Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 39:




Đèn trong phòng khách đã tắt, hai người cùng nhau đi vào phòng ngủ.
Dương Thư đứng ở mép giường hỏi anh: “Anh ngủ chỗ nào?”
“Tôi ngủ chỗ nào cũng được, em chọn đi.”
Dương Thư chủ động nằm gọn lại, hơi nhích người sang một bên nhường chỗ cho anh, cũng chia chút chăn bông cho anh.
Sau đó Khương Bái nhấc chăn bông lên nằm vào.
Anh cách cô hơi gần, Dương Thư trong tiềm thức tránh sang một bên, chợt nhớ tới điều gì đó, cô giật chăn bông đắp lên người Khương Bái xuống: “Anh đi lấy cái chăn ở ngoài phòng khách vào đây đi.”
Đối diện với ánh mắt bối rối của Khương Bái, Dương Thư bình tĩnh dùng tay vẽ một đường trên đầu giường, “Mặc dù tôi có lòng tốt cho anh ở lại, nhưng chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận cho nhau một chút không gian riêng tư sao. Nên anh tự lấy chăn đi, không được vượt giới hạn nếu không tôi sẽ đuổi anh ra ngoài. “
Khương Bái hơi sững sờ, và nhìn xuống nếp nhăn còn sót lại trên nệm sau khi ngón tay cô lướt qua.
Anh lười nhác cười một cái, lại đứng dậy một lần nữa đi ra phòng khách lấy chăn bông.
Khi anh quay lại, Dương Thư đã nằm dài trong chăn bông, chậm rãi nhắm mắt.
Khương Bái thấy lông mi của cô thỉnh thoảng khẽ run lên, đôi mắt mở ra ti hí, vừa nhìn thấy anh, cô nhanh chóng nhắm lại như không có chuyện gì xảy ra.
Anh cong môi, nằm xuống bên cạnh cô.
“Anh tắt đèn đi.” Cô ra lệnh.
Khương Bái liếc nhìn cô rồi thản nhiên hỏi: “Tôi thấy giường của em cũng không lớn lắm. Mỗi người chúng ta dùng một chiếc chăn bông không phải chiếm quá nhiều diện tích sao? Nếu em ngủ quên, xoay người rồi vô tình ngã xuống thì phải làm sao? “
Dương Thư mở mắt: “Tôi ngủ rất ngoan, anh không cần phải lo.”
“Vậy nếu tướng ngủ của tôi xấu, ngã xuống thì phải làm sao?”
“Ngã xuống thì anh tự đứng lên.”
“…”
“Được rồi, em đúng là cô bạn gái độc tài.” Khương Bái tắt đèn.
Dương Thư cảm thấy trước mặt tối sầm, người đàn ông nằm ở bên cạnh cũng nằm xuống.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người ở trên giường, nhưng là lần đầu tiên họ không làm gì cả mà chỉ đơn giản là ngủ.
Dương Thư cảm thấy có chút khó chịu, cơn buồn ngủ trước đó đã dần tiêu tan, cô không khỏi nhìn về phía bên cạnh mình.
Sau khi quen với bóng tối, cô mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của người đàn ông bên cạnh.
Sau khi Khương Bái nằm xuống, anh ngừng cử động, hô hấp cũng đều đều, hẳn là do trước đó anh ngủ không ngon ở phòng khách, phải chịu đựng thật lâu, khi vừa đặt lưng xuống giường anh đã ngủ thiếp đi ngay.
Bên cạnh bỗng có thêm một người đàn ông, Dương Thư không ngủ được, cầm điện thoại lên lướt một hồi, không có việc gì, lại đặt lại đầu giường.
Cô cảm thấy nóng và bắt đầu trở mình, gây ra tiếng động liên tục.
Cánh tay đột nhiên bị một bàn tay xuyên qua chăn bông giữ lại, vẻ mặt Dương Thư có chút cứng ngắc, lông mi khẽ rung hai lần.
Khương Bái cúi mặt sát mặt cô, hơi thở ấm áp phả vào tai: “Ngủ không được à? Hay để tôi nói chuyện với em nhé?”
