Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 30:




Khương Bái bị lời giải thích của Dương Thư làm cho tức đến đau thận.
Không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra mà dám nói ra mấy lời này.
Là do hôm đó anh làm cô khóc chưa đủ thảm đúng không?
Khương Bái vuốt xương lông mày đang giật giật, đè nén cơn giận, không muốn cùng cô so đo.
Có điều nghĩ kỹ lại thì, cô nói chưa từng thấy qua của ai, cái này thì đúng là chuyện tốt.
Gặp người khác làm gì, sau này cũng không cần gặp nữa.
Nghĩ vậy, tâm tình của Khương Bái không hiểu sao khá hơn rất nhiều, khóe môi bất giác vểnh lên.
Dương Thư căn bản không thèm biết suy nghĩ của Khương Bái, lúc này vẫn cầm hộp lên như cũ nghiên cứu, một tay tra Baidu phổ cập thêm kiến thức.
Xem xong, cô tắt điện thoại, nói: “Tôi thấy kích thước cũng không khác biệt nhau mấy, lại còn co dãn nữa, có khi có thể dùng thật đó.”
“Hay là anh thứ một chút xem?” Nói rồi còn nhét hộp vào tay anh, để anh thửu.
Lời này của Dương Thư làm tròng mắt Khương Bái híp lại: “Thử?”
“Đúng vậy, không thử làm sao biết là nhỏ?”
“Thử thế nào?” Khương Bái nhấc mí mắt nhìn cô. “Hay ở thử ở đây, em giúp tôi thử nhé?”
Dương Thư: “…”
Loại chuyện này mà muốn cô giúp… không phù hợp cho lắm đâu?
Khương Bái đem hộp đồ kia ném ngược vào ngăn kéo, vẻ mặt lưu manh đẹp trai mang theo chút kiêu ngạo: “Không cần thử, chắc chắn nhỏ, nếu có thể dùng được thì người ta chia nhiều loại vậy làm gì?”
Anh nói vậy Dương Thư nghe cũng thấy có lý.
Ngón tay cô chỉ vào đống đồ kia: “Vậy bây giờ mấy cái này phải xử lí thế nào?”
Nghĩ nghĩ một lúc, lại nói: “Hay tôi nhắn tin cho hỗ trợ, bảo là bạn trai tôi chê nhỏ, muốn đổi lấy loại lớn?”
Dương Thư tự bổ não thử hình tượng đi hỏi, cả người đều bày ra vẻ kháng cự.
Lúc cô mua vốn không nói chuyện với bên hỗ trợ, càng không thể nói mấy chuyện này được, thật sự là làm khó nhau quá.
“Hay là tìm thử xem mấy thứ đồ chơi này còn có tác dụng khác không nhé?” Dương Thư một lần nữa mở điện thoại tra Baidu.
Thấy cô dò cả nửa ngày, Khương Bái hứng thú chờ đợi, cuối cùng hỏi: “Tra được gì rồi?”
Dương Thư chậm rãi ngẩng đầu: “Ở đây có ghi là có thể cho con nít làm ná cao su hoặc bong bóng.”
Khương Bái: “…”
Hai người họ, nhìn đâu cũng không thấy giống như có con nhỏ.
Bầu không khí ngưng trệ hai giây, Dương Thư sờ mũi một cái: “Thật ra cũng không mất nhiều tiền lắm, hay là… hay là vứt hết vậy.”
Cô đem đồ vật trong ngăn kéo lấy ra, quả quyết ném vào thùng rác.
Nhìn một chút lại thấy không thuận mắt, cô xoay người cột túi rác lại.
Đầu cô rũ xuống, tay nhéo lỗ tai, không thoải mái khẽ cắn môi, nhất thời không biết phải làm sao.
Sau khi trầm mặc chốc lát, Dương Thư nói: “Mấy cái này không xài được, vậy tối nay…”
“Em gấp cái gì?”
Người đàn ông nở một nụ cười lưu manh, cánh tay ôm lấy eo cô, dùng sức giữ chặt, để thân thể mềm mại của cô gái nhỏ dính sát vào mình.
Một mùi hương ngọt ngào quanh quẩn trong hơi thở anh, là mùi hương của mái tóc cô, nó nhàn nhạt thoang thoảng tựa như lông vũ phảng phất rơi xuống mặt hồ, nhưng thoáng chốc lại hòa lẫn theo từng gợn sóng.
Khương Bái đột nhiên phát hiện, loại cảm giác kìm nén này cũng rất khiến cho người ta say mê.
Cứ ở chung với cô một chỗ thế này, cái gì cũng không làm, đều khiến tâm tình của anh rất vui.
Đối mặt với đôi mắt trong trẻo còn mang chút hoảng hốt của cô, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Chuyện đó tôi còn chưa gấp, em gấp sao?”
