Trao Quyền Duy Nhất

Chương 150:




Nếu như bây giờ lắp máy đo sóng điện não bộ lên người Cửu cô nương, chắc chắn tín hiệu hiển thị một đường thẳng tắp.
Nếu như tín hiệu sóng não trở thành hệ thống thông báo của QQ, vậy thì thông báo sẽ là "Bạn tốt "Lí trí" của bạn đã logout".
Lí trí logout, bản thân chưa logout, nhưng nói gì cũng đều là vô ích, bởi người đã lâm vào trạng thái lâng lâng.
Vì vậy Đồ Tiểu Đồ ung dung lạm quyền.
"Chuẩn bị biến sang một bên, bao giờ đầu óc tỉnh táo thì quay về. Tôi đã nói từ trước rồi..."
"Chị Đột Đột..."
"Chị Đột... Đột Đột, quả nhiên là người quen!"
Hai vị staff còn lại đều biết ID "Khoái Mã Khinh Cầu", đương nhiên cũng biết được địa vị của người này trong giới võng phối. Tuy rằng phản ứng không nghiêm trọng như Cửu cô nương, nhưng gần như suýt quỳ lạy trước máy tính, nơm nớp lo sợ. Vì vậy họ vô cùng khâm phục Đồ Tiểu Đồ luôn tỏ vẻ thản nhiên ngay từ đầu.
Tề Tĩnh ngồi vây xem cười vô cùng sung sướng. Cảm giác người ta ở trong cuộc, mình ở ngoài cuộc, nhìn mọi người run rẩy lẩy bẩy thật sự rất thoải mái.
Nhưng Đồ Tiểu Đồ có kinh nghiệm làm staff lâu năm, năng lực điều khiển hiện trường cực kì tốt: "Tôi đã nói ngay từ đầu – cho dù là Khinh Cầu lớn được Ngày Về giới thiệu, tổ kịch không thể tùy tiện dùng cả hai tay dâng vai diễn, phải xét duyệt mới có thể chắc chắn. Đúng không, đạo diễn?"
"Hả? Em á? Em... em xét duyệt á?" Cắm đao bốn phía vừa thoát khỏi trạng thái sói tru đã nghe thấy câu hỏi của Đồ Tiểu Đồ, ý bảo cô xét duyệt một CV cấp bậc đại thần, khiến cô lập tức quỳ xuống run rẩy cầu tha thứ như thái giám trong phim truyền hình.
Nhưng trong tai nghe lại truyền tới tiếng cười của đại thần kia, có vẻ không hề phản đối chuyện này.
"Tôi hiểu rồi, cần phải thử âm đúng không?"
"Đúng thế."
Đồ Tiểu Đồ đáp lại bằng một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.
Cắm đao bốn phía run lên, giá trị áp lực đạt tới kỉ lục mới. Nếu để vị đại thần này gia nhập một tổ kịch khác, đừng nói là thử âm, chuẩn bị chỉ cần nhìn thấy ID của anh ta sẽ lập tức đồng ý cho gia nhập, hoàn toàn không sợ anh ta không phù hợp với vai diễn. Từ trước tới nay chưa từng có người xét duyệt anh ta, không cần xét hay không dám xét vẫn là một điều bí ẩn.
Cắm đao bốn phía run lẩy bẩy, âm thầm an ủi chính mình.
Nào, đừng sợ, đừng sợ, Khoái Mã Khinh Cầu đại đại là đại thần, làm gì có chuyện đại thần không hợp với vai diễn...
Năm phút đồng hồ trước, Cắm đao bốn phía luôn nghĩ như trên.
Năm phút đồng hồ sau, cô đã lặng lẽ vò suy nghĩ này thành một cục, ném vào thùng rác, rồi chậm rãi đỡ trán.
"... Làm lại."
"Khụ khụ... Tôi lui giới quá lâu, vì vậy cần mất khá nhiều thời gian để nhập vai... Có thể cho tôi thêm một cơ hội không?"
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi... Khinh Cầu đại đại, anh cứ tự nhiên." Thành thật mà nói, nghe đi nghe lại giọng nói hấp dẫn như vậy cũng là một loại hưởng thụ. Dù về công hay về tư thì Cắm đao bốn phía vẫn không có lí do để từ chối. Huống hồ Cửu cô nương luôn ngồi một bên mà cười ngốc nghếch, ước gì thần tượng cất tiếng nói nhiều hơn.
Lúc này, Múa rối bỗng nhiên lên tiếng ngừng thử âm: "Chờ đã, có người lạ vào đây..."
Danh sách thành viên trong kênh thay đổi, xuất hiện một áo xanh, chứng tỏ cũng là thành viên của kênh YY này. Không biết người lạ này nhô ra từ đâu, ngay cả tên ID chính thức cũng không có, chỉ ghi một dấu chấm tròn "." đơn giản.
Cắm đao bốn phía im bặt, không dám rên một tiếng, sợ để lộ chuyện Khoái Mã Khinh Cầu PIA kịch "Cạm bẫy", kéo thù hận của đám anti fan.
Đồ Tiểu Đồ cũng cảnh giác hỏi: "Ai vậy? Vào nhầm kênh sao? Xin lỗi, phòng này không phải phòng treo máy, nếu như vào nhầm, xin hãy..."
"À, đó là người quen của tôi, đừng đuổi." Khoái Mã Khinh Cầu đột ngột lên tiếng khiến cả bọn giật mình. "Em ấy nghe nói tôi đang thử âm nên tới xem một chút thôi. Yên tâm đi, là người đáng tin, vây xem cũng không sao đâu."
Tuy thái độ bình thường của Khoái Mã Khinh Cầu có vẻ không đứng đắn, nhưng biết giữ chừng mực, lúc này lời nói ra vẫn đáng tin.
