Edit+beta: LQNN203
Thư Minh Yên cúp điện thoại, chạy ra ban công nhìn xuống.
Những đám mây xám mờ che đi ánh trăng mờ ảo, khuôn viên dưới bóng đêm được thắp sáng bởi những ngọn đèn đường màu cam ấm áp, gió thu hiu hiu, cành cây khẽ rung.
Đứng dưới gốc cây bạch quả là một bóng người cao lớn thẳng tắp, anh mặc áo gió, mái tóc ngắn chải gọn gàng, lúc này anh hơi cúi đầu xuống, gõ gì đó trên màn hình điện thoại.
Điện thoại của Thư Minh Yên rung lên, nhận được một tin nhắn WeChat.
Túi giấm lớn: 【 Bên ngoài lạnh, nhớ mặc quần áo dày hơn. 】
Trang Gia Nghiên chỉ về phía ấy, hỏi Thư Minh Yên: "Người dưới gốc cây là Mộ Du Trầm?"
Nơi anh đứng rất tối, Trang Gia Nghiên không rõ lắm, nhưng nhìn dáng người và phong thái của anh thì chắc là như vậy.
Thư Minh Yên "ừm" một tiếng, có chút ngượng ngùng nói với bạn cùng phòng: "Đêm nay mình không ở ký túc xá, sáng mai mình quay lại."
Trang Gia Nghiên cùng Thường Tuyết liếc nhau một cái, lộ ra vẻ mặt hiểu ý, cười mờ ám nói: "Đi đi."
Thư Minh Yên đến chiếc giường mới dọn một nửa, mặc áo khoác chạy ra khỏi ký túc xá.
Trong hành lang lầu một của ký túc xá có một tấm gương lớn, Thư Minh Yên liếc mắt một cái lúc đi ngang qua liền chú ý tới, dừng lại trước gương chỉnh lại quần áo cùng mái tóc rối bù.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, cô mới bình tĩnh lại trái tim đang đập thình thịch của mình, chậm rãi bước ra khỏi ký túc xá.
Mộ Du Trầm đứng dưới gốc cây, dáng người thẳng tắp thu hút sự chú ý của những người qua đường.
Thư Minh Yên đi tới trước mặt anh, hơi nâng cằm nhìn anh: "Có nhiều người như vậy nhìn, anh cũng không sợ bị bạn học tụi em nhận ra."
Mộ Du Trầm chỉ vào khẩu trang anh đang đeo.
Anh bị che kín đến không thấy rõ mặt, cho nên mọi người cũng không có quá chú ý tới, liếc mắt một cái liền dời đi chỗ khác.
Cách đó không xa, có mấy nữ sinh đi ngang qua bình luận: "Đó không phải là hoa khôi của khoa biên kịch sao? Người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai, sao nhìn quen quen nha? Anh ta đeo khẩu trang, chắc là người nổi tiếng nào đó?"
"Mình đã lướt qua những ngôi sao nam nổi tiếng trong đầu, đều không phải, hẳn là một người nghiệp dư đẹp trai."
"Nhưng bóng dáng của anh ta thật sự rất quen thuộc, phong thái cũng không tầm thường, mình luôn có cảm giác đã từng gặp qua ở đâu rồi."
"Dáng người hoàn mỹ như vậy, sợ là nằm mơ mới thấy đi? Đi đi, dù sao cũng là bạn trai của người khác, không được hỏi, không được nói..."
Cuộc trò chuyện biến mất, Thư Minh Yên nhìn chằm chằm vào chiếc khẩu trang đen trên mặt Mộ Du Trầm.
Kiểu tóc tối nay của anh rất tùy ý, vài sợi tóc rủ xuống trước trán, lúc này trên gương mặt sạch sẽ thâm thúy chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.
Anh thường tham dự các sự kiện công cộng trong bộ vest và giày da, phong thái bá đạo, khác xa với phong thái tùy ý và tản mạn này.
Cộng với việc đeo khẩu trang, những người không biết anh thực sự không thể nhận ra.
Thư Minh Yên nhìn xung quanh, nhưng cô không thấy tài xế và thư ký Khâu, cô hỏi: "Chỉ một mình anh thôi à?"
Mộ Du Trầm ôm lấy eo cô, đem cô ôm vào trong lòng: "Chỉ có một mình anh, em không phải muốn dẫn anh đi phố ăn vặt sao, để người khác đi theo không thú vị."