Hơi thở ấm áp phun bên tai khiến vành tai Dương Thư đỏ lên, vội vã phản bác: “Anh đừng có mà xả rắm thúi!”
Khương Bái nheo mày, nhéo hông cô một cái xem như trừng phạt: “Em có phải con gái không thế? Nói chuyện không có chút nhã nhặn gì cả.”
Dương Thư trợn mắt, khịt mũi không đáp.
Cô còn tưởng là anh muốn, bây giờ sao lại thành cô muốn rồi???
Chẳng qua là cô cảm thấy, hai người họ ở cạnh nhau chẳng qua là vì tìm kiếm sự an ủi từ đối phương, ngoại trừ chuyện kia, thì lúc ở cạnh nhau cũng chẳng có gì làm.
Mi mắt cô run rẩy vài cái, sau đó nhìn Khương Bái bằng ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng: “Tôi cũng không gấp.”
Khương Bái liếc mắ nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, tối nay em nghỉ ngơi sớm đi.”
Xem ra là anh chuẩn bị rời đi, trong lòng Dương Thư cực kỳ vui vẻ.
Hai người không có gì làm, cô vốn cũng không định tiếp đãi anh, came thấy rất mất tự nhiên, bây giờ anh đi là chuẩn nhất.
Cô lịch sự tiễn anh ra ngoài cửa.
“Đi đường cẩn thận, ngủ ngon nhé.”
Còn không chờ anh đi vào thang máy, Dương Thư đã đóng cửa không chút tiếc nuối.
Khương Bái đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm cánh vô tâm hệt như chủ nhân của nó.
Hai giây sau, cửa nhà đột ngột mở ra.
Khuôn mặt uyển chuyển tươi của cửa Dương Thư xuất hiện, tay đưa một túi rác cho anh: “Mấy cái hộp ban nãy vứt, anh đi xuống tiện giúp tôi quăng đi nhé.”
Khương Bái vừa cầm lấy, cô lại muốn đóng cửa.
Người đàn ông nhướn máy, kéo người ra lại, không nói lời nào chắn ở trên tường.
Động tác của anh quá nhanh, Dương Thư chưa kịp phản ứng, bị dọa sợ đến nỗi hét lên một tiếng: “Anh làm gì đó?”
Phía sau lưng Dương Thư là mặt tường dát đá cẩm thạch, cả người anh nhuận thế bao phủ.
Ánh đèn ngoài cửa lóe lên, bóng dáng thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của anh che lên gương mặt tinh xảo của cô.
Người đàn ông đứng ngược sáng, tròng mắt đen sâu không thấy đấy: “Em cứ vậy mà đi à?”
Gương mặt lạnh như băng kia kề rất sát cô, chóp mũi của cả hai dường như đã đụng vào nhau, tư thế vừa mập mờ vừa thân mật.
“Ting.” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Dương Thư đẩy đẩy anh, nhắc nhở: “Thang máy tới rồi kìa.”
Đồng tử thâm thúy của anh nhìn cô: “Ừm, ngủ ngon.”
Giọng nói của người đàn ông rất trầm, dứt lời còn hôn lên má của cô một cái.
Dương Thư chưa kịp hoàn hồn thì người đã đi vào thang máy.
Cửa chậm rãi đóng lại.
Dương Thư nhìn chằm chằm những con số thay đổi trên bảng điện tử của thang máy, hai giây sau mới kịp phản ứng, cô chậm rãi đưa tay lên xoa nơi vừa bị anh hôn.
Lại nhớ đến cảm xúc vi diệu khi môi anh vừa chạm vào.
Ấm áp, khá nóng.
Còn có… mềm mại.

Hôm sau, Dương Thư tùy tiện ăn gì đó rồi trang điểm.
Nhớ đến cái túi xách hôm qua Khương Bái tặng cô, cô hơi do dự, lấy ra.
Giang Lăng vì muốn thuận tiện đưa đón Đồng Đồng đi học nên ở một chung cư đắt đỏ nằm ngay trung tâm thành phố.
Dương Thư cầm những thứ đồ chơi muốn tặng cho Đồng Đồng bỏ vào xe, lái xe đến đó.
Bởi vì cô đến đây khá thường xuyên, nhân viên bảo vệ của chung cư nhận ra cô, vừa đến liền trực tiếp cho vào.
Xe dừng ở một bãi đỗ tạm thời dưới lầu.
Vừa xuống xe, một cái đầu củ cải đã nhào tới ôm lấy chân cô, bi ba bi bô nói: “Dì Thư, sao giờ dì mới đến, con nhớ gì muốn chết!”
Dương Thư bật cười, xoa đầu nhóc: “Con nhớ dì hay nhớ đồ chơi?”
