Trêu Chọc Hôn Nhân

Chương 83: Chuyện mang thai 2




Edit+beta: LQNN203
Để chắc chắn, Thư Minh Yên đã thử que thử thai nhiều lần vào sáng hôm sau, nhưng kết quả đều giống nhau.
Sau bữa sáng, Mộ Du Trầm đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra.
Trong phòng điều trị, bác sĩ xem kết quả xét nghiệm, mỉm cười nói với hai người: "Chúc mừng, hai người quả nhiên đã có con."
Mộ Du Trầm và Thư Minh Yên nhìn nhau, không giấu được vẻ kích động.
"Vậy tiếp theo vợ tôi nên chú ý những điều gì?" Mộ Du Trầm hỏi.
"Trong thời gian đầu mang thai, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh vận động mạnh. Quan trọng nhất là tâm trạng phải thoải mái, ngủ đủ giấc, cân bằng dinh dưỡng, 6-8 tuần nữa hãy đến làm kiểm tra thai để xem sự phát triển của thai nhi..."
Bác sĩ nói như vậy, Mộ Du Trầm trong lòng rất để ý.
Khi hai người ra khỏi phòng khám, Mộ Du Trầm nắm chặt tay Thư Minh Yên, cô ngước mắt lên nhìn mặt trời rực rỡ trên đầu, cảm thấy từng hơi thở của mình đều sảng khoái vui sướng không gì sánh được.
Khi về báo tin cho Mộ lão gia tử, cả nhà vui mừng khôn xiết.
Dì Dung càng vội vàng chạy vào bếp, nói muốn làm thêm mấy món Thư Minh Yên thích ăn, để cô bồi bổ.
Thư Minh Yên ban đầu muốn đợi thai nhi ổn định trước khi nói với mọi người, nhưng trong vòng hai ngày, Mộ Du Trầm đã đem tin tức nói với Mộ Dữu và Doãn Mặc.
Đám cưới của Doãn Mặc và Mộ Dữu đang đến gần, trong khoảng thời gian này Mộ Dữu vẫn luôn sống trong nhà cũ.
Tối hôm đó, sau bữa tối, Mộ Dữu và Thư Minh Yên cùng xem TV trong phòng khách ở tầng dưới.
Mộ Dữu đột nhiên hỏi cô: "Chú nhỏ nói, hôn lễ của hai người tạm thời không tổ chức hả?"
Thư Minh Yên nói: "Là vì trái ngược với bọn cậu, mời nhiều khách mời, mình lại mang thai, khách mời nhiều kính rượu không tiện, tình cảnh cũng hỗn loạn, cho nên làm một đám cưới đơn giản trước. Mình muốn một đám cưới kiểu Trung Quốc, không cần mời quá nhiều khách, người một nhà chúng ta làm chứng thôi. Sau này có thể tổ chức một đám cưới lớn hơn, sau đó mời tất cả mọi người, cho nên thành hai đám cưới."
Mộ Dữu mỉm cười: "Như vậy cũng tốt, váy cưới màu đỏ, váy cưới màu trắng, đều có thể mặc một lần, đầy đủ hết. Nếu làm theo kiểu Trung Quốc, vậy mũ phượng, khăn quàng vai trước đây không có chuẩn bị, bây giờ bắt đầu thiết kế gấp gáp sao?"
Thư Minh Yên gật đầu: "Đã đo kích cỡ rồi, đang gấp rút may, một tháng nữa chắc là hoàn thành."
Mộ Dữu cảm khái: "Hai người các cậu tiến triển quá nhanh, vừa tốt nghiệp liền có thai, đến bây giờ mình vẫn chưa định thần."
Thư Minh Yên nhìn cô nàng: "Sau khi cậu và Doãn Mặc kết hôn, cũng nhanh sinh một đứa đi, đến lúc đó con của chúng ta có thể làm bạn."
"Nếu tụi mình có con, cấp bậc cũng thấp hơn nhà cậu." Mộ Dữu thở dài, "Tất cả là do chú nhỏ có cấp bậc cao, nếu cậu kết hôn với người khác, mình nhất định sẽ làm mẹ đỡ đầu."
Mộ Du Trầm vừa trở về liền nghe thấy lời này, anh ngước mắt nhìn Mộ Dữu: "Sao cháu không kết hôn với người khác đi, Doãn Mặc là bị cháu kéo chân. Cậu ấy cùng tuổi với chú vậy mà làm cháu rể của chú, sau này sinh con phải gọi chú là chú ông ngoại, cháu nghĩ chú muốn sao?"
