Trên Vai Trà Xanh Có Quỷ

Chương 8:




15.
"Cô biết tám đại môn trong giang hồ không?"
"Tám đại môn trong giang hồ chia thành Kinh, Bì, Phiêu, Sách, Phong, Hỏa, Tước, Yêu, Phong Môn nghiên cứu về địa lý sông núi trong thiên hạ, hầu hết thầy phong thủy đều là người Phong Môn, tôi chính là môn chủ Phong Môn."
"Xùy, môn chủ Phong Môn, cô đến đây để quay phim đấy à?"
"Coi như có thể bắt được quỷ cũng không cần phô trương lớn đến thế chứ."
Phó Yến Chu khinh thường bĩu môi, tôi lườm nguýt anh ta một cái, anh ta giơ tay lên.
"Được rồi, được rồi, cô tiếp tục nói đi."
Kiều Mặc Vũ từ từ nói, trong Kinh Môn, lại chia thành 9 Kinh, 18 Bì, 72 Môn. Kinh Môn có tất cả 9 loại, bao gồm 1 xem bói, 2 xem tướng, 3 đoán chữ, 4 cầu cơ, 5 viên quang, 6 đi xuống địa ngục, 7 tinh tượng, 8 pháp sư, 9 đoan công.
"Xem bói đứng đầu Kinh Môn, môn chủ của bọn họ họ Lưu, là hậu nhân của Lưu Bách Uẩn."
Tôi nghe đến say mê.
"Vậy nhà tôi thuộc loại nào trong 9 Kinh này, ông nội tôi không biết xem bói hay xem tướng gì cả mà."
"Nhà cô là đi xuống địa ngục, đi xuống địa ngục còn được gọi là Lao m môn, giao tiếp với người chết, trong dân gian có một câu nói miêu tả nghề kiếm tiền từ việc đi xuống địa ngục đó là: Đao phủ, đôi mắt khám nghiệm tử thi, nghề làm hình nhân người giấy, may vá của thợ sửa giày."
"Tổ tiên họ Đặng các người, là đao phủ, cuối thời nhà Thanh có một đao phủ rất nổi tiếng là Đặng Khoái Đao, chính là ông cố nội của cô."
"Cái nghề này g.i.ế.c rất nhiều người, tổn hại âm đức, sau khi nhà Thanh diệt vong, nghề này cũng không còn nữa. Để kiếm ăn, nhà họ Đặng các người trở về làm môn hạ của Châu gia. Châu gia chuyên làm về hình nhân người giấy. Bọn họ và các người không giống nhau, bọn họ mở cửa hàng rải rác khắp cả nước, vô cùng nổi tiếng, lần trước tôi đến Trùng Khánh cũng đi vào một cửa hàng của Châu gia đó."
"Một cây nhang dẫn quỷ đã bán 2800 tệ, ôi mẹ nó, đây đúng là cướp tiền mà!"
"Ồ đúng rồi, hai hình nhân người giấy lần này cũng là mua của Châu gia đó, 6000 tệ một con, ngày mai cô tự đi thanh toán nha."
Kiều Mặc Vũ mắng Châu gia một mạch hơn 10 phút, rất nhanh xe đã đến bệnh viện.
Lúc này đã gần một giờ đêm, Trần Dao ở công ty xảy ra chuyện, nên viện phí đều được công ty chi trả, gia đình bọn họ nhờ mối quan hệ, lấy cho cô ta một phòng đơn.
Lúc chúng tôi tìm được Trần Dao, y tá mới kiểm tra phòng xong vừa rời đi.
Phó Yến Chu đi đến đẩy đẩy Trần Dao, gọi mấy tiếng, nhưng Trần Dao đều không có phản ứng.
"Kiều đại sư, sao gọi mãi mà cô ấy vẫn không tỉnh vậy?"
Kiều Mặc Vũ đi tới nhấc mí mắt của cô ta lên nhìn một cái.
"Anh không phải lo, 6 ngày sau cô ta sẽ quay lại tìm anh thôi."
Phó Yến Chu không hiểu.
"Nghĩa là sao, 6 ngày sau là có thể xuất viện à?"
"Không phải, 6 ngày sau là đầu thất, tôi thấy quan hệ của các người tốt như vậy, đầu thất Trần Dao chắc chắn sẽ về tìm anh, anh yên tâm.
Phó Yến Chu hoảng hốt, lùi lại phía sau một bước, liều mạng xua tay.
"Mẹ nó, đầu, đầu thất, cô nói, cô ấy đã c.h.ế.t rồi sao?"
16.
Trần Dao c.h.ế.t rồi, máy móc y tế ở bên cạnh đều đã bị hỏng hết, nhưng không có tiếng còi báo động nào phát ra.
Kiều Mặc Vũ đi đến cửa sổ bên cạnh nhìn một cái.
"Tên tiểu quỷ này chạy nhanh thật đấy."
"Lúc Triệu Mỹ Quyên tự sát, đứa bé ít nhất cũng đã 8 tháng rồi, đều đã thành hình. Đứa nhỏ này c.h.ế.t trong bụng mẹ, oán khí ngất trời, trực tiếp thành tinh, có thể tự rạch bụng Triệu Mỹ Quyên chui ra ngoài."
"Chẳng trách Triệu Mỹ Quyên một thân váy đỏ, lại yếu ớt như vậy, phần lớn oán khí đều đã bị đứa nhỏ này hấp thụ rồi."
"Phó Yến Chu anh ở lại đây, trước tiên kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, rồi hãy đi gọi bác sĩ, nếu không mấy người chúng ta sẽ thể không giải thích rõ ràng được đâu."
Phó Yến Chu ở lại đây xử lý những chuyện khác, Kiều Mặc Vũ đưa tôi đi tìm tên tiểu quỷ kia.
Đi ra khỏi phòng, cô ấy lại tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu chơi Tiêu Tiêu Lạc.
Tôi sốt ruột.
"Không phải là đi tìm tên tiểu quỷ sao?"
Kiều Mặc Vũ không ngẩng đầu lên.
"Không cần tìm, nó đang ở trong phòng."
Tôi chấn kinh.
"Cái gì? Vậy mà cô còn để Phó Yến Chu ở lại đó?"
"Không được à? Tôi nhìn anh ta không thuận mắt, muốn dọa anh ta một chút."
Kiều Mặc Vũ nhìn tôi một cái.
"Con cháu nhà họ Đặng không có tiền đồ thì thôi đi, sao lại phải tìm một thằng đàn ông trong đống rác rưởi như vậy, cô có chia tay ngay không? Không chia tay tôi lái xe cẩu ép c.h.ế.t cô đấy."
Tôi hổ thẹn cúi đầu.
"Thực ra anh ta cũng không có tệ đến vậy, cũng chỉ là thích trêu hoa ghẹo nguyệt một chút, ích kỷ một chút, nhát gan một chút, mồm miệng bỉ ổi một chút, thích tranh cãi với người ta một chút mà thôi."
Kiều Mặc Vũ với vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành nhìn tôi.
"Cô tám đời chưa từng yêu đương hay sao hả? Cô tự mình nghe thử đi, có tin được không?"
"Haiz, sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ bỏ anh ta."
Tôi ngồi xổm bên cạnh nhìn Kiều Mặc Vũ chơi game một lúc, thì Kiều Mặc Vũ đứng dậy đi đến ngoài phòng bệnh, bày ra một trận pháp tôi nhìn không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.