Hóa ra anh chưa ngủ, Dương Thư vươn tay đẩy mặt anh ra, khẩu thị tâm phi nói: “Ngủ được, chúng ta thì có gì để tán gẫu chứ?”
Khương Bái lại nằm trở lại, khoanh tay sau đầu và nói với vẻ bất lực, “Em đúng là xài xong liền vứt qua đầu, mặc quần áo vào lập tức trở mặt không nhận người.”
Anh tặc lưỡi “Đúng là có tố chất của một cô nàng cặn bã mà”.
“…”
Dương Thư trở mình, quay lưng về phía anh, mặc kệ anh.

Dương Thư không nhớ mình đã ngủ lúc nào, tuy rằng có chút khó đi vào giấc ngủ, nhưng nửa sau đêm nay cô đã ngủ khá sâu.
Ngày hôm sau, khi còn mơ mơ màng màng, cô cảm thấy mình đang nằm trong vòng tay của Khương Bái, gối lên cánh tay anh, được ôm rất ấm áp, còn có một mùi quen thuộc lưu luyến nơi chóp mũi, khiến người ta lưu luyến không thể giải thích được.
Dương Thư khẽ nhúc nhích, dụi mặt trong tay anh, theo bản năng vòng tay qua eo anh để tìm vị trí thoải mái hơn rồi tiếp tục ngủ.
Đang lúc nửa mơ nửa tỉnh, một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu cô: Không phải cả hai đều có chăn bông riêng sao? Làm sao cô lại có thể bị anh ôm vào lòng?
Tại sao vừa rồi cô còn cọ cọ trong ngực anh nữa chứ?
Dương Thư lập tức tỉnh táo lại, đẩy anh ra rồi đột ngột ngồi dậy.
Khương Bái bị đẩy ra, mơ màng mở mắt, lười biếng nhìn cô, giọng nói vẫn khàn khàn do vừa tỉnh ngủ: “Dậy rồi à?”
Dương Thư nhìn anh, rồi lại nhìn chiếc chăn bông được đắp trên người họ.
Đó là chiếc chăn mà Khương Bái đã dùng vào đêm qua.
Sao cô lại chui vào chăn của anh???
Vốn dĩ muốn hỏi Khương Bái tại sao lại vượt qua vạch, nhưng nhìn thấy đó là chăn bông của anh, lời vừa đến miệng Dương Thư liền nhanh chóng rút lại.
Người vượt qua ranh giới dường như là cô mới phải.
Dương Thư há miệng ú ớ hồi lâu, cuối cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không thốt nên lời mắng mỏ nào được.
Cô vẫn có chút bối rối, tướng ngủ của cô rất ngoan, không biết làm sao mà chui vào chăn bông của anh.
Khương Bái nhìn biểu hiện của cô, một nụ cười vụt thoáng qua trong mắt anh.
Anh cầm điện thoại di động ở đầu giường lên xem giờ, không mảy may so đo chuyện tối qua cô chiếm tiện nghi của mình, rồi nói: “Còn sớm, không phải em được nghỉ rồi sao, ngủ chút nữa đi. “
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra, Dương Thư nhìn cái chăn của cô bị vứt sang một bên kia, bắt đầu vò đầu bứt tóc.
Sau một lúc bình tĩnh lại, cô mặt dày nằm xuống một lần nữa.
Chẳng phải chỉ ôm anh ngủ một đêm thôi à, có gì ghê gớm đâu?, dù sao thì Khương Bái cũng không chất vấn cô, cô sẽ giả vờ như không biết chuyện gì hết.
Hơn nữa, đây vốn là nhà của cô, giường cũng là của cô, chăn bông cũng là của cô, cô có thể ngủ ở bất cứ nơi nào cô muốn.
Những quy tắc tối hôm qua cô đưa ra chỉ áp dụng với Khương Bái, không phải với bản thân cô.
Đúng, chính là như vậy.
Cô cũng không tính là nói lời mà không giữ lời!
Sau khi trấn an lòng mình, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ngay sau đó cửa phòng tắm mở ra, Dương Thư giả bộ nhắm mắt ngủ.
