Trêu Chọc Trái Tim Em

Chương 80: Ngoại truyện 28:Phó Văn Sâm x Giang Lăng (7)




Editor: Saki
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Sau bữa tối kết thúc, Phó Văn Sâm và Giang Lăng đưa Đồng Đồng đến phòng khách xếp nốt chỗ gỗ mà trước đó vẫn chưa làm xong, cùng nhau hoàn thành “Ngôi nhà nhỏ”.
Nhìn thành phẩm cuối cùng, Đồng Đồng vui vẻ hoa chân múa tay, trên mặt và trong mắt lộ rõ sự vui vẻ ít thấy trước đây.
Giang Lăng nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc: “Con đi rửa mặt rồi đi ngủ đi. Ngày mai còn phải đến trường nữa.”
Hiếm khi được ở cùng cà ba và mẹ, Đông Đồng lưu luyến không muốn rời.
Cậu nhóc suy nghĩ một chút, chủ động ôm Giang Lăng: “Tối nay con ngủ với ba mẹ được không ạ?”
Phó Văn Sâm vừa tìm được chỗ đặt “Ngôi nhà nhỏ”, nghe cậu nhóc nói vậy thì lập tức quay đầu lại, đúng lúc Giang Lăng đang nhìn về phía này.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung hai giây, anh đi tới sô pha ngồi xuống, tiện tay ôm Đồng Đồng vào lòng: “Con lớn vậy rồi, ngủ với ba mẹ mà không sợ bị các bạn cười à? Là đàn ông thì phải ngủ một mình.”
Đồng Đồng: “Trước đó con vẫn ngủ một mình mà, đương nhiên là đàn ông rồi.”
Phó Văn Sâm: “Vậy tối nay con ngủ một mình đi.”
Đồng Đồng: “Nhưng đến giờ con chưa từng được ngủ cùng với ba mẹ.”
Phòng khách vốn đang vui vẻ đột nhiên im lặng hai giây, Giang Lăng với Phó Văn Sâm nhất thời không nói gì.
Cuối cùng Giang Lăng cũng đồng ý, cô trìu mến vỗ lưng con trai: “Được rồi, tối nay ngủ với ba mẹ.”
Đồng Đồng vui vẻ vỗ tay, tụt xuống khỏi người Phó Văn Sâm: “Mẹ vạn tuế!”
Phó Văn Sâm cũng không có lý do để phản đối, anh bất đắc dĩ cười, đứng lên: “Đi thôi, ba dẫn con đi tắm.”
Hai ba con đi tắm, Giang Lăng cũng về phòng tắm rửa.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Phó Văn Sâm với Đồng Đồng đã nằm ở trên giường.
Giang Lăng nhìn thấy Phó Văn Sâm mặc quần áo ở nhà, nghi ngờ chớp mắt một cái: “Anh mang quần áo tới à?”
Phó Văn Sâm tựa vào đầu giường: “Anh cảm thấy chắc chắn em sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh nên đã chuẩn bị trước.”
Giang Lăng: “…”
Dưỡng da xong, cô đi đến giường nằm xuống.
Đồng Đồng nằm ở giữa hai người, cậu nhóc rất vui vẻ, chẳng thấy buồn ngủ chút nào, cứ lăn qua lăn lại trên giường.
Một lúc sau quay sang ôm Giang Lăng, rồi lại quay sang ôm Phó Văn Sâm.
Giang Lăng vỗ vai cậu nhóc: “Mau ngủ đi con, nếu không ngủ là mai không dậy nổi đâu, sẽ đi học muộn đấy.”
“Nhưng con không muốn ngủ.” Đồng Đồng mở to mắt.
Đến lúc Phó Văn Sâm kể chuyện, Đồng Đồng mới yên tĩnh nghe.
Nghe xong, Đồng Đồng thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ.
Vừa nhắm mắt không bao lâu, cậu nhóc chợt mở mắt ra: “Ba mẹ sẽ không thừa dịp con ngủ mà lén ôm con đi chứ ạ? Ba mẹ của Ba Điểm toàn vậy thôi.”
