời anh, hiển nhiên vô cùng thất vọng với cấp dưới như vậy. Trước khi cúp máy còn nói, "Ba ngày, sau ba ngày nữa, suy nghĩ thật kỹ rồi nói với anh, để anh trả lời phía CCTV."
Ngắt máy, Tề Tĩnh ngơ ngác đứng trên hành lang một hồi như người mất hồn. Cuối hành lang, ánh mặt trời lạnh lùng xuyên qua khung cửa sổ vuông vắn, cứng nhắc khắc lên mặt đất, kéo dài cái bóng dưới chân anh. Tề Tĩnh phiền muộn, nhấc chân bước được hai bước, lại nhận ra dù anh bước tới đâu cũng không thoát khỏi cái bóng này.
Tề Tĩnh đột nhiên cảm thấy bất lực. Anh chậm rãi ngồi xuống bên chân tường, điện thoại vứt trên mặt đất, hai tay chà sát mặt, ép mình phải tỉnh táo lại.
Không sao đâu, anh chưa tới ba mươi tuổi, tương lai vẫn còn cơ hội.
Không sao đâu.
Không sao đâu...
Khi anh tự lẩm bẩm trong lòng như thôi miên chính mình, đột nhiên điện thoại lại vang lên, lần này là phía bán xe gọi tới.
"Alô, xin hỏi anh có phải anh Tề không?"
"Đúng vậy."
"Xin chào anh, tôi là công ty ô tô XX. Chiếc xe lần trước anh quan tâm đã có báo giá cuối cùng, thủ tục và chi phí làm hồ sơ đều đã được bao gồm trong đó. Tôi đã gửi tới hòm thư của anh, mong anh kiểm tra và mau chóng trả lời chúng tôi. Bởi vì chương trình ưu đãi có thời hạn, chỉ còn hơn một ngày nữa." Nhân viên tiếp thị vô cùng nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ.
"Có thể tóm tắt chi phí cho tôi nghe không?"
"Được, chi phí bao gồm..."
Nhân viên tiếp thị bắt đầu đọc giá từng hạng mục. Vốn Tề Tĩnh luôn chờ báo giá, nhưng giờ nghe xong, anh không cười nổi.
Với thu nhập phóng viên của anh, phát nuôi một chiếc xe tiết kiệm nhiên liệu, chất lượng tốt, thật sự hơi quá sức.
Vốn tưởng được thăng chức thì có thể chi trả được, một lòng mong mỏi được tăng lương, còn có thể đi vay, hiện tại xem ra khó mà cắn răng chống đỡ được. Thẩm Nhạn vừa trả một số tiền lớn cho mẹ phẫu thuật, anh tuyệt đối không thể mở miệng yêu cầu hắn giúp đỡ về mặt kinh tế, không nên, hơn nữa anh cũng không muốn.
Sau đó thì sao?
Sau này quay về đi làm, trở lại cuộc sống bôn ba, một tháng chỉ có vài ngày ở nhà? Dựa theo quy luật làm việc của phóng viên, thời gian có thể ở cùng với Thẩm Nhạn chắc chắn vô cùng ít ỏi, nghĩ thôi cũng thấy khổ sở.
"Đáng ghét..."
Tâm tình tiêu cực ngày một dâng cao, nhất thời áp lực nặng nề đè xuống, khiến anh cúi đầu thấp hơn, suy sụp tinh thần ngồi xổm bên chân tường.
"Tề Tĩnh."
Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng Thẩm Nhạn nhẹ nhàng truyền tới trên hành lang, kinh hãi ngẩng đầu lên.
Thẩm Nhạn bước ra khỏi phòng bệnh, phát hiện anh ngồi một mình trong góc với tư thế này, nét mặt thay đổi, cuống quít đi tới bên cạnh anh.
Tề Tĩnh không muốn hắn biết nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và chủ nhiệm, càng không muốn hắn biết những khó khăn trong lòng mình. Vì vậy, anh đứng lên, vỗ vỗ bụi trên quần áo, giả vờ như không xảy ra chuyện gì. Anh cười với hắn, nụ cười còn chưa kịp thành hình thì hai đầu gối đã mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống.
"Tề Tĩnh." Thẩm Nhạn run rẩy gọi.
Tề Tĩnh vươn tay theo phản xạ, lập tức được Thẩm Nhạn tóm lấy khuỷu tay, mạnh mẽ kéo anh lên. Nhờ vậy, anh mới đứng vững được, hai chân vẫn tê dại, run run, nửa người nặng nề ngã vào lòng Thẩm Nhạn, bị hắn ôm gọn.
Một hồi sợ bóng sợ gió.
Tề Tĩnh vội vã thở hổn hển, mãi mới lấy lại tinh thần.
"Em không sao..." Đầu tiên là đảm bảo với hắn rằng anh không bị thương, cố gắng giải quyết ổn thỏa, "Chẳng qua vừa rồi ngồi lâu quá, đứng dậy mới biết bị tê chân. Không sao đây, lát nữa sẽ ổn thôi."
Giải thích vô cùng hợp lí, tuy rằng nguyên nhân không chỉ có vậy,
Yếu tố tâm trạng đã bị anh lược bỏ.
Đang định đứng thẳng, Thẩm Nhạn lại nhẹ nhàng kéo tay anh, nương theo động tác đỡ anh mà ôm chặt anh.
Tề Tĩnh ngẩn người.
Lát sau, anh chậm rãi chớp mắt, cố gắng đè nén nỗi ấm ức không biết từ chui ra, tránh để nó trào ra ngoài theo hình thức khác.
Thật ra động cơ Thẩm Nhạn ôm anh và lí do anh thấy ấm ức không giống nhau, nhưng mà ai thèm quan tâm chứ?
Đây là động tác ấm áp nhất trên đời.
Tề Tĩnh trong lòng ngọt ngào đến đau đớn, không chút nghĩ ngợi, vô thức làm ra phản ứng bình thường. Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm hắn, đang định dựa đầu vào vai hắn nghỉ ngơi một lát thì nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa phòng bệnh.