Khương Bái mặc lại quần áo, thắt cà vạt, lại đeo đồng hồ, khóe mắt liếc nhìn bóng người trên giường.
Ngập ngừng một chút, anh nhẹ giọng hỏi: “Em có muốn ăn sáng không?”
Cô cuốn chăn bông lại và trả lời một cách hàm hồ: “Không, tôi muốn ngủ thêm một lát nữa, chút nữa dậy tôi sẽ tự nấu ăn sau.”
Thực sự giờ này vẫn còn sớm, Khương Bái cũng không ép buộc cô.
“Hôm nay tôi đi công tác, mấy ngày nữa mới trở về.” Khương Bái lại nói.
Dương Thư thản nhiên ừm một tiếng.
Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, anh lại nhớ đến voice chat mà mẹ anh gửi tối qua.
Im lặng một lúc, anh lại lên tiếng: “Khương Ngâm kêu em đến nhà tôi cùng nhau ăn Tết, sao em lại từ chối?”
Người trên giường không đáp.
Khương Bái cảm thấy rằng cô sẽ không ngủ nhanh như vậy, có lẽ là vì cô không muốn trả lời.
Khương Bái mở miệng định nói gì lại thôi: “Không muốn đi cũng được. Dù sao bây giờ ăn Tết cũng chẳng còn không khí như xưa, ở đâu cũng như nhau cả.
Dương Thư vẫn nhắm mắt không nói gì.
Khi cô nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ, cô mở mắt ra, anh đã rời đi.

Cuối năm, có một lượng lớn các vụ án cần được xét xử và có nhiều phiên tòa diễn ra.
Trong mấy ngày liền Khương Bái bận rộn lạ thường, phần lớn thời gian đều là đi công tác hoặc đang trên đường đi công tác.
Vụ án cuối cùng vô cùng quan trọng, nó liên quan đến một số tiền lớn. Anh, Phó Văn Sâm và Tiền Nhất Minh cùng nhau tham gia.
Sau khi ở Đồng Thành vài ngày, anh trở lại Trường Hoàn đã là ngày 29 tháng 12 âm lịch.
Trên đường trở về văn phòng luật, Phó Văn Sâm lái xe và Khương Bái ngồi ở ghế lái phụ.
Phía sau là Tiền Nhất Minh đang nằm ngửa ra ghế, liên tục than thở: “Ngày mai là đêm giao thừa rồi. Chúng ta bận rộn đến giờ vẫn chưa có một giấc ngủ hẳn hoi, bạn gái tôi còn đang dỗi. Cuộc sống đúng là thật gian khổ.”
Tiền Nhất Minh và bạn gái của anh ta đều đến từ thành cổ Hạc Cầu, họ biết đến nhau trong một buổi ra mắt, cảm thấy hợp ý nên thử quen nhau.
Cô ấy đến Trường Hoàn tìm một công việc không tồi, nơi ở qua lại với Tiền Nhất Minh cũng tiện, vậy nên hai người thường hay khoe ân ái mỗi ngày.Vài ngày trước, bạn gái của Tiền Nhất Minh đã được nghỉ và muốn về quê cùng anh nhưng anh quá bận không thể nghe điện thoại, cuối cùng đã khiến bạn gái giận dỗi.
Giờ bạn gái anh đã tự mua vé máy bay về quê, bỏ mặc anh ở lại đây.
Trên đường về, Tiền Nhất Minh liên tục gọi điện nhưng đầu dây bên kia không chịu bắt máy.
“Tôi thực sự rất bận, còn chưa có giấc ngủ nào hẳn hoi, không phải tôi cố ý không nghe điện thoại của cô ấy. Các cô gái tính tình thật hung hăng quá.” Tiền Nhất Minh nhìn chằm chằm Khương Bái “Khương Bái, nhiếp ảnh gia nhà cậu có hay giận dỗi không?”
Khương Bái đang nhìn chằm chằm vào WeChat với khuôn mặt lạnh lùng.
Từ khi đi công tác đến giờ, đã tám ngày rồi, anh không nhắn cho Dương Thư một tin nhắn nào vì anh bận.
Mà cô nhàn rỗi ở nhà mỗi ngày, cũng không thèm nhắn cho anh một tin nhắn nào.