Phó Văn Sâm đang có ý nghĩ này Phó Văn Sâm bị hỏi vậy thì nghẹn họng.
Giang Lăng vỗ vỗ lưng Đồng Đồng: “Ngủ đi, không ôm con đi đâu cả.”
Đồng Đồng vẫn không yên lòng, lại quay sang hỏi Phó Văn Sâm: “Còn ba cũng thế chứ ạ?”
Phó Văn Sâm cười, liếc mắt nhìn về phía Giang Lăng: “Trong nhà chúng ta, mẹ con sẽ là người quyết định, mẹ con đã nói vậy rồi, đương nhiên ba cũng thế.”
Lúc này Đồng Đồng mới an tâm nhắm mắt lại lần nữa.
Cậu nhóc ngủ rất nhanh, không bao lâu sau hơi thở đã đều đều.
Giang Lăng kéo chăn đắp cho Đồng Đồng, buồn ngủ ngáp một cái.
Sau đó tay cô bị một bàn tay to lớn ấm áp bao trùm.
Sắc mặt Giang Lăng hơi ngừng lại, cô ngước mắt lên, phát hiện Phó Văn Sâm đang nhìn mình, con ngươi đen nhánh, nóng rực.
Nhịp tim Giang Lăng bỗng nhanh hơn, sợ đánh thức Đồng Đồng đang nằm ở giữa, cô vội vàng rút tay về, không ngờ anh lại nắm chặt hơn, không rút ra được.
Phó Văn Sâm không nhẹ không nặng bóp đầu ngón tay cô, dùng khẩu hình hỏi: “Mệt không?”
Giang Lăng mím môi, không trả lời anh.
Phó Văn Sâm dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay cô: Đi ra ngoài một lát nhé.
Anh không cho Giang Lăng cơ hội từ chối, đã trực tiếp xoay người đứng dậy.
Giang Lăng suy nghĩ một chút, cũng dậy theo, tiện tay cầm theo áo khoác.
Trước khi ra cửa, Giang Lăng vẫn không yên tâm về Đồng Đồng.
Phó Văn Sâm vỗ về cô: “Có dì Lâm ở nhà mà, nếu thằng bé dậy sẽ gọi chúng ta, không sao đâu.”
Lúc này Giang Lăng mới cùng anh ra khỏi nhà.
Vẫn chưa tới mười giờ tối nhưng tiểu khu đã rất yên tĩnh, hầu hết các nhà đều sáng đèn.
Hai người sánh vai nhau đi trên con đường vòng yên tĩnh bao quanh khu phố.
Tay Giang Lăng bị anh nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.
“Sao tối nay anh đột nhiên muốn cầu hôn em thế?” Giang Lăng hỏi lại anh một lần nữa, cô cứ cảm thấy mọi chuyện tối nay phát triển nhanh quá, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị.
“Sáng nay đưa Đồng Đồng đi học, thằng bé vui vẻ giới thiệu với bạn, nói anh là ba nó. Lúc ấy anh cảm thấy bản thân nợ hai mẹ con em quá nhiều.”
Phó Văn Sâm thở dài, “Vốn dĩ anh muốn để từ từ, nhưng nghĩ lại thì đời người quá ngắn ngủi, anh với em đã bỏ lỡ nhau lâu như vậy, chúng ta thật lòng nhớ đến nhau, anh vẫn hy vọng có thể xác định mối quan hệ trước, còn những gì anh nợ hai người, sau này anh sẽ bù đắp.”
Lúc này Giang Lăng cũng đã bình tĩnh trở lại, không có oán hận chuyện lúc trước nữa: “Chuyện ly hôn cũng không thể hoàn toàn trách anh được, thật ra khoảng thời gian trước em hỏi mẹ mới biết năm đó nhà họ Giang cũng xảy ra chút chuyện, chỉ là ba mẹ bao bọc em quá tốt nên cái gì cũng không biết mà thôi. Chắc chắn anh rất áp lực, còn muốn giúp em và nhà họ Giang, cũng rất khó khăn.”