Đồ Tiểu Đồ thở phào một hơi: "Nếu là người Khinh Cầu lớn kéo tới thì ok."
Hai cô gái còn lại cũng vội vã phụ họa theo.
"Chị Đột Đột đã nói vậy thì bọn em cũng ok."
"Đúng đúng~"
Chỉ có Tề Tĩnh luôn giữ im lặng, bản năng nghề nghiệp khiến anh cực kì tò mò nhìn chằm chằm vào dấu chấm kia. Anh suy tư một lát, trong lòng từ từ hiện ra một suy đoán, chắc chắn gần trăm phần trăm khiến anh nâng má cười khẽ.
Lần thử âm thứ hai bắt đầu.
"... Dừng, Khinh Cầu đại đại, giọng điệu của anh có thể tự nhiên hơn một chút không? Hiện tại rõ ràng anh đang đọc diễn cảm chứ không phải phối kịch, giọng nói cần thả lỏng hơn nữa. Làm lại đi."
"Được."
Lần thử âm thứ ba bắt đầu.
"... Dừng, đại đại, cảm xúc của anh chưa đạt, quá bình thường... Làm lại."
"Được."
Lần thử âm thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Khi lần thử âm thứ bảy kết thúc, trong kênh đồng loạt yên lặng, tất cả đèn chỉ thị đều xám ngoét.
Cuối cùng, đạo diễn hét thảm một tiếng: "A a a a a!!! Chất giọng hoàn toàn không thể soi mói, không thể soi mói! Ngay cả cách diễn tả cảm xúc cũng tiến bộ khá nhiều, nhưng em vẫn thấy thiếu cái gì đó. Lần nào cũng thấy thiếu một chút gì đó... Rốt cuộc là thiếu cái gì??? Đạo diễn như em thật vô dụng!!!"
"Cắm đao, Cắm đao, cô bình tĩnh chút..." Múa rối lắp bắp nói.
Người PIA gào khóc, còn người bị PIA thì im lặng.
"Khinh... Khinh Cầu đại nhân, có phải... anh đang giận không?" Múa rối lắp bắp hỏi. Bị PIA nhiều lần như vậy, đừng nói là một CV đại thần tiếng tăm lừng lẫy như anh, ngay cả CV bình thường cũng không chịu nổi.
Đèn chỉ thị của anh vẫn không sáng, mà trên khung chat lại xuất hiện một dòng chữ màu đỏ thật to.
★Lão ngũ★: 〒▽〒〒▽〒〒▽〒 ← (khóc không thành tiếng)
"Phụt!" Cắm đao bốn phía nhịn không được phụt ra.
"Phụt!" Múa rối cũng vui vẻ tới mức quên phải tôn kính đại thần, cười run rẩy. "Khinh Cầu đại nhân làm nũng kìa!! Làm nũng kìa!!"
"Ha ha ha... Thần tượng thật dễ thương, thần tượng thật đáng yêu, cute chết mất..." Cửu cô nương đã hết đường cứu vãn rồi.
★Lão ngũ★: 〒▽〒Hu hu hu hu tôi xin lỗi mọi người... Tôi... Tôi không dám nói tiếp nữa... (củi mục trong giới phối âm nằm úp sấp)
Cắm đao bốn phía nghe anh nói vậy, kinh hoàng kêu lên: "Khinh Cầu đại nhân đừng nghĩ vậy mà!! Anh đã rất giỏi rồi, chỉ tại em quá soi mói mà thôi!"
Múa rối cũng vội vàng hùa theo: "Không sao đâu mà! Không sao đâu mà! Thật ra các thính giả chỉ cần vừa nghe thấy giọng anh đã tử trận rồi, không còn hơi sức đâu mà quan tâm tới diễn xuất của anh..."
Lời này vừa nói ra, hai hàng nước mắt của Khoái Mã Khinh Cầu càng dạt dào hơn.
"Múa rối, cô..." Đừng nói thật như vậy chứ.
"Á? Lẽ nào em vừa vô tình chém thêm một đao sao..."
"Khụ... Nếu có người đối kịch thì sẽ tốt hơn đấy." Đồ Tiểu Đồ hắng giọng, cô gắng không thể họ phát hiện ra một phút đồng hồ trước cô còn đang ôm bụng nghẹn cười gần chết, giả vờ nghiêm túc nói. "Tôi nhớ trước đây Khinh Cầu lớn từng trả lời phỏng vấn – khi đối kịch sẽ diễn tốt hơn ghi âm một mình, đúng không?"
Cầu Thiên Dương cúi đầu "ừ" một tiếng, có vẻ buồn rầu vì mình phối không tốt.
Trên khung thông báo có dán một đoạn lời thoại – Tề Tĩnh nghe họ nói vậy, vội vã nhìn lướt qua lời thoại đối kịch, chuẩn bị tự đề cử mình làm bạn diễn của Cầu Thiên Dương, nào ngờ áo xanh luôn treo máy trong kênh đột nhiên lên tiếng.
"Không phải em."
Chất giọng trong sáng, dịu dàng, nhưng mức độ phủ nhân cực kì mạnh, mạnh tới mức thanh âm hơi run lên.
Có lẽ nhận ra lời phủ nhận trước đó của mình chưa đủ, vì vậy câu thứ hai càng nhấn mạnh hơn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cảm xúc căng thẳng: "... Người đó không phải em..."
Tề Tĩnh vô thức rụt lại ngón tay đang đặt trên nút "F2", nín thở lắng nghe.
Đạo diễn sửng sốt.
Biên kịch sửng sốt.
Chuẩn bị sửng sốt.
Đồ Tiểu Đồ từ đầu tới giờ luôn bình thản cũng bị lời thoại kia làm cho sửng sốt.