“Nhớ hết ạ!”
Dương Thư quay ra ghế sau lấy đồ chơi cho nhóc, thuận tiện hỏi: “Sao con lại xuống đây một mình.”
“Không phải mình con đâu ạ, còn có dì Ngâm nữa.” Đồng Đồng chỉ chỉ về phía sau.
Dương Thư đưa mắt nhìn qua, Khương Ngâm đang đứng dưới tán cây gọi điện thoại, lúc thấy cô thì phất tay cười.
Đồng Đồng nói: “Mẹ nói hôm nay phải nấu đồ ngon, để dì Ngâm đến ăn chung.”
Khương Bái ở bên kia vừa tắt điện thoại, thấy Dương Thư xách hai túi đồ chơi lớn thì giúp cô cầm một cái: “Mua gì lắm thế, cậu phát tài rồi hả?”
Dương Thư không muốn nói mấy thứ này đều là tiêu tiền của Khương Bái, cũng không biết nên giải thích thế nào nên đánh lấp liếm cho qua.
Khương Ngâm cũng không quá để ý, cô ấy chợt thấy chiếc túi xách của cô thì hai mắt sáng như sao: “Cậu mua cái túi xách này hồi nào thế? Tớ thích nhất là màu đỏ rượu này đó!”
Dương Thư không ngờ sẽ gặp Khương Ngâm ở đây, cô ngây ngốc hai giây mới cười đáp: “Mới mua.”
Hai người dắt Đồng Đồng vào thang máy, Khương Ngâm than thở với Dương Thư: “Trường Hoàn cháy hàng rồi, hôm trước anh tớ đến thành phố H công tác nên tớ nhờ anh ấy mua, kết quả anh ấy lại xách về cái màu đen, bảo là không có màu đó.”
Nói đến đoạn này, Khương Ngâm tò mò nhìn cô: “Cái này rốt cuộc là cậu mua được ở đâu thế? Anh tớ nói màu này rất khó mua đó.”
“À…” Da đầu Dương Thư tê dại một lúc, ánh mắt lảng tránh sang chỗ khác: “Bạn cùng phòng hồi đại học của tớ, Triệu Tĩnh, hôm qua cô ấy gửi cho tớ.”
“Cậu ấp úng thế làm gì?” Khương Ngâm dò xét cô một lát. “Cứ như là trốn tớ nuôi chó bên ngoài ấy.”
“Làm gì có!” Dương Thư vô thức phản bác. “Cậu đừng đoán mò.”
Đồng Đồng giật giật góc áo của Dương Thư: “Dì Thư, dì trốn dì Ngâm nuôi chó là sao ạ, không được nuôi chó sao?”
(*) Ý của Khương Ngâm ‘nuôi chó’ là chỉ Dương Thư lén có bồ, còn Đồng Đồng là con nít nên chỉ hiểu đơn thuần là Dương Thư đang nuôi một con chó mà không cho Khương Ngâm biết.
Dương Thư còn chưa kịp trả lời nhóc thì Khương Ngâm đã cười: “Được chứ, dì Thư của con dĩ nhiên là có thể nuôi, tốt nhất nuôi con nào đẹp đẹp chút.”
Đồng Đồng nghĩ nghĩ: “Vậy dì Thư nuôi chó chăn cừu của Đức đi, nhà bạn học của con có một con, đẹp trai cực!”
Nhóc ngừng lại hai giây, lại bổ sung: “Nhưng mà nghe bảo đánh rắm hơi thúi ạ.”
Dương Thư: “…”
Vào trong nhà, Giang Lăng đang nấu ăn trong bếp, Dương Thư bước vào chào hỏi hàn thuyên vài câu.
Khương Ngâm đem túi xách của mình ở trên salon đưa cho Dương Thư xem: “Cái của tớ là màu đen nè.”
Nhìn hai cái túi xách để chung, Khương Ngâm nói: “Cái cậu càng nhìn càng thấy đẹp, Triệu Tĩnh làm sao giúp cậu mua được thế, anh của tớ đúng là không đáng tin tẹo nào.”
Dương Thư nhìn cái cái túi xách, nhớ lại lúc đó Khương Bái bảo là tùy tiện mua.
Cô nhất thời không hiểu, vì sao anh biết rõ Khương Bái thích màu đỏ rượu hơn nhưng lại vẫn đưa cho cô.
Dương Thư nói: “Dù sao cũng là mới mua, cậu thích không thì tụi mình đổi cho nhau?”
Khương Ngâm vội lắc đầu: “Thôi, tớ thấy hôm nay cậu đeo nó rất hợp với bồ đồ, nhìn nó cũng rất hợp với cậu, tớ không thèm cướp báu vật của cậu đâu.”