Đã nhiều ngày như vậy, cô rõ ràng còn biết anh đi công tác xa.
Chưa nói đến hai chữ hỏi thăm, ngay cả một dấu chấm câu cũng không thấy cô gửi.
Khương Bái cất điện thoại di động vào túi, dựa lưng ra sau, khoanh tay, rũ mi nói: “Bạn gái của tôi rất ngoan, cô ấy sẽ không bao giờ nổi giận với tôi vì một chuyện nhỏ như vậy.”
Nghe xong, Tiền Nhất Minh rất ghen tị: “Tại sao người yêu tôi không được một phần của người yêu cậu chứ, để hôm nào giới thiệu cho họ làm quen với nhau, cho cô ấy học hỏi một chút từ Dương Thư.”
Khương Bái giật giật khóe miệng.
Với cái tính cách không tim không phổi của Dương Thư thì chỉ sợ là khuyên xong đến bạn gái cậu cũng không có!
Phó Văn Sâm ngồi ở ghế lái cầm vô lăng thản nhiên nói: “Lão Tiền, cậu nên vui vẻ đi, người ta giận dỗi là vì quan tâm cậu, thử chờ xem đến lúc người ta mười ngày nửa tháng không gửi tin nhắn gì cho cậu đi là cậu biết mùi vị liền!
Khương Bái nhướng mày cười ủ rũ: “Giọng điệu này của anh Phó hẳn là đã nếm thử.”
Tiền Nhất Minh ở ghế sau đột nhiên có hứng thú, vịn vào chỗ tựa lưng đằng trước: “Anh Phó, tôi chưa nghe anh nói về vợ cũ bao giờ, cô ấy là cô gái như nào, nói cho chúng tôi nghe đi?”
Nụ cười trên mặt Phó Văn Sâm tắt dần: “Tôi đang an ủi cậu, sao cậu lại quay ra trêu chọc tôi?”
“Chúng ta đã làm việc cùng nhau lâu như vậy mà chưa bao giờ nghe thấy anh nói về chuyện này, giữ kín như bưng. Anhkhiến tôi rất tò mò. Thử nói một chút cho tôi biết xem chị dâu của tôi là người con gái như nào đi, để thỏa mãn sự tò mò của tôi? “
Phó Văn Sâm không đáp lại, yên lặng lái xe, anh cũng không biết người con gái mình thích trông như thế nào.
Phó Văn Sâm nhìn con đường phía trước, tốc độ xe giảm dần, anh im lặng một lúc mới nói: “Khi chúng tôi kết hôn, cô ấy còn chưa tốt nghiệp đại học. Cô ấy rất xinh đẹp và dịu dàng, rất khác so với bây giờ. “
Tiền Nhất Minh tò mò: “Sao lại khác bây giờ?”
Phó Văn Sâm suy nghĩ: “Bây giờ cô ấy là rất sành điệu, có hào quang, là một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng, là một phụ nữ mạnh mẽ có cả thực lực lẫn trí tuệ.”
“Vợ cũ của anh cũng là nhiếp ảnh gia?” Tiền Nhất Minh có chút giật mình, lại nhìn sang Khương Bái, đột nhiên thở dài, “Hai người sao đều quen nhiếp ảnh gia, bạn gái tôi không phải là nhiếp ảnh gia, nhưng cũng nhìn tươi tắn, xinh đẹp. Nhưng giới nhiếp ảnh lớn như vậy, có khi nào chị dâu cũ và Dương Thư quen nhau. ” không
Phó Văn Sâm nói, “Giang Lăng – người đại diện theo pháp luật của Studio chụp ảnh Lăng Vận, chính là vợ cũ của tôi.”
Một tia kinh ngạc thoáng qua trên mặt Tiền Nhất Minh, nhưng sau khi nghĩ lại, dường như trước đây cũng từng có chút manh mối.
Hèn gì anh Phó lại có vẻ quan tâm đến trường hợp của Studio chụp ảnh lần trước.
Có điều chuyện đã như vậy mà studio chụp ảnh của họ khi đệ đơn kiện lại tìm Khương Bái mà không phải anh Phó, dương như có chút tâm tư sâu xa.