Đây là lời thoại của cảnh sát nằm vùng nói chuyện với anh trai nam chính trong kịch bản, tay cảnh sát này được xếp nằm vùng bên cạnh người anh kia, chức vụ cao hơn nam chính, vừa âm thầm thu thập tình báo, vừa giúp đỡ người mình truy bắt tội phạm. Thật không may, chỉ vì một lần hành động mạo hiểm mà suýt nữa bị lộ thân phận.
Đoạn lời thoại này trong cảnh hai bên giằng co.
Theo nguyên tác miêu tả, giọng của cảnh sát nằm vùng khá giả tạo, yếu ớt mỏng manh, không hề có sức uy hiếp, trong sáng như một chén nước không vướng cặn.
Hô hấp của Cầu Thiên Dương biến mất, đèn chỉ thị vẫn xám, lát sau chợt nghe hắn nặng nề bật cười: "Ồ? Thế à? Được... Vậy thì hãy nhìn vào mắt tôi mà lặp lại lần nữa."
Kẻ mạnh đứng từ trên cao nhìn xuống, không tỏ ra muốn gây sự mà vẫn thể hiện được sự ưu ái dành cho đối thủ trong thời khắc hết sức căng thẳng.
Những cảm giác này ẩn chứa dưới chất giọng từ tính đầy hấp dẫn của hắn.
"Á!" Cắm đao bốn phía không kiềm chế được mà thét chói tai: "Chính là cảm giác này! A a a a!!! Chất giọng và cảm xúc của Khinh Cầu đại nhân quả thật rất chuẩn..."
"Tim em đập thình thịch luôn!" Múa rối kích động tới mức run rẩy.
"Hi hi hi hi~ thần tượng quá giỏi~ Hi hi hi hi~" Cửu cô nương vẫn trong trạng thái hết đường cứu vãn.
"Ai đó? Vừa rồi diễn rất đạt..." Ngay cả Đồ Tiểu Đồ cũng phải lên tiếng khen ngợi, nhưng trọng tâm của cô đặt ở người kia. "Bạn trẻ vừa lên tiếng là ai vậy? Phối rất tốt, rất hoàn hảo, có thể giúp Khinh Cầu lớn nhập vai, chất giọng cũng cực kì phù hợp."
Đạo diễn và biên kịch đồng loạt tán thành.
Tề Tĩnh nghe tới đây, mỉm cười nói, không chút hoang mang vạch trần sự thật: "Có phải là Bún qua cầu không? Sao hả? Cậu có muốn thử âm gia nhập "Cạm bẫy" không?"
(Cách giao thừa còn 8 tiếng đồng hồ)
"Thông... Thông qua."
Hơn một tiếng sau, Cắm đao bốn phía yên lặng ôm ngực gia nhập nhóm "hết đường cứu vãn" như Cửu cô nương.
Vốn thử âm không tốn nhiều thời gian như vậy, nhưng xuất phát từ ý đồ cá nhân, tất cả vừa gào khóc trong lòng vừa si mê yêu cầu hai người kia diễn hết toàn bộ lời thoại một lần. Đôi lúc Tề Tĩnh cũng tham gia vào vai em trai "Lâm Thủ". Toàn bộ quá trình thử âm diễn ra khiến lỗ tai của họ mềm nhũn.
"Tôi chết đây." Cửu cô nương tổng kết bằng một câu đơn giản.
"Chết rồi sẽ không được nghe thành phẩm, cô hãy nghĩ cho kĩ." Đồ Tiểu Đồ điềm tĩnh nói.
"Vậy tôi không chết nữa!" Cửu cô nương lập tức sống lại. "Hai người! Hai người đều thông qua, làm ơn xin hãy gia nhập tổ kịch của chúng tôi a a a a a!"
"Cảm ơn Cửu cô nương." Cuối cùng Cầu Thiên Dương cũng nhận được vai diễn dựa vào diễn xuất trong trạng thái đối kịch. Chuẩn bị tuyên bố thông qua, anh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, dùng giọng điệu đáng yêu mà họ đã nghe quen tai để làm nũng, oán giận than vãn. "Mệt mỏi quá đi~ Mệt quá~ Lời kịch hai năm phối cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay, sức cùng lực kiệt rồi..."
"Mới có hơn một tiếng đồng hồ, anh bị bất lực hả?" Đàm Tử Hiền hoàn toàn không bị anh mê hoặc.
"Ha ha, hơn một tiếng cũng rất vất vả rồi, cảm ơn hai anh đã chịu khó thử âm, hợp tác vui vẻ nhé." Đồ Tiểu Đồ kiêm chức chuẩn bị trong khi lí trí của Cửu cô nương bỏ nhà đi bụi, bây giờ thử âm thành công mỹ mãn, cô lại trở về vị trí hậu kỳ.
Lúc này, Múa rối mới e dè nói: "Không ngờ Bún đại nhân cũng tới hỗ trợ..."
Đàm Tử Hiền thản nhiên bảo: "Vốn tôi chỉ định tới xem, ai biết được lại tham gia đối kịch. Vậy cũng được, lúc Ngày Về xin trao quyền trên weibo, tôi đã nghĩ nếu có vai diễn thích hợp, nhất định tôi sẽ tới giúp một tay."
Tề Tĩnh cười: "Cảm ơn nha."
Đàm Tử Hiền đáp: "Cuối cùng cũng được chính thức hợp tác một lần... Dù không phải làm CP."
Múa rối hăng hái hỏi: "Khụ khụ... Vậy có nghĩa "Kỳ Hạn" là thật sao? Trước đây luôn nghe người ta nhắc tới Bún đại nhân, ai cũng bảo anh là "thụ nhà Đồng Tước Đài". Giờ nghe lại thấy... Đồng Tước Đài thật đáng thương, làm sao bây giờ?"
Đàm Tử Hiền nghe vậy, không biết vô tình hay cố ý nói: "Hừ... Hết cách rồi, ai bảo tôi thích Ngày Về như vậy chứ."
