Edit+beta: LQNN203
Thư Minh Yên được Mộ Du Trầm bế đi tắm rửa, khi quay lại nằm trên giường, mệt mỏi hồi lâu vẫn chưa hồi phục được.
Vẫn chưa thấy buồn ngủ, cô cầm điện thoại lên lướt.
Kết quả là mở Weibo, một chủ đề tìm kiếm "hot" lập tức thu hút sự chú ý của cô: #Diêu Di Tình mang thai#
Có người chụp được ảnh Diêu Di Tình bọc kín mít đến bệnh viện khám thai rồi đăng lên Internet, gây ra cuộc thảo luận công khai.
Thư Minh Yên click vào bức ảnh và nhìn, thực sự giống Diêu Di Tình.
Cô đã nhìn thấy chiếc áo khoác này ở nhà Diêu Di Tình trước đây.
Sau khi quay lại với Thời Húc, Thời Húc không bao giờ đề cập đến kết hôn nữa.
Trước kia Thư Minh Yên trò chuyện với Diêu Di Tình, cô ấy dường như không có bất kỳ kế hoạch sinh con nào.
Tin tức thực sự bùng nổ, cô gửi cho Diêu Di Tình một tin nhắn WeChat: 【 Hot search trên Weibo có phải là thật không ạ? 】
Sau vài phút, bên kia trả lời: 【 Ngoài ý muốn. 】
Thư Minh Yên: 【 Chị định làm gì? 】
Trước cửa sổ sát đất trong phòng khách của biệt thự, Diêu Di Tình đang nằm trên một chiếc ghế bập bênh, nhìn câu hỏi của Thư Minh Yên với vẻ mặt buồn rầu.
Trong bếp, Thời Húc đang cẩn thận chuẩn bị bữa tối.
Khi lần đầu tiên biết mình có thai, Diêu Di Tình đã kiên quyết không muốn, Thời Húc cũng nói rằng tôn trọng mong muốn của cô.
Mấy ngày sau, Thời Húc vẫn đối xử với cô vô cùng cẩn thận, xem ra không khác thường ngày là bao.
Diêu Di Tình thừa nhận cô đã có chút mềm lòng.
Anh vô cùng muốn có một gia đình và một đứa con, không thể nào thờ ơ lạnh nhạt với việc cô mang thai, chẳng qua là anh cố ý không có chút biểu hiện nào trước mặt cô mà thôi.
Anh nhất quyết ở bên cô, người không muốn lập gia đình, anh cũng chịu áp lực từ bố mẹ.
Cô chưa bao giờ làm bất cứ điều gì cho Thời Húc, là anh luôn nhượng bộ.
Trong phòng bếp, Thời Húc bưng đồ xào ra, bày lên bàn ăn.
Ngẩng đầu nhìn thấy cô, anh đi đến bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng lắm rồi đúng không? Hôm nay anh có xã giao, về nhà hơi muộn."
Anh hôn nhẹ lên trán cô, "Còn hai đĩa đồ ăn nữa, để anh bưng lên, em mau đi rửa tay đi, có thể ăn cơm rồi."
Anh quay người đi vào phòng bếp.
Diêu Di Tình nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của anh, một lúc sau mới bấm vào điện thoại, trên giao diện vẫn là cuộc đối thoại giữa cô và Thư Minh Yên.
Sau khi xóa hai chữ "Không muốn" trong ô nhập, cô lại gõ: 【 Sẽ cân nhắc có muốn hay không rồi giữ lại 】
Gửi xong tin nhắn này, Diêu Di Tình không hiểu sao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô cất di động đi vào bếp tìm Thời Húc.
...
Sau khi thức quá trễ vào đêm qua, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm vốn định đánh một giấc thật ngon vào ngày hôm sau, nhưng họ đã không được như ý nguyện.
Bảy giờ ba mươi phút sáng, hai vợ chồng vẫn còn say giấc nồng, Triều Triều và Mộ Mộ la hét bên ngoài, đập cửa như tiếp sức gọi bố mẹ dậy.
Thư Minh Yên mơ màng bị đánh thức, mí mắt ngái ngủ vẫn không mở ra được, lẩm bẩm: "Trẻ con sao luôn dậy sớm như vậy?"