Cô ấy lại chỉ về cái màu đen kia: “Cái màu đen này thật ra cũng rất đẹp, lại còn là anh tớ mua, tớ không tốn xu nào cả.”
Đồng Đồng đang loay hoay với đống đồ chơi mà Dương Thư đem đến, cậu nhóc còn gọi Khương Ngâm và Dương Thư lại chơi cùng.
Dương Thư lại ghế salon trong phòng khách ngồi xuống, trong lòng hơi nghi hoặc, cô do dự một chút rồi cầm điện thoại gửi cho Khương Bái một tin nhắn Wechat. [Hôm nay tôi gặp Khương Khương, sao anh lại đem cái túi màu đỏ ượu cho tôi rồi nói với cậu ấy bị người khác mua mất rồi?]
Bên kia phải mất một lúc mới trả lời lại: [Cà vạt là màu đỏ rượu.]
Dương Thư nhìn tin nhắn, bất giác cạn lời.
Tức là anh làm như vậy, đơn giản chỉ vì muốn ‘màu cặp’ thôi ấy hả?
Đồ con nít!
Đồng Đồng lại gọi cô đến chơi cùng lần nữa, Dương Thư lúc này mới tắt điện thoại, đứng dậy cười đi về phía đó.

Hôm nay Khương Bái tăng ca, ở lại văn phòng luật.
Tin nhắn gửi đi không thấy động tĩnh gì, thi thoảng anh lại nhìn điện thoại.
Suy tư một lát lại gửi thêm tin khác: [Em không thích màu đó sao?]
Chờ thêm một lát nữa vẫn chưa thấy trả lời.
Tần Sướng cầm tư liệu đã chỉnh sửa xong đi lại, thấy ông chủ của anh ta cứ thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhìn đến mất hồn.
Anh ta bỏ tư liệu lên bàn, cười: “Luật sư Khương, anh chờ tin nhắn Wechat của bạn gái à?”
“Làm gì có chuyện đó.” Khương Bái tắt màn hình điện thoại, ném sang một bên. “Bình thường đều là cô ấy dính lấy tôi.”
Tần Sướng: “À.”
Khương Bái liếc anh ta một cái: “Thái độ của cậu thế là thế nào? Tôi nói sự thật thôi.”
Hờ.
Tần Sướng: “Tôi tin anh mà.”
Khương Bái mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp rồi mở nắp, bên trong là cà vạt màu đỏ rượu nổi bật: “À đúng rồi, mai có phiên tòa, cậu cảm thấy mặc bộ vest nào là hợp với cái cà vạt này nhất?”
Tần Sướng bị hỏi cho ngu người.
Bình thường vest quan trọng hơn cà vạt, ai cũng dựa vào bộ vest mới chọn cà vạt, làm gì có ai lựa cà vạt rồi mới tìm vest phối?
Đại khái là nhìn ra vẻ thắc mắc của Tần Sướng, Khương Bái nói: “Đây là bạn gái tôi mua, tôi không đeo sợ cô ấy sẽ không vui.”
Tần Sướng chẳng hiểu sao lại bị thồn một họng cơm chó, cơm trưa anh ta còn chưa ăn đã cảm thấy no rồi: “Màu xám đi, mặc với vest xám trông khá trưởng thành, vững vàng.”
Khương Bái trầm ngâm một lát, gật đầu: “Có lí, lát nữa tan làm để tôi đi mua bộ mới, sau này phối chung với cái này. Dù sao cũng là tấm lòng của bạn gái, mặc với bộ cũ là không ổn.”
Tần Sướng: “…”
Ok thôi, anh vui là được!
Rời khỏi văn phòng, Tần Sướng bị cơm chó làm cho no căng cả bụng.
Anh ta nhịn không được đăng một trạng thái lên vòng bạn bè, chặn Khương Bái lại.”
Nguyên văn là: Đi làm thì oai phong lẫm liệt, yêu vào rồi thì nói chuyện chẳng khác gì “trà xanh” –
Đến cả việc phối đồ cũng là một cốc trà xanh!!!
(*) Ý của Tần Sướng là mỗi chuyện phối đồ mà anh nhà cũng đem ra khè cơm chó được á:>
***
Trong phòng khách nhà Giang Lăng, Dương Thư và Khương Ngâm đang cùng chơi đồ hàng với Đồng Đồng, được một lát thì Dương Thư vào bếp muốn phụ Giang Lăng nấu ăn.
Giang Lăng nói đã làm gần xong cả rồi, không để cô phụ.
Dương Thư vừa định ra ngoài thì ngoài cửa có tiếng chuông reo.
Giang Lăng nói: “Thư Thư, giúp chị mở cửa với, chắc là bên giao hàng đó, mấy hôm trước chị vừa mua cho Đồng Đồng ít quần áo.”
Dương Thư đáp lời rồi đi ra mở cửa.