Đến gần hơn, Thư Minh Yên xuyên qua khẩu trang có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh: "Tối nay anh uống nhiều lắm sao?"
Mộ Du Trầm nhướng mày, trầm giọng nói: "Anh không say, không ảnh hưởng đến việc sắp xếp buổi tối."
"... Ai hỏi anh cái đó." Cô xấu hổ đẩy anh ra, đi về phía trước, trách móc sao bây giờ người đàn ông này lại trở nên như vậy.
Mộ Du Trầm cười nhìn theo bóng lưng của cô, bước chân dài đi theo sau, sóng vai với cô.
Dư quang liếc nhìn bàn tay buông thõng của cô, Mộ Du Trầm chủ động nắm lấy: "Tay em lạnh không, anh sưởi ấm cho em."
"Em không lạnh." Thư Minh Yên bất mãn giãy giụa, làm bộ rút tay về.
Mộ Du Trầm không cho cô cơ hội này, anh nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.
Nhìn ngọn cây bị gió thổi qua, anh mặt dày vô sỉ nói: "Nếu em không lạnh, vậy giúp anh sưởi ấm đi, anh có hơi lạnh."
Thư Minh Yên: "..."
Lại cố gắng vùng vẫy thêm vài lần nữa, nhưng thấy không thể thoát ra, Thư Minh Yên đơn giản từ bỏ, tùy ý để anh nắm.
Mộ Du Trầm được một tấc lại muốn tiến lên một thước, bá đạo tách năm ngón tay cô ra, mười ngón tay đan vào nhau, áp chặt hai lòng bàn tay vào nhau.
Thư Minh Yên không giận nổi, để anh muốn làm gì thì làm.
Đã hơn chín giờ, trong khuôn viên trường người ra người vào, thỉnh thoảng có người quen chào hỏi Thư Minh Yên, lén nhìn người đàn ông bên cạnh cô.
Thư Minh Yên sợ Mộ Du Trầm sẽ bị người khác nhận ra, muốn nhanh chóng kéo anh ra khỏi trường, nhưng anh không vội vã mà còn rất nhàn nhã.
Nghĩ đến một nam sinh vừa chào cô, Mộ Du Trầm liền hỏi: "Người đó là ai?"
Thư Minh Yên nói: "Bạn học cùng lớp."
"Rất thân với em?"
"Không tính là thân lắm, chỉ là học cùng lớp, trước đó tụi em cùng nhau viết kịch bản cho tiệc chào mừng."
"Trong số những người viết thư tình cho em, có cậu ta không?"
"... Thư tình đều là dưới tình huống em không biết mà kẹp vào sách, em không mở ra đọc. Làm sao biết có cậu ta hay không?"
Thư Minh Yên không nói nên lời ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng biết tối nay anh đến trường vì cái gì.
Lần trước trong nhóm WeChat của ký túc xá, bạn cùng phòng của cô đã nhắc đến thư tình trong sách của cô, Mộ Du Trầm lúc đó nhìn thấy lịch sử trò chuyện đã không vui lắm, không nghĩ tới đến bây giờ anh vẫn nhớ.
Cho nên tối nay anh đến đây để tuyên thệ chủ quyền?
Khó trách cô kéo anh nhanh chóng rời đi, nhưng anh thế nào cũng phải thong dong như người bình thường, muốn cho mọi người biết cô có bạn trai.
Phát hiện này làm cho Thư Minh Yên có chút buồn cười, không biết vì sao, trong lòng không hiểu dâng lên một tia ngọt ngào.
Lòng bàn tay của người đàn ông đang nắm lấy cô ấm áp dày rộng, gần như bao bọc hoàn toàn tay cô, mang đến cho cô cảm giác an toàn trọn vẹn.
Thư Minh Yên nhẹ nhàng đan năm ngón tay vào nhau, nắm chặt lấy anh, vừa đi vừa hơi cúi đầu, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên từng chút một.
Sau khi ra khỏi trường học, cả hai đến con phố ăn vặt nhộn nhịp nhất gần đó.
Không biết Mộ Du Trầm sẽ đến, Thư Minh Yên đã ăn tối rồi, sau khi nhìn thấy đồ ăn vặt cô thực sự không có cảm giác thèm ăn, nhưng cô vẫn có tâm trạng tốt để đi bộ trên con đường này với anh.