Trong xe im lặng một lúc, Tiền Nhất Minh bỏ qua đề tài này: “Nhân tiện, vụ án của Tường Sính sẽ được đưa ra xét xử vào mùa xuân năm sau, thân chủ Tề Đổng lại đang dưỡng thương ở Serbia, trong khoảng thời gian ăn Tết chúng ta phải qua đó gặp ông ấy nói chuyện một lần nữa. Bây giờ đã gần sang năm mới rồi, chiều nay tôi phải bay về nhà, bạn gái còn chưa dỗ được, vậy nên chuyện kia chắc tôi không đi được, hai người bọn anh ai có thời gian thì đi một chuyến nhé?Phó Văn Sâm suy nghĩ một chút, đang định mở miệng thì Khương Bái thấp giọng nói: “Tôi đi.”
Tiền Nhất Minh nhìn qua: “Anh Bái, mặc dù nhiếp ảnh Dương có ân cần và không phàn nàn gì qua điện thoại với anh, nhưng chắc chắn trong lòng cô ấy muốn anh nhanh trở về với cô ấy. Dù sao anh Phó chỉ có một mình, để anh ấy đi là tốt nhất. “
Khương Bái trên mặt không chút cảm xúc: “Tôi là người theo dõi vụ án này trước đây, tôi biết rõ vụ án này rõ nhất, để tôi nói chuyện với Tề Đổng là hiệu quả nhất.”Ngập ngừng một lát, anh lại nói: “Tôi đã mua vé đi Serbia từ trước rồi”.
Tiền Nhất Minh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Được rồi, không hổ là anh Bái, yêu đương rồi vẫn còn tham công tiếc việc như vậy, nhiếp ảnh Dương đúng là đáng thương quá, sao lại vớ phải cậu chứ!”
Khương Bái cúi đầu, lại nhìn lướt qua giao diện WeChat vẫn còn im lặng.
Anh từ từ quay đầu, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cả ba trở lại văn phòng luật sư, sau khi đã hoàn thành công việc cuối cùng, mọi người đều dừng công việc và về nhà.
Khương Bái vốn dĩ muốn đến tiểu khu Lạc Tâm trước, nhưng do dự một lúc, nhớ đến buổi sáng khi mẹ anh gọi điện, cuối cùng lại lái xe trở lại đại học C.
Về đến nhà cũng là lúc ăn cơm trưa, Lương Văn biết anh sẽ về nên đã nấu một bàn món ăn.
Hai món cuối cùng còn chưa chuẩn bị xong, Lương Văn và Khương Bẩm Hoài vẫn đang ở trong bếp.
Khương Bái ngồi xuống bàn ăn, bên cạnh là Khương Ngâm đang cầm điện thoại di động tập trung chơi game.
Khương Ngâm đột nhiên nói: “Đối diện chỉ còn một tên thôi, hắn sắp hết máu rồi, tớ sẽ đi sang lấy đầu hắn ta.”
Khương Bái cau mày nhìn sang, còn chưa kịp nói chuyện thì trong điện thoại đã vang lên một giọng nói ngọt ngào quen thuộc, “Đừng đi, trong bụi cỏ chắc vẫn có người, cẩn thận một chút, tớ tới ngay đây.”
Khương Ngâm: “A, được.”
Một lúc sau, Khương Ngâm hưng phấn nói: “Thư Thư, cậu thật lợi hại, có thể lấy được triple kill!”
“Chuyện nhỏ.” Dương Thư giọng nói qua loa điện thoại truyền tới, vừa miễn cưỡng vừa mang theo chút hài lòng, “Chắc là ổn rồi, mọi người cùng nhau xông lên đi.”
Khương Bái yên lặng ngồi bên cạnh, lâu lâu lại nghe thấy giọng nữ mềm mại ngọt ngào ở đầu kia, nơi trái tim anh như bị thứ gì đó cào xé, có chút ngứa ngáy.
Trò chơi nhanh chóng kết thúc, Dương Thư cùng Khương Ngâm tán gẫu một hồi, Dương Thư hỏi: “Cậu còn muốn chơi nữa không?”