"Á á á! Thổ lộ rồi, thổ lộ rồi!"
"Mặc dù trên weibo và trong cuộc thi "Tru thiên lệnh" đã từng nghe thổ lộ, nhưng nghe trực tiếp mới thấy hưng phấn hơn hẳn!"
Một câu nói khiến cho cả kênh đồng thời nổi vô số bong bóng phần hồng.
Tề Tĩnh vừa cười vừa liếc mắt nhìn đèn chỉ thị xám xịt của Cầu Thiên Dương, lòng thầm nghĩ: Khoái Mã Khinh Cầu còn đáng thương hơn Đồng Tước Đài.
Sau khi quyết định hai vai phụ, bên Cửu cô nương thuộc đảng lệch giờ đã là nửa đêm, bị Đồ Tiểu Đồ giục đi ngủ, cô khóc lóc không muốn logout.
Nguyên nhân khiến cô lưu luyến mãi được giải quyết nhanh gọn chỉ bằng một câu nói của Khoái Mã Khinh Cầu,
"Chúng ta cùng hợp tác trong một tổ kịch, sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp lại mà, A Cửu."
Cửu cô nương được đổi nick name thân mật thành "A Cứu", lực sát thương trí mạng.
"Hi hi hi nếu thần tượng đã nói vavyạ thì..." Quả nhiên, Cửu cô nương vừa nãy còn lăn lộn ăn vạ lập tức trở thành gái ngoan hiền dịu. Đồ Tiểu Đồ lặng lẽ gửi một icon "¬_¬" lên khung chat biểu lộ sự khinh bỉ mãnh liệt.
Lúc này, Cầu Thiên Dương bỗng nhiên bổ sung một câu: "Nhưng trước khi A Cửu logout, tôi có một ý tưởng, mong chuẩn bị có thể lắng nghe một chút."
Cửu cô nương chắc chắn sẽ không từ chối: "Xin thần tượng cứ nói."
Giọng điệu của Cầu Thiên Dương thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn: "Lúc Ngày Về cho tôi xem kịch bản "Cạm bẫy", tôi đã nảy ra suy nghĩ này. Nhưng nếu tôi không qua được thử âm thì tôi sẽ bỏ cuộc... May mà đã được thông qua, tôi muốn hỏi ý kiến chuẩn bị, liệu tôi có thể kéo mấy người bạn cũ cùng tới thử âm được không?"
"Bạn cũ?" Cửu cô nương vội hỏi. "Cũng là người trong giới võng phối sao?"
"Có thể nói là phải, cũng có thể nói là không phải... Bởi vì với bọn họ, phối âm chỉ là phối âm. Họ chưa từng gia nhập giới võng phối, vì vậy cũng không phải người nổi tiếng." Cầu Thiên Dương nhỏ nhẹ chậm rãi nói. "Tôi biết, đội hình như vậy mà đấu với dàn cast hoa lệ của Đồng Tước Đài thì quá kém cỏi, không biết chuẩn bị A Cửu muốn tìm CV nổi tiếng hay thế nào. Nhưng tôi vẫn hy vọng cô hãy suy nghĩ một chút, cho họ cơ hội. Nếu không thích hợp, dù chỉ vào vai quần chúng hoặc âm bối cảnh cũng được."
"Lão ngũ." Tề Tĩnh vội hỏi, đôi mắt bừng sáng. "Chẳng lẽ anh định..."
"Ừ." Cầu Thiên Dương xác nhận suy đoán của anh. "Tôi muốn kéo đám Lão nhị tới. Tôi muốn chúng ta có thể cùng hợp tác trong một vở kịch lần nữa."
"Chờ chút, cái người có nick name "Lão nhị" kia..." Múa rối đã theo dõi toàn bộ cuộc thi, kinh ngac hỏi, "Chẳng lẽ là Lão nhị – một trong số các quán quân của "Tru thiên lệnh"?"
"Đúng thế." Tề Tĩnh mỉm cười.
"Á?"
"Khinh Cầu lớn đặt nick name là "Lão ngũ" bởi vị họ đã quen biết nhau từ trước."
"Hả?"
"Còn có cả "Lão lục" nữa, các cô biết đấy."
"Á?" Múa rối thấy mình phát bệnh tim sắp ngất xỉu tới nơi rồi. "Chú Nhạn từng nhận mình là "Lão lục" trong cuộc thi!! A a a a a a, hóa ra cùng một dãy số ư?"
"Đúng thế. Gần đây tôi đã trở thành "Lão thất"." Tề Tĩnh gian xảo bổ sung một câu khiến trái tim cô không cứu vãn được nữa.
"Chẳng phải quá tốt rồi sao, chúng ta là nhóm staff lão làng đoàn tụ, bọn họ là nhóm bạn cũ đoàn tụ." Đồ Tiểu Đồ cười sảng khoái. "Đúng không, A Cửu?"
"Ha ha, đúng lúc chúng ta đang băn khoăn chuyện tìm CV, vai phụ cũng được, quần chúng cũng được, âm bối cảnh cũng được luôn, thần tượng cứ kéo hết tới đây!" Cửu cô nương vui vẻ tiếp nhận đề nghị này. Đạo diễn và biên kịch cũng tán thành, có các staff ủng hộ, Cầu Thiên Dương yên tâm rồi.
"Được, vậy tôi sẽ gọi tất cả bọn họ tới. Tuy rằng đoàn tụ sớm hơn dự đoán, nhưng vậy càng tốt, ngoài đời khó gặp nhau thì lên mạng gặp nhau cũng được." Cầu Thiên Dương ngập ngừng, chuyển sang nói với Tề Tĩnh. "Ngày Về, kịch này là vở kịch đầu tiên cậu đảm nhiệm vai chính sau khi gia nhập nhóm chúng tôi, hơn nữa cũng là kịch đầu tiên Lão lục đóng vai chính, không còn cơ hội nào thích hợp hơn nữa."