Mộ Du Trầm vòng tay ôm lấy cô, vừa ngủ vừa nói: "Đừng để ý tới chúng, có bảo mẫu trông chừng, kêu la một lát rồi ngừng thôi."
Thư Minh Yên tùy tiện ậm ừ, mệt mỏi ập đến, lại sắp ngủ thiếp đi.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng khóc, Thư Minh Yên lập tức mở mắt ra.
Cô ngồi dậy nhìn Mộ Du Trầm cũng đã mở mắt: "Triều Triều đang khóc à?"
"Anh đi xem." Mộ Du Trầm mặc bộ đồ ngủ xuống giường, mở cửa phòng ngủ.
Triều Triều và Mộ Mộ đứng ngoài cửa, Triều Triều ngẩng đầu há miệng khóc thật to, mà Mộ Mộ thì ngơ ngác nhìn anh trai mình, nhất thời không kìm được cảm xúc mà mím môi đầy ủy khuất.
Khi cửa phòng ngủ mở ra, hai tiểu gia hỏa cùng nhau nhìn sang.
Tiếng khóc của Triều Triều lập tức ngừng lại, cậu bé chạy đến ôm lấy chân Mộ Du Trầm: "Ba!"
Mộ Du Trầm rũ mắt nhìn hai bọn chúng, Triều Triều vừa rồi còn khóc rất to, nhưng lúc này lại không có một giọt nước mắt nào.
Nhìn Mộ Mộ ở bên cạnh, có lẽ bị tiếng khóc của anh trai làm ảnh hưởng, nước mắt cô bé lưng tròng.
Mộ Du Trầm cúi xuống ôm lấy Mộ Mộ, lau nước mắt đọng trên khóe mắt cô bé: "Sao con lại khóc?"
Mộ Mộ lại rơi một giọt nước mắt to bằng hạt đậu, nói: "Anh trai khóc, Mộ Mộ khóc, không mở cửa."
Mộ Du Trầm phiên dịch cho cô bé: "Ba mẹ không mở cửa, anh con khóc, Mộ Mộ cũng muốn khóc à?"
Mộ Mộ gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.
Mộ Du Trầm cúi xuống ôm cô bé vào lòng, nhìn Triều Triều đang đứng bên cạnh.
Sau khi nhìn mặt Triều Triều một lúc, Mộ Du Trầm hỏi: "Tiểu tử thúi, vừa rồi con khóc to nhất mà, nước mắt đâu rồi?"
Triều Triều dùng ngón tay quệt nước mắt trên má Mộ Mộ, sau đó tự quệt lên mặt mình, mếu máo mở rộng vòng tay: "Triều Triều khóc, ba ôm."
Mộ Du Trầm nhất thời không nói nên lời, giả vờ khóc một mình, nhưng lại làm em gái mình thật sự khóc. Bây giờ bị bắt quả tang lại không nhận lỗi, lại còn giở trò trước mặt anh.
Dùng nước mắt em gái quệt vào mặt mình, coi ông đây mù chắc?
Tiểu tử này diễn kịch giỏi như vậy, thủ đoạn cũng không thông minh lắm, cũng không biết là giống ai.
Mộ Du Trầm có ý muốn giáo huấn cậu nhóc, cho nên cố ý không ôm cậu, chỉ bế Mộ Mộ trở về phòng ngủ.
Triều Triều bị bỏ lại ở cửa, lại bất mãn khóc hai tiếng, thấy ba không quay đầu lại, cậu nhóc dứt khoát ngừng khóc, lau "nước mắt" cho mình, cũng lon ton đi theo.
Ghé ở mép giường, cậu nhóc kiễng đôi chân ngắn ngủn của mình, cố gắng leo lên giường, nhưng không thể lên được.
Ba mặc kệ cậu, cậu chỉ có thể làm nũng với Thư Minh Yên đang nằm trên giường: "Mẹ ôm."
Thư Minh Yên ôm cậu nhóc lên, cậu đá chiếc giày nhỏ một cước, giống như con sâu bướm bò tới trên giường, cọ vào trong ngực Thư Minh Yên, bộ dáng đáng thương bị người khi dễ: "Mẹ..."
Thư Minh Yên cúi đầu xuống nhìn cậu nhóc: "Sao vậy con?"
"Ba hư, không ôm Triều Triều."