Mộ Dữu: "..."
Doãn Mặc từ bên ngoài đi vào, Mộ Du Trầm nhìn anh ta một cái, nói nửa đùa nửa thật: "Hai người các cậu cũng nhanh lên chút, cố gắng để tôi ôm cháu ngoại càng sớm càng tốt."
Doãn Mặc: "..."
Thư Minh Yên trực tiếp cười ngã trên sô pha.
...
Khi Thư Minh Yên mang thai được bảy tuần, cô đã đến bệnh viện để kiểm tra.
Vẫn là Mộ Du Trầm ở bên cạnh cô, kết quả lần khám này thật bất ngờ, bác sĩ nói đó là một cặp song sinh.
Cả Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm đều có chút sững sờ.
Thư Minh Yên không thể tin được hỏi: "Bác sĩ, có chắc là sinh đôi không ạ? Bảy tuần đã có thể nhìn ra?"
"Song sinh khác trứng có hai túi thai, được phát hiện sớm hơn bằng siêu âm, nếu là song sinh cùng trứng có thể phải 12-13 tuần mới có thể phát hiện ra được. Cho nên đây là khác trứng, rõ ràng có hai túi thai, hai mầm thai, hai tim thai, hiện tại thai nhi phát triển ổn định."
Bác sĩ nói xong lại hỏi: "Gần đây cơ thể có vấn đề gì không?"
Thư Minh Yên: "Ốm nghén nặng hơn trước, những thứ khác đều ổn."
Bác sĩ: "Thai phụ mang song thai sẽ vất vả hơn một chút, phản ứng cơ thể có thể sẽ nghiêm trọng hơn thai phụ bình thường, nếu ốm nghén thật sự nghiêm trọng, nhất định phải đến bác sĩ kịp thời. Như tôi đã nói trước đó, nên chú ý đến chế độ ăn uống, ngủ đủ giấc, tâm trạng vui vẻ."
"Hiểu rồi ạ, cảm ơn bác sĩ."
Từ toà nhà khám bệnh đi ra, Thư Minh Yên vẫn nghĩ là một giấc mơ: "Tháng đó em đã rụng hai quả trứng sao? Thực sự có hai đứa, ông trời quả nhiên chiếu cố chúng ta."
Thấy Mộ Du Trầm không nói gì, Thư Minh Yên nhìn sang một bên, "Sao anh không nói gì, có hai bảo bảo anh không vui sao?"
Mộ Du Trầm thở dài, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Anh sợ em chịu khổ."
"Sức khỏe em rất tốt, từ nhỏ đến lớn không bệnh tật gì, sẽ không quá mức vất vả đâu." Cô dừng một chút, ngước mắt nhìn anh, "Có thể mang song thai em rất vui, anh cũng nên vui lên đi nào."
"Ừ." Mộ Du Trầm nhẹ giọng vuốt ve đỉnh đầu cô, lại cưng chiều nói, "Anh cũng rất vui."
Thư Minh Yên hài lòng cười cười, kéo anh ra khỏi bệnh viện.
Nghĩ đến hai đứa bé trong bụng, khóe miệng cô nhếch lên, vẻ mặt vui mừng.
"Chồng." Thư Minh Yên đột nhiên quay đầu gọi anh, khi Mộ Du Trầm nhìn sang, đôi mắt đẹp của cô cong lên, "Nhà chúng ta sắp có em bé, hai nhóc."
Cô giơ hai ngón tay trước mặt Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm nắm lấy tay cô, xòe một ngón tay khác ra, sửa lại: "Phải là thế này."
"Hả?"
Hoa viên nhỏ của bệnh viện người đến người đi, Mộ Du Trầm không quan tâm ôm lấy cô, khẽ hôn lên trán cô.
Nụ hôn này không hề có dục vọng mà vô cùng dịu dàng, anh từng câu từng chữ nói với cô: "Em cũng là bảo bảo của nhà chúng ta."
Ánh nắng chói chang chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Thư Minh Yên, trên làn da trắng dần dần xuất hiện một quầng sáng hồng nhạt.
...
Nghe tin Thư Minh Yên mang thai đôi, Mộ lão gia tử rất phấn khích, hàng ngày ông đều đi dạo trong tiểu khu, nói với mọi người rằng con dâu ông đang mang thai đôi.