"Cũng là kịch đầu tiên Khinh Cầu lớn chính thức trở lại." Tề Tĩnh cười nói. "Chúng ta chơi lớn như vậy, Đồng Tước Đài biết làm sao bây giờ?"
"Đồng Tước Đài... không chơi với hắn thì thôi, đã chơi thì phải chơi thật lớn." Đại thần năm nào nhẹ nhàng cười, khí thế kiêu ngạo không thua gì quá khứ. "Đúng không?"
(Cách giao thừ còn 6 tiếng đồng hồ)
"Á á á!!!!"
Người ngồi xe mô tô hét thảm một tiếng, ngã xe rầm một cái, lăn trên mặt đất, đau tới mức kêu ầm ĩ. Trong lúc hắn đang giãy dụa đứng lên từ trong tuyết, chợt bị một bàn tay mạnh mẽ ấn gáy úp mặt xuống, ngậm một đống tuyết vào miệng, hàm răng lạnh buốt như trái tim của hắn lúc này.
Người qua đường ồn ào túm tụm lại, vây thành một vòng tròn.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên vội vã xách túi chạy tới, vẻ mặt kinh hoàng nhìn người bị ép chặt xuống đất như cá nằm trên thớt, uốn éo giãy dụa liên tục, ú ớ không nói nên lời.
"Thật là... sao cuối năm lắm cướp giật thế không biết?" Ra ngoài ăn tối mà cũng gặp cướp, còn là cướp xe máy.
Vặn hai tay tên cướp ra phía sau, bóp chặt, người đàn ông khẽ cười, tay không buông lỏng, chỉ ngẩng đầu nói với những người xung quanh: "Ngại quá, tôi hết tay để gọi điện thoại rồi. Ai báo cảnh sát hộ tôi với."
"Để tôi, để tôi." Người phụ nữ suýt bị cướp túi vội vã tiến lên, cảm kích nhìn hắn: "Cậu thanh niên này, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều!"
"Đừng khách sáo! Sau này bác đi đường nhớ cẩn thận một chút!" Hắn hời hợt nói, hoàn toàn không coi chuyện này thành vấn đề to tát.
Nhưng động tác của hắn hơi mạnh, vết thương chưa hoàn toàn khép miệng lại rách ra, khiến hắn hơi nhói đau. Dù vậy, hắn cũng chỉ hơi chau mày, tự lấy tay xoa xoa. Nếu chuyện này bị cô Nói lắp ngày nào cũng gọi điện hỏi han kia biết được, chắc chắn lại khóc cho mà xem.
Nghĩ tới đây, hắn bỗng bất giác nở nụ cười.
Thật tình cờ, đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên.
Đáng tiếc, tay hắn đang giữ tên cướp trên mặt đất, không thể rút về. Điện thoại liên tục vang lên không ai nghe máy, cho tới khi cảnh sát vội vàng chạy tới mới có cơ hội nhận cuộc gọi.
"Alô?" Chẳng lẽ thật sự là cô nhóc cứ căng thẳng sẽ nói lắp kia gọi?
Khi nghe thấy giọng nói trong điện thoại, nghe được câu đầu tiên của đối phương, hắn mới sững sờ, vô thức "a" một tiếng.
Lát sau, hắn chớp mắt, dường như đôi mắt đang lóe sáng.
(Cách giao thừa còn 4 tiếng đồng hồ)
"Đại hạ giá cuối năm đây! Đại hạ giá cuối năm đây! Lần giảm giá cuối cùng trong năm, mọi người tuyệt đối đừng bỏ qua!"
Loa tuyên truyền của trung tâm thương mại liên tục phát ra tiếng mời chào khách hàng, tầng trên tầng dưới đông người nhốn nhào, khung cảnh ồn ào.
Một cô gái tay xách nách mang đầy túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm, vội vã bò ra giữa đám đông chen lấn nhau tranh hàng giảm giá. Đang định đi vào thang máy xuống lầu, cô liếc mắt một cái, chợt nhìn thấy một bà thím vứt tung mấy bộ quần áo mình không muốn mua lên giá, bởi vì ném quá mạnh, khiến toàn bộ giá áo lông nặng nề mà nhân viên vất vả lắm mới bày biện được sụp đổ.
"Chậc chậc..." Khách hàng bây giờ thật là...
Cô ngẫm nghĩ một lát, lại ra khỏi thang máy, đạp đôi cao gót màu đỏ quay lại quầy hàng. Trước tiên, cô đặt túi lớn túi nhỏ của mình xuống, nhanh nhẹ nhặt mấy bộ quần áo bị rơi vương vãi, gấp gọn gàng, xếp chỉnh tề.
Dọn xong, cô nhìn lại hiệu quả trưng bày một lượt, sau đó mời hài lòng chuẩn bị đi về.
Một nhân viên dọn hàng chứng kiến tất cả vội vã chạy tới, cực kì cảm kích nói: "Xin chân thành cảm ơn chị – không chỉ giúp chúng tôi gấp quần áo, hơn nữa cách gấp rất chuyên nghiệp..."
Cô cười đáp lại: "Tiện tay làm việc tốt mà thôi. Trước đây tôi từng làm quản lí của bộ phận trang phục của trung tâm thương mại, tôi biết các cô rất vất vả, vì vậy ngứa tay không nhịn được muốn giúp đỡ ấy àm. Tôi phải về với chồng rồi, tạm biệt."
Nói xong, cô xách chiến lợi phẩm ra đi trong ánh mắt khâm phục của nhân vật, bước vào thang máy.
Trên đường tới bãi đỗ xe, điện thoại di động của cô vang lên.