Người ngoài cửa là một người đàn ông dáng người cao ráo, mặc áo khoác dài màu vàng nhạt, gương mặt thanh nhã, khí chất sang trọng.
Trong tay anh ấy có rất nhiều quà.
Là Giang Triệt.
Hai người đối mặt nhau hai giây, đều hơi bất ngờ.
Đồng Đồng nghe được động tĩnh thì nhìn sang phía này, sau đó vui vẽ chạy lại.
Giang Triệt cười cười đi vào trong, đặt đồ trong tay sang một bên, quay người ôm cậu nhóc lên: “Có nhớ anh không?”
“Nhớ ạ! Lâu lắm rồi anh không đến thăm em.”
Dương Thư đứng một bên nhìn hai người nói chuyện, khóe miệng bất giác giật một cái.
Đồng Đồng gọi Giang Triệt là anh, lại gọi cô là dì.
Nháy mắt, Dương Thư cảm thấy mình già thật rồi.
Trong bếp, Giang Lăng nghe được động tĩnh cũng đi ra, trông thấy Giang Triệt thì cười hỏi: “Sao cháu lại đến đây, cũng không báo trước một tiếng.”
“Đến Trường Hoàn công tác, vừa kết thúc công việc nên tiện thể ghé thăm hai người chút.” Giọng nói ôn hòa của Giang Triệt vang lên, trên mặt còn nở nụ cười ấm áp.
Lúc này Giang Lăng mới nhớ tới chuyện giới thiệu cho Dương Thư và Khương Ngâm: “Đây là Giang Triệt, cháu trai lớn của chị.”
Nói xong, cô ấy ngay lập tức thấy sắc mặt của Giang Triệt đen xì xì.
Giang Lăng liền mắng: “Mỗi lần dì giới thiệu là cháu lại không vui, nhưng đúng là thế còn gì, mặc dù dì lớn hơn cháu có vài tuổi nhưng xác thực là dì nhỏ của cháu đó!”
Giang Triệt cười cười không phản bác cô ấy.
Giang Lăng lại giới thiệu Khương Ngâm và Dương Thư cho anh ấy.
Đến lượt Dương Thư, Giang Triệt khẽ gật đầu: “Chúng ta từng gặp nhau rồi.”
Dương Thư sợ anh nhắc đến Khương Bái, sẽ bị Khương Ngâm đánh hơi được điều gì đó, vội cười tiếp lời: “Đúng vậy, lúc ở thành cổ Hạc Cầu tôi có đi nhờ xe của anh Giang.”
Nói chuyện được hai câu thì Giang Triệt theo Giang Lăng vào phòng bếp.
Thấy đồ ăn vẫn còn trên thớt chưa thái xong, Giang Triệt mặc tạp dề lên, rửa tay rồi qua phụ.
Giang Lăng liếc nhìn anh ấy một cái: “Ông bà nội dạo này sao rồi?”
“Khỏe lắm, có điều dạo này ông nội suốt ngày than vãn, bảo con gái suốt ngày ở Trường Hoàn không chịu về nhà, hai người muốn gặp cháu ngoại cũng không gặp được.”
“Lúc ở cạnh thì chê phiền, lúc trốn xa một tí thì lại nhắc.” Giang Lăng lắc đầu thở dài. “Cháu về nói với ông, sau Tết dì sẽ về đó.”
Giang Triệt bỏ đồ ăn đã cắt xong lên đĩa, lại cắt thêm mấy thứ khác, anh ấy ngừng một lát rồi nói: “Cháu tình cờ gặp Phó Văn Sâm ở văn phòng luật Mặc Hằng, anh ta cũng ở Trường Hoàn, hai người đã gặp lại nhau chưa?”
Cả người Giang Lăng cứng lại, thấy dầu trong chảo đã nóng thì bỏ hành gừng tỏi vào xào, lại thêm một ít nước tương tự pha: “Trường Hoàn lớn như vậy, cũng không cùng nghề nghiệp, rất khó chạm mặt.”
Giang Lăng quay đầu liếc anh ấy một cái: “Cháu không nói với anh ấy chuyện Đồng Đồng đó chứ?”
“Không nói.” Giang Triệt đáp. “Lúc ký đơn ly hôn quả quyết như vậy, cháu nói với chuyện này với anh ta làm gì?”
Giang Lăng bị khói dầu làm sặc, nghiêng đầu ho hai tiếng, hốc mắt theo quán tính khẽ đỏ.
Cô ấy cấp tốc mở máy hút khói, bình phục lại mới nhận đĩa đồ ăn đã cắt xong từ tay Giang Triệt bỏ vào xào.
Sau đó cô ấy chỉ chuyên tâm xào rau, không nói gì nữa.