Sau vài ngày, trông ông cụ như trẻ ra hơn chục tuổi.
Tối hôm đó, khi Mộ Du Trầm từ công ty trở về, Thư Minh Yên đã nói đùa với anh chuyện này: "Ba gần như đã thông báo hết cho những người hàng xóm xung quanh, thậm chí còn phát kẹo cưới cho họ. Đã lâu rồi em không thấy ông vui như vậy."
Mộ Du Trầm ôm cô vào lòng, cọ nhẹ cằm lên trán cô: "Chắc là do già rồi, hàng ngày không có việc gì làm nên thích khoe khoang với người khác."
Thư Minh Yên cười: "Vui vẻ cũng tốt, tốt cho thể chất, tinh thần khoẻ mạnh."
Mộ Du Trầm quan tâm hỏi cô: "Hôm nay em cảm thấy thế nào, có thấy không thoải mái gì không?"
Thư Minh Yên dựa vào vai anh: "Vẫn ổn, thỉnh thoảng bị nôn nghén, nhưng dì Dung luôn tìm cách làm đồ ăn cho em ăn, em cũng có thể ăn một ít. Chỉ là ở nhà khá nhàm chán, mỗi ngày không đọc sách thì cũng ngủ."
Mộ Du Trầm nghĩ nghĩ: "Thứ bảy ngày mai, chúng ta đến biệt thự Tinh Loan ở hai ngày đi, chỗ đó hướng ra biển, đổi nơi ở có thể thay đổi tâm trạng. Đến lúc đó em muốn ăn gì anh sẽ nấu cho em."
Thư Minh Yên nhướng mày: "Kỹ năng của anh tiến bộ rồi à?"
Mộ Du Trầm nhéo nhẹ ngón tay cô chơi đùa: "Trong thời gian em trở về trường chuẩn bị bảo vệ luận văn, anh đã theo học Doãn Mặc mấy món sở trường."
Mắt Thư Minh Yên sáng lên: "Tiểu Dữu Tử sớm khen chồng cậu ấy nấu ăn ngon, anh đã nói như vậy, vậy em cũng phải nếm thử xem anh học được như thế nào."
Mộ Du Trầm cười, nhéo nhẹ gò má cô: "Hoan nghênh bà Mộ nếm thử."
Thư Minh Yên rất vui, cả hai bàn bạc và quyết định tối nay đến đó ở.
Trên đường đến biệt thự, Mộ Du Trầm mua nhiều nguyên liệu nấu ăn, thậm chí còn mua vài chậu lan Nam Phi cho cô.
Khi họ đến biệt thự, Mộ Du Trầm đeo tạp dề chuẩn bị nấu ăn, còn Thư Minh Yên ôm chậu lan Nam Phi đến ban công của phòng ngủ.
Căn biệt thự này mặc dù không thường xuyên có người ở, nhưng vẫn luôn có người phụ trách trông nom, hoàn cảnh vốn đã rất tốt, hiện tại còn đặt thêm mấy chậu hoa, tăng thêm một chút sinh khí.
Thư Minh Yên đứng trên ban công, nhìn bãi biển cách đó không xa, trong lòng thầm nghĩ sau bữa tối, cô và Mộ Du Trầm có thể nắm tay nhau đi dạo bên bờ biển.
Tưởng tượng về cảnh tượng đó, khóe miệng cô bất giác cong lên.
Lúc này, điện thoại trong túi cô vang lên.
Thư Minh Yên cầm lên xem, là Diêu Di Tình gọi đến.
Vừa mới trả lời, bên kia đã truyền đến giọng nói của Diêu Di Tình: "Gần đây em có rảnh không? "Chiêu Bình truyện" sắp bắt đầu quay, mấy ngày nay chị đều nghiên cứu lại kịch bản, có vài chỗ muốn nói chuyện trực tiếp với em."
"Được ạ, em có rảnh." Thư Minh Yên nghĩ, "Hay là ngày mai chị đến đây đi, em đang ở biệt thự Tinh Loan."
"Được, ngày mai gặp. Em đang mang thai mà, sức khỏe thế nào, có thấy không thoải mái không?"
Thư Minh Yên có chút kinh ngạc: "Chị cũng biết em mang thai à?"
Nói đến đây, Diêu Di Tình không khỏi bật cười: "Cô giáo tiểu Thư, chuyện em mang thai lớn như vậy, chị làm sao không biết? Song thai đúng là hiếm thấy, nhưng mà Mộ tổng nhà em có hơi khoe khoang."