Cô bước nhanh hơn, hấp tấp tới bên cạnh xe, dứt khoát ném hết đồ vào thùng xe, sau đó mới lấy điện thoại trong túi, cái tên trên màn hình khiến cô nhíu mày.
Số điện thoại này đã gọi liên tục từ một tiếng trước, cô không nhận cuộc gọi nào.
Có lẽ lúc đó cô đang chen lấn mua đồ, hơn nữa, trung tâm thương mại quá ồn nên cô không nghe thấy tiếng chuông. Cô tủm tỉm cười gọi lại: "Alô, anh đẹp trai, gọi gì thế..."
Tiếng nói bất chợt im bắt, cô ngây ngốc nghe người trong điện thoại nói, hai mắt trợn to, sau khi cúp máy một lúc mới lấy lại được tinh thần. Cô nhảy vào buồng lái, khởi động xe, vội vã đạp giày cao gót nhấn ga chạy ra đường.
Cô phi như bay tới trước cửa bệnh viện, chạy vào khoa chấn thương chỉnh hình.
Bất chấp giày cao gót, cô đạp rầm rầm tới trước cửa khoa, đúng lúc đó có một người đàn ông bước ra, cô lập tức cười tươi.
"Ông xã! Ông xã!"
"Hả?"
Người đàn ông kia nghe tiếng gọi, thân thể còn đang mệt mỏi rã rời sau khi tan tầm, không ngờ cô lại nhào vào lòng anh, khiến anh lảo đảo, suýt nữa thì cả hai cùng té ngã. May mà anh phản ứng anh, đỡ được cô, cuối cùng cũng đứng vững.
Anh dở khóc dở cười: "Sao em lại tới đây? Chẳng phải em đi shopping à?"
Còn chưa kịp hỏi rõ ràng, một nụ hôn đậu lên má khiến anh hơi đỏ mặt. Đồng nghiệp xung quanh thấy thế trộm cười, anh giơ gương mặt đỏ thẫm, ngượng ngùng hắng giọng, nhưng không hề vươn tay lau vết son trên má, chỉ vừa cười vừa bất đắc dĩ hỏi: "Sao vậy? Có biết xấu hổ hay không?"
"Mau về nhà đi, mau về nhà đi! Em đã lái xe tới rồi!" Cô hoàn toàn không xấu hổ, cười khanh khách ôm tay anh, vừa lôi vừa kéo về phía bãi đậu xe.
"Về nhà á? Cần về gấp vậy sao? Rốt cuộc đã..."
"Đừng hỏi nhiều, về sẽ biết, về nhà nào~"
(Cách giao thừa còn 2 tiếng đồng hồ)
(Hai người lên SK đi.)
Lão ngũ gửi tin nhắn tới như vậy.
Tề Tĩnh đặt notebook của mình xuống bên cạnh desktop của Thẩm Nhạn, ngồi cùng một chỗ với hắn, chỉ có mấy phút khởi động máy ngắn ngủi cũng tranh thủ dựa đầu vào vai hắn cọ cọ.
Thẩm Nhạn cười, còn nghiêng vai về phía anh, để anh dựa thoải mái hơn.
"Ồ, Skype... Thật hoài niệm..." Tề Tĩnh nhìn biểu tượng màu xanh trên màn hình, lẩm bẩm nói. Notebook của anh đã cài đặt phần mềm skype nhưng anh không động tới từ rất lâu rồi. Nguyên nhân chủ yếu là vì càng ngày càng ít người trong giới võng phối sử dụng SK. "Lúc em mới gia nhập giới cũng từng tham gia mấy tổ kịch dùng SK. Khi đó, YY còn chưa thịnh hành, hiện tại thì ngược lại, SK chậm rãi biến mất, có lẽ vì nó không có chức năng ghi âm."
"Ừ, có chức năng ghi âm mới tốt." Thẩm Nhạn cúi đầu cười, vươn tay chạm vào gáy anh, nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh.
Tề Tĩnh hiểu ý của hắn, khẽ cười không đáp, tiếp tục lười biếng hưởng thụ "phúc lợi".
Đăng kí tài khoản mới xong, Tề Tĩnh thêm bạn từng người trong nhóm Thẩm Nhạn, sau đó được Lão ngũ mời chat voice tập thể.
Để tỏ rõ thân phận của mình, anh đổi ID thành "VII" cho xứng với những người khác.
Lão ngũ không hổ danh là Lão ngũ, sở trường là giao tiếp ứng xử, thích hợp đi kêu gọi đồng bọn nhất. Đã có hắn ra mặt, tất cả tài khoản "II", "III", "IV", "V", "VI" và cả "VII" của Tề Tĩnh đều sáng.
"II" – Đồ khốn, phối âm tử tế cho tôi.
"III" – Bát sứ trắng.
"IV" – Bích loa xuân.
"V" – Khoái Mã Khinh Cầu.
"VI" – Nhạn Bắc Hướng.
"VII" – Chẳng hỏi ngày về.
Chỉ có người đứng đầu tiên "I" vẫn mất tăm mất tích.
"Lão đại đâu? Lão đại không online à?" Giọng Lão nhị trầm xuống, rõ ràng không vui. "Chẳng phải cậu nói muốn bảy người chúng ta cùng nhau đón năm mới sao? Lão đại không online thì đâu có được?"
Lão ngũ thỏ thẻ: "Tôi biết rồi, biết rồi! Tôi gọi thế nào anh ấy cũng không nghe thì phải làm sao? Chỉ đành tiếp tục gọi thôi!"
Lão tứ vừa cắn hạt dưa vừa nhìn Lão ngũ đang xoay vòng vòng: "Anh cố gắng lên, còn chưa đầy hai tiếng nữa là tới năm mới!"
Lão ngũ yên lặng nhìn tười, không thể làm gì khác ngoài đẩy Tề Tĩnh ra làm lá chắn: "Mọi người trò chuyện với Lão thất trước đi. Tôi đi gọi điện, tạm thời out."