Mộ Du Trầm đang dỗ Mộ Mộ trong lòng, nghe thấy lời này, sợ Thư Minh Yên sẽ nghĩ mình thiên vị Mộ Mộ. Cô đã nói hai đứa trẻ nên được đối xử như nhau, không nên bỏ rơi đứa nào.
Mộ Du Trầm vội vàng nói: "Là tiểu tử này có vấn đề, nó khóc rất lâu nhưng không thấy giọt nước mắt nào, lại còn làm em gái khóc, như vậy còn chưa đủ, nó còn lấy nước mắt của em gái bôi lên mặt mình, nói với anh nó cũng khóc, để anh ôm nó."
Thư Minh Yên điểm lên trán Triều Triều: "Lời ba nói là thật sao?"
Triều Triều không nói gì, trực tiếp vùi đầu vào trong chăn, không ra.
"Con thật là không có mặt mũi, lúc này mới biết thẹn thùng." Mộ Du Trầm cười nhạo một tiếng, nói với Thư Minh Yên, "Rõ ràng chúng là song sinh, sao lại có chênh lệch lớn như vậy? Mộ Mộ của chúng ta ngoan biết bao, tiểu tử Triều Triều này lại thích diễn, mấu chốt còn không có kỹ năng diễn xuất, coi người ta như kẻ ngốc."
Triều Triều bĩu môi dưới chăn, giả vờ không nghe thấy.
Thư Minh Yên vỗ vỗ chăn trên người cậu nhóc: "Trốn trong chăn làm gì, mau ra đây."
Triều Triều vẫn không đi ra, trực tiếp nằm ở trên bụng Thư Minh Yên.
Mộ Du Trầm không thèm quan tâm đến cậu nhóc, nói với Mộ Mộ: "Chúng ta chơi máy bay nhé?"
Mắt Mộ Mộ sáng lên, vui vẻ vỗ tay: "Máy bay!"
Nghe được trò chơi thích nhất, Triều Triều mau chóng chui ra khỏi chăn, nhìn thấy ba đang giơ cao em gái lên, em gái dang tay cười khanh khách.
Xem một lúc, Triều Triều rất băn khoăn, mấy lần muốn nói chuyện nhưng lại sợ ba không để ý tới cậu nhóc.
Nâng tới nâng lui, Mộ Mộ lại tiếp tục há to miệng cười, sẽ có gió lạnh tràn vào trong miệng, Mộ Du Trầm sợ cô bé bị cảm nên nâng lên một cái rồi đặt xuống: "Được rồi, lần sau chơi tiếp."
Thư Minh Yên vội vàng đưa tay ra: "Mẹ nhìn xem tay có lạnh không."
Mộ Mộ đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên, thấy ấm áp, Thư Minh Yên yên tâm, ôm con gái vào trong giường: "Nằm xuống ngủ với mẹ một lát nhé."
Cô lại nhìn con trai: "Con có muốn qua đây không?"
Triều Triều lắc đầu, không muốn nằm xuống.
Em gái đã xong, cậu bé đầy háo hức chờ ba bế lên.
Thật không ngờ ba thậm chí không nhìn cậu bé, cũng tự nhiên nằm xuống giường.
Triều Triều chán nản chờ đợi một lúc, sau đó mặt dày áp má vào Mộ Du Trầm, thì thầm nhẹ nhàng vào tai anh: "Ba, Triều Triều chưa bay!"
Mộ Du Trầm nén cười, nhắm mắt lại: "Vừa rồi ba nâng em gái lâu quá, cánh tay mỏi rồi, phải nghỉ ngơi, để lần sau đi."
Bị từ chối, Triều Triều ngồi thất thần, kéo đôi tai nhỏ của mình.
Một lúc sau, cậu nhóc đột nhiên dùng bàn tay nhỏ bé của mình siết chặt cánh tay Mộ Du Trầm, ngẫu nhiên bóp hai lần: "Ba không mệt nữa, Triều Triều bay."
Mộ Du Trầm mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào con trai mình: "Con cũng muốn bay?"
"Dạ."
"Vậy con còn nói dối nữa không?"
"Triều Triều ngoan, không nói dối nữa."
Mắt của Mộ Du Trầm dịu đi, anh chỉ vào má mình: "Lại đây hôn ba một cái, ba mới có sức được."