Thư Minh Yên mua những món ăn vặt yêu thích thường ngày của mình, nói đến khách sạn để Mộ Du Trầm ăn thử, bây giờ phải đeo khẩu trang nên không tiện.
Đồ ăn vặt mua được Mộ Du Trầm cầm, Thư Minh Yên đi xếp hàng mua trà sữa.
Trong khi chờ đợi, cô quay đầu lại hỏi Mộ Du Trầm: "Lát nữa sao chúng ta về khách sạn?"
Mộ Du Trầm nhìn đồng hồ: "Khoảng hai mươi phút nữa tài xế sẽ đến."
Thư Minh Yên gật đầu, trà sữa của cô đã xong, nhân viên đóng gói và giao cho cô.
Thư Minh Yên cầm trà sữa trong tay nhìn một vòng: "Vậy chúng ta lại đi dạo một vòng đi, con phố này còn rất dài."
...
Hai người về đến khách sạn lúc mười giờ rưỡi tối, ăn xong đồ ăn vặt mua về thì cũng đã muộn.
Trong khi Mộ Du Trầm đang trả lời điện thoại ở nơi làm việc, Thư Minh Yên đã đi tắm trước. Sau khi tắm rửa xong, cô không thấy ai trong phòng ngủ nên đi dép lê mở cửa ra phòng khách.
Mộ Du Trầm đang ngồi trên ghế sô pha, phòng xép của khách sạn có hai phòng tắm, anh đã tắm xong, đang mặc đồ ngủ màu xám.
Anh đang cầm tài liệu trên tay, trên bàn cà phê bên cạnh có một số báo cáo và tài liệu của chi nhánh Trường Hoàn của Tập đoàn Mộ thị.
Thư Minh Yên vừa rồi khi trở lại khách sạn đã không nhìn thấy những thứ này, chắc là thư ký Khâu mới mang đến.
"Anh bận việc à?" Thư Minh Yên chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt anh.
Mộ Du Trầm ngẩng đầu lên thì thấy cô đang mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa màu trắng, dưới ánh đèn là bờ vai thon thả, xương quai xanh tinh xảo và xinh đẹp, mái tóc dài mượt mà buông xõa tự nhiên, làn da vừa mới tắm xong được phủ một lớp phấn nhẹ, tô thêm vẻ rạng rỡ cho các đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp.
Mộ Du Trầm đưa tay ôm lấy cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Liếc nhìn bên cạnh tài liệu, anh suy nghĩ một chút: "Đại khái cần nửa giờ nữa, em muốn chờ anh trên giường, hay chờ anh ở chỗ này?"
Thư Minh Yên có chút nghẹn ngào khi được hỏi.
Anh hỏi câu hỏi này, đổi lại là ai đều sẽ không thể không đưa ra câu trả lời thứ hai: "...Em ngồi đây một lúc."
Mộ Du Trầm hơi câu môi dưới: "Được."
Anh tiếp tục xem tài liệu trong tay, Thư Minh Yên không có việc gì, liền đi tìm một quyển sách, tùy ý ngồi ở bên cạnh anh đọc.
Màn đêm ngoài cửa sổ dày đặc, trong phòng ánh đèn sáng trưng phản chiếu hai người trên ghế sô pha, yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy.
Một lúc sau, Thư Minh Yên thấy Mộ Du Trầm đọc tài liệu gần xong, cô đóng sách lại, đứng dậy ngồi quỳ trên tấm chăn nhung trước bàn cà phê, giúp anh phân loại tài liệu đã đọc.
Mỗi khi Mộ Du Trầm đọc và ký tên, cô sẽ tiếp nhận và sắp xếp các tài liệu lại với nhau, thậm chí còn phân loại chúng theo các phòng ban khác nhau.
Chữ của anh rất đẹp, đường nét dứt khoát, nét chữ sắc bén, lộ ra sự dứt khoát thường có trên thương trường.
Thư Minh Yên cầm một tờ giấy A4 trắng, cầm bút cúi người trước bàn cà phê so nét chữ của anh, cuối cùng bắt chước bốn phía, ngược lại rất xấu.