Khương Bái nhìn điện thoại di động trong tay Khương Ngâm, nhíu mày, nhẹ giọng trả lời: “Cơm còn chưa ăn đã chơi game thế? Mấy ngày nay ở nhà, ngày nào cũng chơi game phải không?”
Dương Thư vốn còn chưa dậy, vẫn đang nằm trên giường, quấn một chiếc chăn bông.
Nghe thấy giọng nói của anh bất ngờ truyền tới, cô sợ đến mức suýt đập điện thoại vào mặt.
Không phải anh đang đi công tác sao, về rồi cũng không thấy nói cho cô biết.
Mà thôi, anh cũng không phải nói cho cô điều đó.
Nhưng tại sao câu hỏi của anh giống như đang hỏi cô vậy?
Dương Thư đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, sợ rằng Khương Ngâm sẽ phát hiện ra gì đó.
Đầu bên kia, Khương Ngâm không nhận ra có gì mờ ám, đột nhiên bị anh trai lớn tiếng, cô ấy cau mày: “Em chơi trò chơi trước khi ăn thì sao, anh cũng đã ăn đâu, đồ ăn cũng chưa chuẩn bị xong không phải sao, còn không thì em sẽ ăn sau cũng được vậy? Vả lại em đang trong kỳ nghỉ đông, ở nhà nhàn rỗi chơi game cũng có phải là việc gì không đàng hoàng đâu?
Nghe được động tĩnh bên kia, Dương Thư há hốc mồm, nhất thời không biết nói gì, liền tắt cuộc gọi với Khương Ngâm, gửi cho cô ấy một tin nhắn WeChat: [Tớ không chơi nữa đâu, đi đánh răng rửa mặt đã.]
Khương Ngâm: [Được.]
Khương Ngâm: [Anh trái tớ cứ như vừa ăn trúng thuốc pháo hay gì ấy, tự dưng vô duyên vô cớ mắng tớ!]
Dương Thư: [(*sờ đầu*]
Khương Ngâm: [Cậu mắng lại anh ấy đi!.]
Khương Ngâm: [Trả thù cho tớ *đáng thương* ]
Dương Thư: [*thở dài*]

Lúc Lương Văn và Khương Bẩm Hoài bưng hai món ăn cuối cùng đến, họ nhìn thấy hai anh em đang ngồi với nhau, sắc mặt tối sầm lại, không ai nói lời nào.
Lương Văn kéo ghế ngồi xuống: “Hai anh em con lại cãi nhau à?”
“Con chỉ chơi trò chơi với Dương Thư, rồi anh tự nhiên quát con.” Khương Ngâm mách lẻo với Lương Văn.
Lương Văn dừng lại: “Con và Thư Thư sao? Mở voice chat à?”
Khương Ngâm gật đầu.
Lương Văn để đũa xuống, trừng mắt nhìn Khương Bái: “Thư Thư đang ở đầu bên kia, con cũng không dịu dàng một tí để lại ấn tượng tốt với người ta? Mắng em gái con làm gì!”
Khương Ngâm: “?”
Trọng điểm hình như hơi sai sai?
Lương Văn tiện thể thêm một câu: “Đương nhiên, lớn tiếng với em gái cũng là sai, con như thế mà có thể là anh trai sao?”
Khương Ngâm gật gật đầu.
Giờ mới đúng nè!
Khương Bái bị mẹ dạy dỗ, tâm trạng Khương Ngâm rất tốt, chủ động thưởng cho chính mình một bát cơm lớn.
Lương Văn vẫn đang thuyết giáo Khương Bái, chủ đề lại lái sang chuyện tình cảm: “Con đừng cảm thấy phiền mỗi lần mẹ nói chuyện, quả thực con không còn trẻ nữa rồi, mẹ cũng không bắt con kết hôn rồi sinh con ngay lập tức, nhưng ít ra con cũng phải yêu đương đi chứ? Không thì mang một cô gái về nhà giới thiệu cũng được. “
“Nếu con không có ai, mẹ thấy Thư Thư rất được. Con chăm chỉ theo đuổi người ta đi. Tuy rằng con bé có thể không thích con, nhưng không cố gắng thì làm sao biết được?”