(Cách giao thừa còn 1 tiếng đồng hồ)
"Không... tìm... thấy..." Giọng Lão ngũ yếu ớt bay về từ miền xa xôi, khóc không ra nước mắt.
"Tôi đã trò chuyện xong rồi, xin hãy nén bi thương." Tề Tĩnh tỏ vẻ có lòng mà không có sức.
Trong lúc Lão ngũ ra ngoài tìm người, Tề Tĩnh trò chuyện cực kì vui vẻ với Lão tứ về chuyện Bươm Bướm Ngọc đứng sau acc clone "Vây xem cẩu nam nam" và sự ảo tưởng của cô ta, sau đó lại kể về những chuyện buồn cười xảy ra sau khi mình bị tai nạn và cảm ơn Lão tam đã chỉ cho Thẩm Nhạn cách chăm sóc người bị gãy xương, cuối cùng là cùng Lão nhị đối kịch ngẫu hứng một đoạn trong "Cạm bẫy".
May mà Tề Tĩnh rất hòa đồng, nói chuyện một tiếng cũng không thấy nhàm chán.
Nhưng cứ nói chuyện mãi cũng không được.
"Vẫn không tìm thấy Lão đại à?" Lão tam lo lắng hỏi.
"Lão ngũ, anh đã cố gắng hết sức chưa vậy?" Lão tứ gấp gáp kêu.
"Rắc rắc rắc..." Phía Lão nhị chỉ phát ra tiếng nhai snack, có vẻ đã lười mắng chửi người.
Thẩm Nhạn yên lặng, bình tĩnh chờ đợi. Tề Tĩnh thì không thể kiềm chế được lòng hiếu kì.
"Rốt cuộc Lão đại là người thế nào? Sao lại khó tìm như vậy?"
"Lão đại... Anh ấy là người đàn ông đứng phía sau các vị quyền cao chức trọng." Lão ngũ nghe Tề Tĩnh hỏi vậy, bật cười, còn nhấn mạnh vào hai từ "các vị".
Người đàn ông đứng phía sau các vị quyền cao chức trọng???
Không chỉ "quyền cao chức trọng" mà còn là "các vị"???
Lời này vừa nói ra, trước mắt Tề Tĩnh xuất hiện một loạt tiêu đề bắt mắt như "Đàn ông bị bao dưỡng", "Người đứng sau các cấp chính quyền", "Bí mật cuộc sống thác loạn của quan chức"...
Anh bị chính thế giới mới trong đầu mình hù dọa, rùng mình một cái.
Lão ngũ thấy anh á khẩu không nói nên lời, bật cười kêu lên: "Ha ha ha ha, nhất định cậu vừa tưởng tượng Lão đại là tình nhân được bao dưỡng của đám quan chức đúng không?"
Tề Tĩnh lẳng lặng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp thôi...
"Ha ha, Lão đại là phiên dịch viên, phiên dịch viên..." Lúc này, Lão nhị đã ăn xong một gói snack, lên tiếng nói ra sự thật.
Tề Tĩnh bừng tỉnh.
Thảo nào bảo Lão đại là người đàn ông đứng phía sau các vị quyền cao chức trọng... Đúng là vậy, trong các buổi họp báo thời sự, anh thường gặp những người như vậy, những người chỉ tồn tại trên "thanh âm", phiên dịch ngay tại hiện trường, ít khi công khai xuất hiện, hầu hết đứng ở phía sau sân khấu.
Nhắc tới Lão đại, tất cả đều cảm thấy phấn khởi hơn.
"Lão thất! Nghe này! Nghe tôi nói này! Lão đại còn tự dịch và lồng tiếng phim nữa đó!"
"Đúng thế, phiên dịch và lồng tiếng phim là nghề tay trái của anh ấy..."
"Nhưng mà anh ấy hoàn toàn bất lực với phim cổ trang... Loại kịch như "Tru thiên lệnh" mà để anh ấy tham giác, tuyệt đối sẽ thành kịch người hiện đại xuyên về cổ đại."
"Này..." Trong lúc cả bọn đang mồm năm miệng mười, Lão ngũ yếu ớt nhô lên. "Điều quan trọng là... không tìm được anh ấy..."
Tề Tĩnh nghe vậy, ngẫm lại một chút, dựa theo kinh nghiệm làm việc tại đài truyền hình của mình, đưa ra kết luận: "Hôm nay là đêm trước năm mới, có lẽ phía chính phủ cũng đang tổng kết cuối năm, đưa ra kế hoạch năm mới gì đó. Mấy tin tức đó đều công bố trong tối hôm nay. Nếu Lão đại làm nghề này... Tôi nghĩ có lẽ anh ấy vẫn đang trong giờ làm việc, hơn nữa, trong trường hợp quan trọng như vậy, chắc chắn phải tắt điện thoại."
Lời của anh khiến tất cả giật mình.
Lão ngũ rên rỉ: "Tiêu đời, tiêu đời rồi. Tôi thấy Lão thất nói đúng đấy... Kế hoạch mọi người cùng đón năm mới ngâm nước nóng rồi!"
Thẩm Nhạn im lặng từ đầu tới giờ bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: "Anh ấy sẽ tới, cứ chờ chút đi."
(Cách giao thừa còn 10 phút)
"11 giờ 50 phút."
Tề Tĩnh nghe tiếng, lập tức mở mắt ra, xác nhận "I" vẫn không xuất hiện thì lại nhắm mắt vào, lười biếng dựa vào vai Thẩm Nhạn, tiếp tục cọ nhiệt độ cơ thể hắn.
Lão tứ cũng ngáp một cái, Lão tam cười khổ, nhẹ nhàng vỗ về cô.