Triều Triều lập tức lấy lại tinh thần, cúi người hôn lên mặt Mộ Du Trầm một cái bẹp.
Mộ Du Trầm ôm lấy cậu nhóc: "Đi nào, bảo bối Triều Triều của chúng ta cũng bay."
Triều Triều vui mừng trong lòng, quơ chân múa tay dang rộng vòng tay.
Mộ Mộ ở trong ngực Thư Minh Yên nhìn thấy, thấy anh trai mình cười, cô bé cũng vỗ tay cười theo: "Mộ Mộ bay, anh trai cũng bay."
Sáng sớm bị hai nhóc nghịch ngợm lăn lộn, Thư Minh Yên đã bay sạch cơn buồn ngủ.
Cô vuốt ve đỉnh đầu của con gái, nhẹ nhàng nói: "Mộ Mộ đếm xem, xem anh trai bay mấy lần?"
Mộ Mộ nhìn chằm chằm phía trước đếm: "1, 2, 3, 1, 2, 3..."
Cô bé chưa tròn hai tuổi, giờ chỉ biết ba số, phát âm không rõ chữ, không theo kịp nhịp điệu, tự đọc lộn xộn.
Thư Minh Yên kiên nhẫn dạy cô bé: "3 theo sau là 4, hôm nay Mộ Mộ học đếm đến 4 thế nào? 1, 2, 3, 4..."
Mộ Du Trầm nâng con lên một lúc, sau đó dừng lại, nói với con trai: "Em gái con học đếm với mẹ kìa, có muốn lập tức đuổi kịp vượt qua em không, con cũng học đi?"
Triều Triều rất phấn khích, còn muốn chơi máy bay, cậu nhóc quay lại nhìn với em gái mình trên giường, vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu nhóc là anh trai, không thể để em gái vượt qua mình.
Mộ Du Trầm ném cậu nhóc lên giường, Triều Triều bò về phía Thư Minh Yên, nhưng thay vì học đếm, cậu nhóc lại đẩy Thư Minh Yên, nói: "Mẹ cũng bay."
Thư Minh Yên sửng sốt một lúc, sau đó bật cười nói: "Mẹ không bay đâu."
Triều Triều: "Không được, mẹ cũng bay, bay rất vui!"
Thư Minh Yên dở khóc dở cười: "Con và em gái còn nhỏ, ba có thể nâng tụi con bay, mẹ quá nặng, ba không thể nâng mẹ được."
Triều Triều nghe hiểu những lời Thư Minh Yên nói, cậu nhóc quay sang nhìn Mộ Du Trầm. Sau một lúc im lặng, cậu nhóc nói: "Ba ôm không được, ba không lợi hại."
Vẻ mặt Mộ Du Trầm tối sầm lại, anh đi thẳng đến bên giường, ôm lấy Thư Minh Yên.
Thư Minh Yên khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ anh: "Anh làm gì vậy?" Hai tiểu bảo bối Triều Triều và Mộ Mộ ngồi ở trên giường, tròn mắt nhìn ba mẹ trước mặt.
Mộ Du Trầm cụp mắt: "Mới vừa rồi em không nghe thấy thằng nhóc này nói gì sao?"
Anh quay đầu lại hỏi con trai: "Cho con nói lại lần nữa, rốt cuộc ba có lợi hại không?"
Triều Triều nhìn một lúc, cũng học cách ôm em gái mình.
Cậu nhóc đã cố gắng vài lần, nhưng không thể ôm lên được, mệt mỏi nằm trên giường, thở không ra hơi.
Mộ Mộ nhìn cậu nhóc, sau đó nhìn ba, cười vỗ tay: "Anh trai không lợi hại, ba lợi hại!"
Bị em gái nói không lợi hại, Triều Triều đột nhiên sĩ diện mà òa khóc.
Lần này là khóc thật, nước mắt tùy ý rơi xuống.
Thư Minh Yên sững sờ hai giây, sau đó quay người nhìn Mộ Du Trầm: "Bây giờ biết con trai anh giống ai chưa?"
Mộ Du Trầm: "?"
Thư Minh Yên: "Giống anh đó, nói gì đều được, chỉ không thể bị nói là không được."
Mộ Du Trầm: "..."