Cho đến khi đồ ăn đã được nấu xong, bày biện lên bàn, lúc cô rửa nồi mới nhìn dòng nước ào ào trước mắt, ung dung nói một câu: “Cháu cũng không cần có thành kiến quá lớn với anh ấy đâu. Lúc trước dì và anh ấy là liên hôn vì lợi ích, sau khi cười dì về anh ấy cũng đối xử không tệ. Về sau nhà họ Phó phá sản, cũng là nhà họ Giang chúng ta muốn ly hôn. Từ kết hôn đến ly hôn, anh ấy chưa từng tự mình làm chủ, bản thân anh ấy cũng rất khó khăn.”
“Còn Đồng Đồng…” Giang Lăng nghe tiếng cười bên ngoài phòng khách, ánh mắt nhu hòa. “Là dì sau này mới phát hiện mang thai, muốn sinh, Phó Văn Sâm chưa từng phụ dì, càng không có lỗi với dì.”
“Không nói về dì nữa, nói về cháu đi.” Giang Lăng nhìn về phía Giang Triệt. “Nghe ông nội cháu nói, nhiều năm vậy rồi, cháu vẫn chưa từ bỏ tìm Ngôn Duyệt sao?”
Động tác Giang Triệt khẽ dừng, sau đó tiếp tục chậm rãi thái thịt: “Vâng.”
Giang Triệt suy nghĩ một lúc, chợt thử suy đoán. “Cháu nói trước đây ba của Ngôn Duyệt nợ tiền đánh bạc của người ta, cháu có từng nghĩ là họ đã đổi tên để trốn nợ không?”
Giang Triệt bỏ đồ ăn đã cắt xong lên bàn, lau tay: “Có nghĩ tới.”
Cho nên mới càng giống như mò kim đáy biển.
Đồ ăn xong xuôi, Giang Lăng đưa một dĩa trái cây, bảo anh ấy ra ngoài nghỉ một lát.
Giang Triệt tháo tạp dề treo lên tường, bưng dĩa trái cây từ phòng bếp ra ngoài.
Tại ban công phòng khách, Khương Ngâm và Dương Thư đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, mỗi người tự bấm điện thoại một mình.
Giang Triệt đặt dĩa trái cây xuống bàn tròn trước mặt Dương Thư và Khương Ngâm: “Ăn chút trái cây đi.”
Dương Thư ngước mắt nhìn, lễ phép cười với anh một cái: “Cảm ơn.”
Cô lấy tăm xiên một quả nho bỏ vào miệng, rất ngọt và mọng nước.
Đồng Đồng dùng đôi chân ngắn ngủn của nhóc chạy từ trong phòng ra, xách theo một túi đồ ăn vặt đưa cho mọi người: “Có ai muốn ăn kẹo hồ lô không ạ?”
Nhóc đem túi bỏ lên bàn, mở ra.
Bên trong có rất nhiều hồ lô ướp lạnh, môi một cái bọc trong suốt là một viên hồ lô đỏ chót sáng bóng, phía trên còn có mấy sợi đường.
Dương Thư vừa nhìn thấy, lông mày bất giác nhíu lên, sắc mặt tái nhợt vài phần.
Lúc Đồng Đồng cầm một viên đưa qua, cô vội xua tay từ chối, miễn cưỡng cười: “Dì không ăn cái này, Đồng Đồng cho dì Ngâm ăn đi.”
Đồng Đồng lại cầm chia cho Khương Ngâm.
Giang Triệt thuận miệng hỏi một câu: “Cô không thích ăn kẹo hồ lô.”
Vẻ mặt Dương Thư hơi giật mình, lắc đầu: “Không phải không thích ăn.”
Cô ngừng một chút lại nói: “Chỉ là nhìn thấy thì toàn thân tôi lại khó chịu.”
Cô đứng dậy khỏi ghế, nhìn Giang Triệt nói: “Tôi đi qua xem chị Lăng làm cơm xong chưa.”
***
Sau bữa cơm trưa, bởi vì đường về đại học C khá xa nên Khương Ngâm không ở lại lâu đã rời đi.
Giang Triệt và Đồng Đồng ở phòng khách chơi đống đồ chơi mà Dương Thư đem đến, Dương Thư thì tùy ý nói chuyện phiếm với Giang Lăng.
Buổi chiều Giang Triệt phải ra sân bay, máy bay cất cánh vào lúc tối.
Anh ấy đến đây để đàm phán một hạng mục quan trọng, xong việc thì thuận tiện ghé đến đây thăm nên không lái xe, Giang Lăng nói muốn đưa anh ấy ra sân bay nhưng Giang Triệt lại không chịu, hai người cứ giằng co như vậy.
Dương Thư nhìn đồng hồ, đứng dậy đi lại: “Để tôi đưa anh Giang đi, lần trước đi nhờ xe anh, lần này xem như trả nợ nhé.”