Lương Văn nói, nhìn về phía Khương Bẩm Hoài, trầm mặc một hồi: “Anh không định thuyết phục con chút à?”
Khương Bẩm Hoài dừng ăn cơm: “Bố ủng hộ mẹ con, mẹ con nói rất đúng.”
Khương Bái: “…”
Khương Ngâm: “…”
Lương Văn: “…”
Trong bữa ăn, Khương Bái kể về chuyến công tác của mình tới Serbia.
Khi Lương Văn hỏi khi nào thì đi, Khương Bái nói, “Đêm nay con sẽ bay.”
Bàn ăn yên tĩnh một giây, Lương Văn liền cao giọng nói: “Ngày mai đã là giao thừa, tối nay con còn bay đi tận Serbia?”
Vẻ mặt của Khương Bái như thường lệ: “Vụ án này sẽ được đưa ra tòa vào năm sau. Con cần đi gặp thân chủ bàn ít chuyện.”
Lương Văn nói: “Giao thừa đã đến rồi, sao có thể đi công tác vào lúc này chứ?”
“Thân chủ của con chỉ rảnh vào những ngày này, anh ta không thể dời thời gian sang lần khác.”
“Vậy thì khi nào con trở về?”
“Con không biết, con sẽ về khi mọi chuyện được giải quyết xong.”
Thấy Lương Văn không nói nữa, Khương Bái nói: “Bây giờ mẹ nghe con báo đi công tác thì không vui. Nhưng mẹ và bố thường đi du lịch với nhau vào ngày đầu tiên của năm mới, con có ở nhà không thì cũng có gì khác đâu?
Lương Văn: “…”
Ăn cơm trưa ở nhà xong, anh ngồi lại một lúc rồi rời đi.
Tối nay phải lên máy bay, anh phải trở về nơi ở của mình để đóng gói hành lý.
Đi ra khỏi trường đại học C, ngồi vào ghế lái, cầm điện thoại lên và liếc mắt nhìn.
Cô biết anh đã về nhưng vẫn không nhắn cho anh một tin nhắn, một hỏi thăm cũng không có.
Anh xoa xoa mi tâm vài cái rồi chủ động nhắn tin.
Sau đó ném chiếc điện thoại vào ghế bên cạnh rồi bắt đầu lái xe.

Dương Thư bật dậy khỏi giường sau khi biết Khương Bái đã trở về sau chuyến công tác.
Vì quá lười nấu nướng, nên cô đã gọi đồ ăn về.
Cơm nước xong xuôi, với tác phong thường ngày của Khương Bái, cô nghĩ sau khi anh về hẳn sẽ đến đây tìm cô.
Hai người không gặp nhau cũng đã tám ngày rồi, cho dù đến có lẽ cũng sẽ trực tiếp làm chuyện chính.
Mấy hôm nay Khương Bái đi công tác không có ở đây, cô ở nhà giống như tự kỷ, ngoài việc ăn uống thì chỉ có chơi game với Khương Ngâm.
Soi gương thấy lúc này mình có vẻ hơi phờ phạc.
Cô đắp mặt nạ, vào phòng tắm xả một ít nước nóng, cho hai giọt tinh dầu rồi quyết định đi tắm.
Khi từ phòng tắm đi ra, cô thoa kem dưỡng thể, màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên.
Một thông báo WeChat hiện lên.
Ai động lòng trước là chó: [Tôi đi công tác ở Serbia, tối nay bay, sang năm mới quay lại.]
Dương Thư nhìn chằm chằm tin nhắn hai giây rồi tiếp tục cúi đầu thoa sữa dưỡng thể trong lòng bàn tay lên bắp chân rồi xoa nhẹ.
Anh gửi cho cô tin nhắn này, có nghĩa là anh không có ý định đến đây.
Ngày mai là giao thừa rồi, vậy mà lúc này anh vẫn đi công tác, lại còn là ở nước ngoài, thật là ngoài ý muốn.
Vốn dĩ cô nghĩ bản thân đón Tết một mình đã thật đáng thương rồi, nhưng bây giờ anh còn phải bay ra nước ngoài công tác.