"Sao vậy ạ?" Thư Minh Yên khó hiểu.
Diêu Di Tình: "Hôm nay Mộ Du Trầm đã phát kẹo cưới và bao lì xì cho tất cả nhân viên của tập đoàn Mộ thị. Ngay cả nhân viên của Diệu Khởi trực thuộc công ty con của họ cũng nhận được, chị cũng có. Rất nhiều nghệ sĩ dưới trướng của Diệu Khởi đã đăng Weibo để cảm ơn ông chủ, chúc cô giáo tiểu Thư mang thai bình an vô sự, cậu ấy làm ầm ĩ như vậy, trực tiếp lên hot search, em không kiểm tra điện thoại sao?"
Thư Minh Yên vội vàng bấm Weibo kiểm tra, thấy một mục ở hàng đầu của hot search: #Toàn thể nhân viên tập đoàn Mộ thị nhận được kẹo mừng và bao lì xì#
Song song với hot search này, còn có một cái khác: #Cầu chúc cô giáo tiểu Thư mang thai bình an vô sự#
Thư Minh Yên hơi sững sờ một lúc.
Sau khi cuộc trò chuyện với Diêu Di Tình kết thúc, Thư Minh Yên lướt điện thoại một lúc, chủ đề trên Weibo tiếp tục nóng lên.
Đồng thời, Thư Minh Yên cũng nhận được nhiều lời chúc WeChat từ người thân và bạn bè.
Bây giờ toàn bộ Internet đều biết cô đang mang thai đôi, Thư Minh Yên cảm thấy hơi xấu hổ.
Mộ Du Trầm có phải làm hơi lố rồi không, anh cũng không thảo luận trước với cô.
Hai má cô nóng bừng, cô cầm điện thoại đi xuống tìm Mộ Du Trầm.
Dưới ánh đèn sáng trưng, ​​người đàn ông ăn mặc giản dị ở nhà, đeo tạp dề, lúc này đang bận rộn trong bếp. Anh mới học nấu ăn không bao lâu, động tác tuy chậm, nhưng xem ra cực kỳ có phương pháp.
"Hôm nay anh đến công ty làm gì?" Thư Minh Yên hỏi thẳng vào vấn đề.
Mộ Du Trầm quay đầu nhìn lại, Thư Minh Yên chỉ cho anh giao diện hot search trên điện thoại.
Mộ Du Trầm không coi trọng chuyện đó mà thẳng thắn thừa nhận: "Đúng là anh làm đấy."
"Chị Tình nói hôm nay tất cả nghệ sĩ dưới trướng Diệu Khởi đều đăng Weibo, có phải động tĩnh này quá lớn rồi không? Hơn nữa tập đoàn rất nhiều người, vừa phát kẹo cưới vừa phát bao lì xì, phải tốn không ít đúng không?"
Mộ Du Trầm nhìn sang: "Họ đăng Weibo để chúc em mang thai bình an, có thể có nhiều người như vậy chúc phúc anh cảm thấy rất đáng giá, chúng ta xem như bỏ tiền tiêu tai, hi vọng lúc em mang thai đến lúc sinh con đều có thể thuận lợi, chịu ít cực khổ."
"Cái gì bỏ tiền tiêu tai, anh còn tin cái này?"
"Trước kia không tin." Mộ Du Trầm dừng lại, "Nhưng thấy em ốm nghén khó chịu như vậy, anh không biết mình có thể làm gì cho em, hy vọng các nhân viên của Mộ thị có thể cầu chúc cho em."
Sống mũi Thư Minh Yên chua xót, cô cảm thấy trái tim mình lập tức bị thứ gì đó mềm mại bao bọc.
Cô tiến lên hai bước, vòng tay qua eo anh, vùi mặt vào ngực anh, hốc mắt có chút ươn ướt.
Trên tay Mộ Du Trầm có dầu, sững sờ giữa không trung, cúi đầu nhìn người trong lòng mình, hôn lên đỉnh đầu cô: "Em ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi, chờ làm xong đồ ăn lại cho em ôm."
"Không muốn." Thư Minh Yên thậm chí còn ôm anh chặt hơn.
Mộ Du Trầm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để cô ôm mình.
Ánh đèn trên cao hắt xuống, bóng của hai người chồng lên nhau đổ lên tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.