Trên Vai Trà Xanh Có Quỷ

Chương 3:




5.
Trần Dao khóc lóc chạy xuống dưới lầu, tôi đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống, cô ta ngồi trên cái ghế dài của tiểu khu lau nước mắt, nữ quỷ kia vẫn ngồi trên vai cô ta như cũ.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của tôi, con nữ quỷ bỗng nhìn về phía tôi, dọa tôi lập tức kéo rèm lại.
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ rồi.
Càng gần giờ Tý, quỷ càng hung hãn, tôi căn bản không dám ra ngoài.
Phó Yến Chu đã nằm trên ghế sô pha ngủ rồi, tôi bật hết đèn trong phòng lên, ôm lấy đầu gối ngồi bên cạnh anh ta, chịu đựng đến quá nửa đêm, cũng mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
"Ông nội, sợi dây đỏ này thật sự có thể bảo vệ cháu ạ?"
Tôi ngồi trên giường ông, tò mò nhìn sợi dây trên cổ tay, trên sợi dây có xâu ba đồng tiền, sợi dây rất nhỏ, giống như chỉ cần kéo nhẹ một cái là có thể đứt vậy.
Ông nội cười nói.
"Đây là tiền đồng Ngũ Đệ, bên trên có khắc Tam Dương trận, rất lợi hại đấy."
"Ông nội, nếu sợi dây này bị đứt thì phải làm sao ạ?"
"Không thể đứt được đâu."
"Ông nội, nếu như cháu làm mất thì sao?"
Vẻ mặt của ông nội trở nên nghiêm trọng, ông dùng sức nắm lấy cổ tay tôi, đôi mắt đục ngầu nhìn tôi chăm chú.
"Nếu làm mất, cháu hãy đến nhà họ Kiều đòi một cái, đây là nhà họ nợ nhà chúng ta."
"13****6666, khụ khụ khụ, cháu hãy nhớ lấy số điện thoại này, Tinh Nhiễm, đọc lại một lần cho ông nghe."
Tôi khóc lóc vùng vẫy.
"Ông nội, ông nắm tay cháu đau quá."
"Tinh Nhiễm, nhanh đọc thuộc."
"Tinh Nhiễm, đọc thuộc số điện thoại này, đây là nhà họ Kiều nợ nhà chúng ta, bọn họ nợ chúng ta..."
Tôi bỗng mở trừng mắt, hít từng ngụm lớn.
Một cơn gió lạnh lướt qua, tôi quay đầu nhìn lại, cửa sổ trong phòng khách mở lớn, rèm cửa màu trắng bị gió thổi phật phật, phía sau hình như có một bóng người đang đứng.
Tôi giật mình một cái, trong phút chốc liền tỉnh táo lại.
Tôi nhớ rõ ràng vừa rồi tôi đã đóng cửa sổ rồi.
6.
Bên dưới rèm cửa, có đọng lại một vũng nước, dưới ánh đèn trắng nhạt có chút phản quang.
Tim tôi đập loạn xạ, căn bản không dám đi qua nhìn.
Số điện thoại trong giấc mơ vừa rồi bỗng nhiên trở nên rõ ràng, tôi vội vàng cầm lấy điện thoại, bấm gọi số điện thoại trong trí ức kia.
"Alo—"
Đầu dây điện thoại bên kia, truyền đến một giọng khàn khàn mơ mơ màng màng, nghe giống như một cô gái trẻ.
Tôi sững người lại, mặc dù ký ức hồi nhỏ rất mơ hồ, nhưng thật ra tôi nhớ, trước một ngày ông nội đưa sợi dây đeo tay màu đỏ cho tôi, có một ông già xa lạ đã đến thôn.
Ông ấy còn già hơn cả ông nội tôi, đầu tóc bạc phơ, ông nội gọi ông ấy là môn chủ Kiều.
Là tôi nhớ sai số hay sao, hay là đã qua nhiều năm, ông ấy sớm đã đổi số điện thoại rồi.
"Có rắm mau thả!"
Cô gái đầu điện thoại bên kia hung dữ, tôi giật mình một cái, hỏi thăm dò: "Tôi là Đặng Tinh Nhiễm, tôi muốn tìm một ông lão họ Kiều."
" y, là cô à, cháu gái nhà họ Đặng. Tôi là Kiều Mặc Vũ, số điện thoại của sư phụ tôi bây giờ đưa lại cho tôi rồi, cô có chuyện gì à?"
Cháu gái? Giọng đầu bên kia rõ ràng nghe còn trẻ hơn cả tôi mà.
Đúng lúc này, cửa sổ bị gió thổi một cái, đập mạnh vào khung cửa sổ, phát ra một tiếng "Ầm".
Tôi hét lên một tiếng.
Lúc này mới phát hiện ra, vũng nước ở bên dưới rèm cửa, không biết từ lúc nào đã chảy đến bên cạnh ghế sô pha.
"Đặng Tinh Nhiễm, cô sao vậy?"
"Tôi— Nhà tôi hình như có quỷ, tôi phải làm sao đây?"
Tôi run cầm cập đem đại khái những chuyện đã xảy ra hôm nay kể lại một lượt.
"Ồ, đây là chuyện nhỏ, không sao, cô nghe tôi, bây giờ cô đi qua đó, đóng cửa sổ lại."
m thanh đầu dây bên kia bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, tôi bị cô ấy lây nhiễm, trong lòng đột nhiên có thêm vài phần dũng khí. Ông nội đã tin tưởng nhà họ Kiều như vậy, cô ấy nói không sao, chắc là sẽ thật sự không sao đâu.
Đúng vậy, có thể là tôi đã nghĩ nhiều rồi, bên ngoài hình như có mưa, nên cửa sổ mới bị gió thổi vung ra, nước mưa còn chảy vào bên trong nữa.
Đều là tôi tự dọa mình thôi.
Tôi lấy hết can đảm đi đến bên cạnh cửa sổ, sau đó thò tay ra, kéo chiếc rèm cửa.
Con nữ quỷ đang đứng ngay sau tấm rèm.
Toàn thân ướt sũng, tròng mắt đen kịt nhìn tôi hung ác, nhìn thấy tôi, cô ta cười một cách đầy quỷ dị, há to cái miệng.
Hàm răng cô ta đen ngòm, lưỡi như loài rắn, đầu lưỡi còn bị tách làm đôi.
Cái lưỡi ấy quẹt qua má tôi, lạnh lẽo ướt nhầy, tôi ngây người ra, cứng đờ đứng tại chỗ, không động đậy.
"Đặng Tinh Nhiễm, cô nhìn thấy con nữ quỷ kia chưa?"
Giọng người con gái vang dội truyền đến từ bên trong cái loa.
"Cô vả cho nó hai cái vả vào miệng ấy, con mẹ nó, nửa đêm còn ồn ào không cho tôi ngủ."
Tôi:...
Nữ quỷ: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.