Cô chợt cảm thấy anh có vẻ đáng thương hơn mình.
Chỉ là anh không tới, nhất thời cô cũng không biết nên làm gì.
Trong phút chốc, một cảm xúc không thể giải thích nổi dâng lên trong lòng cô, cảm xúc quá nhẹ nhàng, cô còn chưa kịp nhận ra nó là gì thì đã nhanh chóng tan biến.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên, tiếp tục chơi game.
Sau khi trò chơi kết thúc, cô không còn cảm thấy thú vị nữa nên đã thoát ra khỏi giao diện.
Nằm trên giường chán chường, nhìn chằm chằm trần nhà trên đầu, cô đột nhiên hy vọng những ngày nghỉ lễ của mình sẽ sớm kết thúc.
Sẽ tốt hơn khi cô bận rộn trong công việc, việc cần làm rất nhiều và cô không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì.
Có một tiếng động yếu ớt từ bên ngoài truyền vào, như thể cửa được mở và có người bước vào.
Chỉ có một người biết mật mã vào cửa nhà cô, Dương Thư đoán được điều gì đó, từ trên giường ngồi dậy, chân trần chạy ra ngoài.
Đúng như dự đoán, cô nhìn thấy Khương Bái, dáng người anh cao và thẳng. khoác chiếc áo khoác đen.
Chỉ qua mấy ngày, anh dường như gầy đi một ít, lông mày có chút mệt mỏi, đuôi mắt hiện lên những sợi tơ đỏ, nhưng gương mặt góc cạnh vẫn khó giấu được vẻ đẹp trai.
Dương Thư nhếch môi cười trong mắt hiện lên một tia sáng mà chính cô cũng không để ý: “Sao anh lại ở đây?”
Khương Bái còn chưa lên tiếng, anh nhìn thấy đôi chân trắng nõn của cô đang bước trên sàn.
Anh cau mày, bước tới, ôm lấy cả người cô bế lên: “Sao em lại không đi dép?”
Dương Thư giật mình, điềm nhiên nói: “Tôi nghe có tiếng động, tưởng có trộm vào nhà nên chạy ra xem thử, quên không mang”.
Khương Bái đặt cô ngồi trên ghế sofa.
Bàn chân nhỏ bé của cô lạnh lẽo, đặt trên đùi của anh, được bao phủ bởi lòng bàn tay to ấm áp của anh.
Dương Thư nhìn chằm chằm vào bàn chân của mình, tai có chút nóng lên, mím môi dưới nhẹ giọng hỏi: “Không phải anh nói đi công tác sao? Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không qua đây.”
“Tôi đúng là phải đi công tác, có điều…” Anh ngẩng đầu nhìn qua bằng ánh mắt thâm thúy, “Đến mang em theo.”
Anh nhéo chân cô không nhẹ cũng không mạnh, “Lúc đặt vé máy bay, tôi cũng mua thêm cho em một vé.”
“Đưa tôi đi cùng?” Dương Thư có chút kinh ngạc, “Anh đến Serbia công tác thì dắt tôi theo làm gì?”
“Lúc trước không phải em nói muốn học trượt tuyết sao? Chỗ đó rất thích hợp, xem như là đi du lịch đi.”
Dương Thư có chút cảm động, cắn chặt môi dưới, xoắn xuýt một hồi, không quá chắc chắn hỏi lại: “Tôi thật sự có thể đi cùng sao? Sẽ không quấy rầy công việc của anh chứ?”
“Đúng lúc Tần Sướng về nhà nghỉ Tết, em có thể thay cậu ta làm trợ lý của tôi.”
“Làm trợ lý …” Dương Thư cúi đầu cong môi, nâng cằm nghiêm nghị nói: “Thuê tôi rất đắt, anh có trả nổi không?”
Khương Bái nắm lấy mắt cá chân của cô và kéo người nào đó vào trong vòng tay của mình, Dương Thư thuận thế ngồi trên đùi của anh.
Người đàn ông vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng xoa lên trán cô, nghiêm giọng nói: “Thế để ban đêm tôi thể hiện sức lực một tí, xem như trả công cho em, có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.