Trên Vai Trà Xanh Có Quỷ

Chương 7:




13.
Tôi chưa từng ghét Phó Yến Chu đến vậy, tiện nam ích kỷ, c.h.ế.t một mình đi lại còn muốn kéo người khác làm đệm lưng.
Tôi thật sự mù mắt mới yêu anh ta nhiều năm như vậy.
Tôi căm hận đá lên mặt anh ta một cái, đạp anh ta ngã lăn ra đằng sau, sau đó quay người chạy ra ngoài.
Lúc chạy đến phòng khách, tôi nhìn thấy hai mắt Phó Yến Chu đỏ lòm, tay cầm con d.a.o chạy đuổi theo sau.
Không nhìn thấy con nữ quỷ kia đâu.
Nghĩ đến hai con người giấy vừa rồi, tôi biết, con nữ quỷ đã nhập vào người Phó Yến Chu, muốn diễn lại cảnh vừa rồi một lần nữa.
Phó Yến Chu giơ con d.a.o lên nhào đến, tôi tiện tay vớ lấy bình hoa bên cạnh đập mạnh vào người anh ta.
Con d.a.o rơi xuống đất, Phó Yến Chu cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen sì nhìn tôi chằm chằm, lao đến bóp cổ tôi.
Sức anh ta rất lớn, tôi bị bóp đến hai mắt trợn tròn trắng dã, lúc sắp không thở được nữa rồi, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa vội vã.
"Đặng Tinh Nhiễm, mở cửa!"
Là Kiều Mặc Vũ!
Tôi muốn trả lời, nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra những tiếng khàn khàn, tôi liều mình vùng vẫy tay chân, ý thức ngày càng mơ hồ, tôi nhìn thấy từ trong khe cửa có một người giấy nhỏ bằng bàn tay chui vào, sau đó, người giấy đó nhảy lên tay nắm cửa, cửa phòng được mở ra, một cô gái trẻ xinh đẹp đeo cặp sách bước đến.
"Ồ, náo nhiệt như vậy à!"
Tôi khó khăn giơ tay lên, giãy giụa nhìn về hướng Kiều Mặc Vũ vẫy tay.
Cô ấy cũng vẫy tay với tôi.
"Chào cô nha, Đặng Tinh Nhiễm."
Tôi: …
Cứu mạng, cứu mạng a đại ca.
Kiều Mặc Vũ đi đến, vén ống tay áo lên, trực tiếp giơ tay vả cho Phó Yến Chu hai cái.
Sức lực rất lớn, mặt của Phó Yến Chu nhanh chóng sưng lên.
Tôi nhìn thấy một cái bóng màu đỏ bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống bên cạnh, Phó Yến Chu cũng ngồi thừ trên mặt đất, hai mắt vô hồn, mơ màng nhìn mọi thứ trước mắt.
Kiều Mặc Vũ đi đến bên cạnh con nữ quỷ kia, bóp cổ cô ta, rồi lại vả cho cô ta hai vả.
"Mẹ nó, chính là cô ồn ào không cho tôi ngủ phải không! Nửa đêm nửa hôm ồn ào cái gì!"
Chúng tôi đều ngẩn ra.
Đánh quỷ, cứ đơn giản như vậy à?
14.
Kiều Mặc Vũ từ trong cặp sách lôi ra một thanh kiếm gỗ đào, đánh lên người nữ quỷ, cô ta liền thành thật ôm mặt khóc lớn.
"Ôi ôi, đại sư tha mạng."
"Nói đi, có chuyện gì?"
Kiều Mặc Vũ hỏi một câu, nữ quỷ bắt đầu khóc lóc kể lể, thì ra, cô ta tên là Triệu Mỹ Quyên, cũng là người Giang Thành.
Cô ta ở nhà nội trợ ba năm, kết quả ông chồng ngoại tình ở bên ngoài, đối tượng ngoại tình chính là Trần Dao. Trần Dao vẻ ngoài xinh đẹp, lại còn rất hám tiền, chồng cô ta bởi vì mua túi xách, hàng hiệu cho Trần Dao, không những tiêu sạch số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng, lại còn vay mượn ở bên ngoài không ít.
"Chồng tôi nói đó là tài sản chung của hai vợ chồng, tiền anh ta mượn, tôi cũng phải trả một nửa. Ôi, cái thằng khốn đó, hỏi mượn bên nhà ngoại tôi 30 vạn, chị họ tôi ép tôi phải trả tiền, còn mắng vợ chồng tôi là đồ lừa đảo."
"Mượn nhiều tiền như vậy, tiền mua nhà còn chưa trả hết, sau này tôi lấy gì nuôi con chứ, con của tôi—"
Nữ quỷ cúi đầu, xé rách cái váy của mình ra, ở giữa bụng cô ta, có một vết thương lớn, cô ta hét lên.
"Con của tôi, con của tôi đâu rồi—"
Cô ta vừa hét, trong mắt lại chảy ra hai dòng huyết lệ, toàn thân bắt đầu bốc ra khí đen.
"Không xong rồi!"
Kiều Mặc Vũ lấy ra mấy đồng tiền đồng, nhanh chóng bày ra một trận pháp đơn giản ở xung quanh, trên người cô ta tỏa ra từng đạo sấm sét, Kiều Mặc Vũ lại khua khua thanh kiếm gỗ đào, rất nhanh, con nữ quỷ đã tan thành mây khói.
Tôi nhìn đến há hốc mồm.
"Con quỷ này nhìn rất lợi hại, cô chỉ xuống vài đao như vậy đã tiêu diệt được cô ta rồi sao?"
"Cái gì mà xuống vài đao, đây là Thất Sát Tỏa Hồn trận, con nữ quỷ này, còn chưa thành tinh, rất dễ đối phó."
"Đặng gia các người, sao lại suy tàn đến mức độ này chứ? Ầy."
Kiều Mặc Vũ vừa thu dọn đồ đạc, vừa giục tôi.
"Cái cô Trần Dao kia đang ở đâu? Nhanh đưa tôi đến đấy."
"Lúc con nữ quỷ tự sát chắc là đang mang thai, cô ta còn có một đứa con, con tiểu quỷ kia, mới là phiền phức lớn."
Tôi và Phó Yến Chu cũng không thèm thu dọn đồ đạc, vội vàng tìm chìa khóa.
Trên đường đến bệnh viện, tôi hỏi Kiều Mặc Vũ, cô ấy mở miệng ra là nói Đặng gia nhà chúng tôi thế này Đặng gia nhà chúng tôi thế kia, lẽ nào nhà chúng tôi trước đây cũng biết bắt quỷ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.