Giang Triệt liếc nhìn cô một cái: “Nếu không tiện đường thì thôi, để tôi bắt xe là được.”
“Không sao, tôi cũng đi hướng đó.”
Từ nhà Giang Lăng đi ra, Dương Thư thấy Giang Triệt không mang hành lý thì hơi thắc mắc.
Giang Triệt giải thích: “Thư ký đã giúp tôi cầm rồi.”
Đến cạnh xe, Dương Thư lấy chìa khóa ra khỏi túi xách, Giang Triệt đưa tay sang nói: “Để tôi chở cho.”
“Anh biết đường đi không?”
“Biết.”
Dương Thư đưa chìa khóa xe cho anh ấy.
Tạm biệt Giang Lăng và Đồng Đồng xong, hai người lên xe rời đi.
Giang Triệt dường như rất bận rộn, trên đường liên tục nhận vài cuộc điện thoại, đều là chuyện làm ăn.
Dương Thư sợ anh gọi điện thoại không tiện, thấy anh vừa kết thúc một cuộc gọi thì chủ động hỏi: “Hay là để tôi chở cho.”
“Không cần đâu, tôi tắt máy rồi.”
Dương Thư đáp một tiếng, quay đầu thuận theo cửa sổ nhìn kiến trúc bên ngoài.
Giang Triệt bên cạnh dường như đang tìm chủ đề để nói chuyện, thuận miệng hỏi: “Lúc ở thành cổ Hạc Cầu, Khương Bái dẫn cô đi Happy Valley chung sao?”
Dương Thư hơi bất ngờ nghiêng đầu nhìn sang.
Giang Triệt tiếp tục lái xe, vẻ mặt dịu dàng, cười nói: “Cái vé tình nhân đó là tôi cho.”
Ra là vậy.
Dương Thư nghĩ nghĩ, cảm thấy quan hệ của mình và Khương Bái hiện tại vẫn không tiện để người ngoài biết, mỉm cười: “Anh Giang chắc là hiểu lầm rồi, tôi với luật sư Khương chỉ là quen biết thôi, không quá thân, cũng không phải kiểu quan hệ như anh nghĩ đâu.”
Dư quang Giang Triệt liếc nhìn cô một cái, đến khi đèn đỏ mới ghé mắt qua: “Quan hệ như tôi nghĩ là thế nào?”
Dương Thư bị hỏi một câu mà nghẹn.
Loại người ôn tồn lễ độ như Giang Triệt cũng biết đùa thế này hả?
Quan trọng là anh ấy còn hỏi một cách vô cùng đàng hoàng, khiến Dương Thư có cảm giác như không phải là đùa.
“Tóm lại, mặc dù tôi với anh ta dùng vé tình nhân đi Happy Valley, nhưng chúng tôi không phải một cặp.”
Giang Triệt cười cười, đèn phía trước đã chuyển sang xanh, anh tiếp tục lái xe đi.
Một đường này cả hai đều không nói chuyện.
Đến sân bay, xe dừng lại ở bãi đỗ, hai người mở cửa xe bước xuống.
Giang Triệt lễ phép mở miệng: “Hôm nay làm phiền cô rồi, cảm ơn.”
Dương Thư nhún vai tỏ vẻ không vấn đề gì: “Lần trước đi ké xe của anh, bây giờ xem như hết nợ nhé.”
Giang Triệt nhìn sắc trời bên ngoài, nói: “Không còn sớm nữa, trên đường về cô nhớ đi chậm một chút.”
Dương Thư còn chưa kịp tiếp lời, sau lưng đã vang lên một giọng đàn ông quen thuộc: “Sao hai người lại ở cùng một chỗ?”
Cô vừa quay đầu liền gặp Khương Bái trầm mặt đi tới.
Bỗng dưng gặp phải Khương Bái ở sân bay, Dương Thư cũng rất ngạc nhiên.
Giang Triệt đưa mắt nhìn qua, nhẹ nhàng chào hỏi: “Trùng hợp thế?”
“Đúng là tình cờ quá.” Khương Bái rất nhanh đã bước tới.
Anh đến sân bay để đưa đồ cho Tiền Nhất Minh.
Hôm nay Tiền Nhất Minh phải đi công tác, để quên đổ ở luật sở, đúng lúc biết Khương Bái đang tăng ca ở đó nên gọi điện thoại nhờ anh đem giúp.
Ánh mắt anh đảo qua hai người Dương Thư và Giang Triệt, cuối cùng đơn độc nhìn về phía Dương Thư: “Không giải thích với bạn trai em một chút à?”
Dương Thư nghẹn lời.
Cô còn nghĩ là sau này sẽ chia tay, nên nói với Giang Triệt là không có quan hệ yêu đương vứi Khương Bái, bây giờ mới đó đã bị vả mặt bôm bốp rồi.