Lại thử luyện vài lần, đang có chút chăm chú, cô đột nhiên cảm giác được sau lưng có người, đầu bút hơi dừng lại, cô theo bản năng quay đầu lại, cọ trán vào cái cằm đơn thuần nhẵn nhụi của người đàn ông.
Mộ Du Trầm đã làm xong việc, quỳ gối tiến lại gần cô, hơi cụp mi xuống, nhướng mày khi nhìn thấy dòng chữ viết ở mặt trên của cô: "Viết tên anh à?"
Giọng nói của anh lười biếng, âm cuối nâng lên, lộ ra một tia vui sướng nhàn nhạt, khi anh nói chuyện hơi nóng truyền đến, có chút ngứa ngáy, Thư Minh Yên không tự nhiên nghiêng đầu tránh đi.
Anh bọc lấy bàn tay phải cầm bút của cô, trên tờ giấy A4 viết thêm mấy chữ: "Vừa rồi em sai rồi, anh viết thế này."
Nhìn những cái tên trên tờ giấy, Thư Minh Yên ngượng ngùng thu tờ giấy lại: "Em tùy tiện viết thôi."
Cô đứng dậy, ném tờ giấy A4 đầy tên vào máy hủy tài liệu bên cạnh: "Anh còn dạy em, không sợ em học chữ ký của anh làm chuyện xấu sau lưng anh sao?"
Mộ Du Trầm đi tới, ôm cô từ phía sau, ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người cô, nhướng mày: "Em có thể làm chuyện xấu gì?"
Thư Minh Yên suy nghĩ một chút: "Chuyển nhượng tài sản, lấy hết tiền của anh đi, làm anh nghèo đi."
Mộ Du Trầm buồn cười bảo cô quay lại, đối mặt với chính mình: "Bà Mộ à, anh đã là của em rồi, tiền cũng là của em, nếu em muốn, khi trở về An Cầm, anh sẽ chuyển hết dưới tên của em."
"Em mới không cần anh nuôi, em cũng có thể kiếm tiền, tiền chính mình kiếm được mới càng tốt." Nói đến đây, cô rất cao hứng, "Tiền lương từ đoàn phim 《 Trục Lộc Xuân Thu 》 gửi cho em, ngoài tiền lương của trợ lý biên kịch, em còn viết thay rất nhiều chữ triện* và thư pháp cho bộ phim này, đạo diễn Quách còn trả cho em rất nhiều tiền cho bức tranh《 Tây Thi dệt vải 》cuối cùng kia."
*Triện thư hay chữ triện, là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc.
"Thật sao?" Mộ Du Trầm suy nghĩ một chút, "Nông Nông của chúng ta lợi hại như vậy, nếu không sau này em nuôi anh nhé?"
"Nuôi anh?" Hàng lông mi mảnh mai của Thư Minh Yên khẽ run, ngẩng đầu nhìn anh.
Mộ Du Trầm cười: "Sao vậy, anh rất dễ nuôi, cho cơm ăn là được."
Thư Minh Yên dừng một chút, thuận thế đáp ứng: "Được thôi, sau này anh sẽ bớt bận rộn hơn, mỗi ngày không cần làm việc muộn như vậy nữa."
Rõ ràng đang nói đùa, nhưng Mộ Du Trầm vẫn cảm thấy ấm lòng khi nghe câu trả lời như vậy.
Ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt kia thật sâu, giọng nói vô thức mềm xuống: "Sao em lại tốt như vậy."
Cổ họng anh khẽ cử động, cúi đầu xuống, phủ lên môi cô.
Thư Minh Yên bị nụ hôn của anh lay động, kiễng chân vòng tay qua gáy anh. Khát khao bị kìm nén bấy lâu nay của Mộ Du Trầm dễ dàng bị cô khơi dậy lên, ánh mắt tối sầm lại, một tay ôm lấy gáy cô, hôn càng lúc càng sâu.
Lát sau Thư Minh Yên được ôm từ phòng khách về phòng ngủ, cửa bị người từ bên trong đóng lại.
Còn chiếc váy hai dây màu trắng cô mặc lúc nãy đã bị bỏ lại trên sô pha trong phòng khách, nằm lặng lẽ trong góc cùng với bộ quần áo cô mặc gần nhất, chẳng ai quan tâm đến.
Bên ngoài ô cửa sổ sát đất, từng dãy nhà cao tầng lên đèn, những dải đèn đủ màu chói lọi như neon, ánh đèn lộng lẫy thể hiện sự phồn hoa và quyến rũ của thành phố.