Lão nhị tiếp tục ăn snack dự trữ. Hắn luôn là người ồn ào nhất, tời giờ khắc này cũng chẳng còn hơi sức đâu mà thúc giục nữa, thi thoảng trò chuyện vài câu với Thẩm Nhạn.
"Thôi bỏ đi, sáu người chúng ta cùng đón năm mới cũng được."
Lão ngũ thở dài một hơi, định bỏ cuộc không gọi nữa, nào đâu điện thoại bất ngờ đổ chuông. Âm thanh vang dội lọt vào trong SK truyền tới mọi người, thấp thoáng tiếng được tiếng không, tất cả vội vã vểnh tai nghe.
Bởi vì hắn đang gọi điện thoại, vì vậy bọn họ không nghe thấy nội dung trò chuyện, chỉ nghe được tiếng của Lão ngũ.
Lời của hắn còn khiến họ cực kì sốt ruột...
"Lão đại!! A a a a a, cuối cùng anh cũng..."
...
"Đúng vậy, anh nhận được lời nhắn của tôi hả? Ừ, ừ, ngoài anh ra thì tất cả đều online. Chỉ thiếu mình anh thôi."
...
"Cái gì? Giờ anh không mang máy tính ư? Đi làm mà không mang máy tính?"
...
"Điện thoại hả? Điện thoại di động có thể cài được Skype đó..."
...
"Anh chưa dùng bao giờ ư? Chưa dùng cũng không sao, thử một lần là biết. chỉ còn 7 phút nữa là tới năm mới rồi!"
...
...
Ai cũng không dám thở mạnh.
Một lát sau, Lão ngũ cúp máy để Lão đại tải app trên điện thoại. Hiện giờ chỉ có thể chờ đợi. Trái tim sốt ruột luôn trêo cao, càng ngày càng cao theo từng giây từng phút.
(Cách năm mới còn 5 phút)
Trên thế giới này, chuyện kinh khủng hơn quên password chính là quên tài khoản đăng nhập.
Password thường dùng chỉ có mấy loại... nhưng tài khoản thì không cố định, huống chi là tài khoản đã ngưng sử dụng từ lâu.
Hiện tại Lão đại đang lâm vào tình trạng kinh khủng như vậy đấy.
"Tôi... phục anh rồi." Lão ngũ nói lời này hoàn toàn có thể ứng với icon ánh mắt "cá chết"(1).
"Bảo anh ấy tạo tài khoản mới đi."
"Đúng thế!"
"Tôi bảo rồi, nhưng anh ấy bảo không được." Ánh mắt cá chết của Lão ngũ duy trì liên tục. "Anh ấy nói đoàn tụ với bạn cũ thì phải dùng tài khoản cũ..."
Lão nhĩ co quắp, hỏi ý kiến đồng bọn đang nóng lòng tìm cách giải quyết: "Tôi có thể đánh anh ấy không?"
(Cách giao thừa còn 30 giây)
"... Tôi có một tin xấu và một tin tốt, trong vòng ba mươi giây cuối cùng của năm cũ, mọi người muốn nghe tin nào trước?"
Lão ngũ để lại một câu như vậy trong phút cuối.
Lão nhị lập tức nổ tung.
"Phun hết ra cho bố!"
Không biết có phải do giọng nói bùng nổ của Lão nhị quá bi thương và phẫn nộ đã chọc trúng huyệt cười của cả bọn hay không mà làm cho tất cả cùng cười bò lăn lộn.
Ngay cả Lão ngũ cũng cười.
Câu đầu tiên, hắn giả vờ ủ rũ nói: "Tin xấu là Lão đại không thể nhớ được tài khoản cũ là gì."
Câu tiếp theo, hắn rạng rỡ cười: "Tin tốt là tôi nhớ dùm anh ấy rồi."
Lúc này, trong cửa sổ chat voice xuất hiện thêm một người, mang theo kí tự "I".
"Quả nhiên tất cả đều có mặt." Giọng một người đàn ông xa lạ vang lên, ngay cả cách nói chuyện cũng mang phong cách lịch lãm như một diễn viên lồng tiếng tóc vuốt ngược mượt mà, "Chào buổi tối..."
Lời đáp lại của Lão nhị giống như vươn tay vò đầu làm cho bộ tóc chỉnh tề kia rối loạn ngay lập tức.
"Qua mười giây nữa thì không còn là buổi tối nữa rồi! Mau lăn qua đây đếm ngược đi!"
Trong tai nghe truyền tới tiếng cười, không phân rõ được ai vào với ai.
Người cuối cùng xuất hiện khiến tâm trạng mọi người hưng phấn hơn hẳn, vô cùng sung sướng, vừa cười vừa kêu la.
"Mau mau, mọi người cùng nhau đếm nào!"
"Chuẩn bị!"
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
(Giao thừa, 0 giờ)
"Chúc mừng năm mới!"
Sáu người cùng đồng thanh kêu lên, chỉ có một mình Lão đại lẻ loi nói "Happy new year", khiến cả lũ nghẹn lời.
"Lão đại! Anh..."
"Lão đại! Anh nói tiếng Anh làm gì hả?"
"Xin lỗi, xin lỗi... Vừa mới xong việc, phản xạ có điều kiện như đang phiên dịch trực tiếp..." Lão đại nghiêm túc tự kiểm điểm. Bệnh nghề nghiệp không thể chống đỡ được.
Tề Tĩnh hò hét ầm ĩ trên SK xong, vừa cười vừa quay đầu sang. Anh bịt micro lại, tươi cười dán môi mình lên môi người kia.
"Cái "chụt" đầu tiên của anh trong năm nay." Anh nói.
Nụ cười của anh có thể dùng từ "ngọt ngào" trong văn chương để hình dung. Hóa ra, cách miêu tả này là có thật...
"Chúc mừng năm mới, A Nhạn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.