Ngược lại, Giang Triệt hoàn toàn không có vẻ ngạc nhiên gì, chủ động giải thích: “Chúng tôi tình cờ gặp thôi, người ta nể mặt mũi của anh nên mới đưa tôi đến sân bay, đừng ghen bậy bạ.”
Dương Thư vốn là chỉ muốn trả nợ ân tình lần trước, chẳng liên quan gì đến mặt mũi Khương Bái cả.
Nhưng thấy Khương Bái trong nháy mặt từ vẻ âm u sang tươi tỉnh lại, cô cũng không khỏi cảm khái một câu, Giang Triệt đúng là có EQ cao quá đi!
Giang Triệt nhìn thời gian, nhíu mày cười một cái: “Hai người nói chuyện đi, tôi vào trong trước.”
Giang Triệt vừa đi, chỗ này chỉ còn lại hai người, sắc mặt Khương Bái lập tức quay về bản mặt thúi hoắc!
Anh nhớ lần trước ở thành cổ Hạc Cầu, Dương Thư đã chủ động bắt chuyện với người ta, còn hỏi có phải từng gặp nhau ở đâu không.
Phương pháp bắt chuyện cũ rích này tạm thời không kể đến, nhưng ít nhất vẫn cho thấy Dương Thư đối với Giang Triệt hoàn toàn không bình thường.
Bầu không khí vừa rồi của hai người còn rất hài hòa, cười đến ngọt như vậy.
Cô chưa từng cười với anh như thế.
“Dương Thư, em đã có bạn trai, cũng đồng ý giữ khoảng cách với người khác phái, bây giờ vừa mới bắt đầu em đã muốn làm trái giao ước sao?”
Dương Thư ngước mắt dò xét anh: “Giang Triệt vừa nói anh ghen, tôi còn không tin, nhưng mà xem phản ứng của anh thế này thì có khi là thật à?”
Không có tình cảm yêu đương mà cũng ghen sao?
Chẳng lẽ là ham muốn độc chiếm của đàn ông?
Hay là do là luật sư nên anh bị mẫn cảm với mấy cái điều khoản giao ước, không cho người khác phạm phải?
Nhưng cho dù là nguyên nhân gì, bình thường anh vừa thúi vừa kiêu, bây giờ bộ dạng ủy khuất thế này lại đáng yêu dữ thần.
Hai mắt Dương Thư bất giác cong lên, thích thú nhìn bộ dạng này của anh/
Thấy vành môi anh kéo căng, mặt nghiêm như con lừa, Dương Thư nhìn không đưa đưa tay lên mặt anh nhéo một cái: “Hóa ra anh còn biết ăn giấm nữa à?”
Cô nhón chân lên, ngửi ngủi hai lần: “Lại đây, để tôi ngửi thử xem có chua không.”
“… Ai ăn giấm chứ?” Khương Bái trưng ra bản mặt thôi đẩy cô ra.
“Không có hả?” Dương Thư lém lỉnh nghiêng đầu.
“Không có!”
“Ờ.” Dương Thư cũng không một phí sức với anh, mở cửa xe, quay đầu: “Tôi về đây…”
Lời còn chưa dứt, Khương Bái đã mở cửa ghế lái phụ ngồi vào.
Dương Thư nghiêng đầu chui vào: “Anh không lái xe đến à?”
Khương Bái lạnh mặt không đáp.
Dương Thư cho là anh ngầm thừa nhận, ngồi vào chỗ thắt dây an toàn: “Vậy tôi đưa anh về chỗ anh ở nhé?”
“Không cần, đến chỗ của em, làm chuyện chính xong tôi sẽ tự chạy xe về.”
“Chuyện chính?” Dương Thư ngớ người một lúc, nghiêng đầu thì chạm phải đối mắt thâm trầm của anh.
Đối mặt với ánh mắt đó, Dương Thư lập tức hiểu ra.
Nhưng mà tự nhiên thế này cũng đột ngột quá đó?
Mí mắt Dương Thư giật giật liên tục, không dễ dàng hỏi: “Anh… mới tối qua anh nói không gấp mà?”
“Hôm qua thì không gấp.” Khương Bái nhớ đến cảnh cô vui vẻ nói cười với Giang Triệt lúc nãy, ghen lồng ghen lộn, tức muốn xì khói.
Anh nhìn Dương Thư, đường cong ở cằm kéo căng ra, lời nói giống như nặn từ kẽ răng: “Nhưng giờ thì gấp.”
Thấy Dương Thư thất thần ngồi im, anh lại nói: “Em lái nhanh một chút, nếu không thì ở trong xe cũng không phải không được.”
Dương Thư: “…”
Gấp đến vậy luôn á hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.