Rèm cửa trong phòng ngủ dài đến sàn bị điều khiển từ xa chậm rãi đóng lại, hoàn toàn ngăn cản màn đêm bên ngoài.
Thư Minh Yên bị anh ném lên chiếc giường lớn mềm mại, anh cũng không vội làm gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt từ trên mặt cô chậm rãi dời xuống người cô. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, làn da cô trắng hồng quyến rũ, khiến cô trông thật thanh tú và đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn cô như vậy, đôi mắt vốn đã tối của người đàn ông càng trở nên u tối hơn.
Thư Minh Yên muốn kéo chăn, nhưng cổ tay lại bị anh khống chế, căn bản không động đậy được. Kiểu nhìn chằm chằm này còn xấu hổ hơn là anh làm gì đó.
Hai má cô đỏ bừng, cô tức giận nói với anh: "Mộ Du Trầm, anh còn như vậy nữa thì em thực sự tức giận đấy."
Mộ Du Trầm nhướng mày, lúc này mới buông cổ tay cô ra.
Sau khi được tự do, Thư Minh Yên nhanh chóng dùng chăn quấn chặt người, chỉ lộ ra đầu, tròn xoe mắt nhìn anh.
Chính xác mà nói là cô đang trừng anh, nhưng bộ dáng này của cô trông rất dễ thương, giống như một con mèo con bị cạo đi bộ lông, Mộ Du Trầm hoàn toàn không cảm thấy sự đe dọa từ ánh mắt của cô, còn rất muốn xoa đầu và mặt cô.
Sợ chọc cho người nóng nảy, Mộ Du Trầm chỉ nghĩ trong lòng chứ thực tế không làm.
Anh đi tới, xuyên qua chăn ôm lấy cô, hôn lên má cô, lại hôn lên môi cô, nụ hôn lưu luyến sau đó vén chăn chui vào, ôm người vào trong, hôn lên vành tai cô: "Bảo bối, người em nóng quá."
Thư Minh Yên co rụt lại, cắn môi dưới không nói. Mộ Du Trầm lật người đè cô xuống, đôi mắt thâm thúy không đáy: "Trước đây em nợ anh, bây giờ có phải anh nên đòi lại không?"
Hai tay Thư Minh Yên chống trên ngực anh, trong mắt lộ ra vẻ do dự. Cô vẫn còn sợ đau, giờ phút này trong lòng còn sợ hãi. Mộ Du Trầm cảm nhận được suy nghĩ của cô, liền hôn cô an ủi: "Đừng sợ, sẽ không như lần trước đâu."
Dưới ánh mắt dò hỏi của anh, Thư Minh Yên ngoan ngoãn gật đầu, chủ động vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh.
Sau hơn một giờ, Mộ Du Trầm bế cô vào phòng tắm tắm rửa.
Trở lại nằm ở trên giường, Thư Minh Yên được chăn bông mềm mại bao bọc, toàn thân mềm nhũn không muốn động đậy.
Cô vẫn nhớ như in đêm hôm đó, anh cứ ôm cô như thế để cho anh phát biểu cảm nghĩ. Thư Minh Yên không muốn trải nghiệm một lần nữa, vì vậy khi nằm xuống, cô chọn quay lưng về phía Mộ Du Trầm, nhắm mắt giả vờ ngủ.
May mắn tối nay Mộ Du Trầm không nói lung tung, anh chỉ tắt đèn trong phòng, ôm cô từ phía sau.
Một lúc sau, Thư Minh Yên cảm thấy hơi buồn ngủ, đang định ngủ thì anh đột nhiên gọi cô: "Nông Nông."
Ý thức Thư Minh Yên quay trở lại, theo bản năng ừ một tiếng.
Giọng nói của Mộ Du Trầm từ phía sau vang lên: "Em đừng vội ngủ."
Thư Minh Yên có chút khó hiểu, Mộ Du Trầm đè vai cô bắt cô nằm thẳng: "Vừa rồi là nhiệm vụ của tối nay, em thiếu anh còn chưa trả."
Trong bóng tối, khuôn mặt anh tuấn thâm thúy của người đàn ông kề sát bên cô, trầm giọng hỏi cô: "Nghỉ ngơi xong chưa?"
Thư Minh Yên: "???"