Cô hít sâu một hơi, không đề cập tới những chuyện kia nữa, “Nhưng dù sao hiện tại mọi chuyện cũng đã qua rồi, vẫn là nên nhìn về phía trước.”
Lại nghĩ tới chuyện gì, Giang Lăng hỏi anh: “Anh đã nói chuyện hai chúng ta quay lại với nhau cho ba mẹ chưa? Hiện tại họ có biết không?”
Thật ra Giang Lăng cũng ít khi tiếp xúc với ba mẹ của Phó Văn Sâm.
Lúc trước hai người bọn họ kết hôn hơn một năm, cô với Phó Văn Sâm đang trong thời kỳ phát triển, thỉnh thoảng mới ăn một bữa cơm với ba mẹ.
Khi đó, ba mẹ Phó đa số là lấy lòng và nịnh bợ cô, luôn đối xử khách sáo, Giang Lăng ở với họ cũng không thấy thoải mái.
Sau này nhà họ Phó xảy ra chuyện, họ lại đổ lỗi cho nhà họ Giang không giúp đỡ, cũng đối xử thờ ơ với Giang Lăng.
Trong mắt họ, cô với Phó Văn Sâm chỉ đơn thuần là hôn nhân thương mại.
Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, tình cảm của Giang Lăng đối với ba mẹ Phó Văn Sâm cũng nhạt nhòa.
Bởi vì đối phương là ba mẹ của người cô yêu, cho nên cô cũng kính trọng, nhưng chỉ dừng lại ở đấy thôi.
Phó Văn Sâm biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh cầm tay cô, nói: “Ba mẹ anh là người tương đối thế lực, trong mắt chỉ có lợi ích, không quan tâm những thứ khác. Nếu không thì lúc trước cũng không ép anh kết hôn với em, dùng mối quan hệ quan hệ với nhà họ Giang để nhờ vả, nhưng sau khi chứng kiến nhà họ Phó phá sản, họ cũng coi như đã nếm được trái đắng, sau lần đó b anh bị bệnh tim, cơ thể của mẹ anh lại không được khỏe, mấy năm nay cũng ôn hòa hơn, họ đã biết gia đình hòa thuận, bình an đáng quý hơn tiền tài lợi ích. Về chuyện của Đồng Đồng, anh đã kể cho họ nghe rồi, họ rất vui, mẹ muốn anh đưa hai người về gặp mặt, nhưng lúc đó chúng ta vẫn chưa làm hoà, nên anh không đề cập đến.”
Giang Lăng quay đầu lại: “Bây giờ họ ở An Cầm hay Trường Hoàn?”
“Vẫn đang ở An Cầm, họ có tuổi rồi, không muốn ồn ào, anh đã mua lại nhà cũ nhà họ Phó, họ vẫn đang đợi.”
Giang Lăng suy nghĩ nói: “Em cũng chưa nói cho ba mẹ biết chuyện của chúng ta, dạo này công việc bận rộn, Đồng Đồng lại đang đi học, vẫn nên chờ đến kỳ nghỉ quốc khánh, chúng ta cùng về gặp họ. Còn chuyện đăng ký kết hôn, em nghĩ nên nói với ba mẹ đã rồi mới quyết định, được không anh?”
Phó Văn Sâm đáp lại: “Ừm, nghe em hết.”
Đang nói chuyện, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên vài tiếng sấm rền, bầu trời u ám, có vẻ sắp mưa rồi.
Phó Văn Sâm ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: “Coi chừng mắc mưa bị cảm đấy, vào nhà để xe đi.”
Giang Lăng: “Sao không về thẳng nhà?”
“Đồng Đồng đang ngủ, không tiện.”
Giang Lăng tưởng ý anh là Đồng Đồng đang ngủ, hai người không tiện nói chuyện phiếm.
Đi đến nhà để xe, hai người ngồi ở ghế phía sau xe, Phó Văn Sâm đè cô xuống, hơi thở nặng nề phả vào tai cô, lúc này cô mới phản ứng được anh nói không tiện cái gì.
Áo khoác trên người Giang Lăng bị anh cởi xuống, bên trong là đầm ngủ hai dây màu đen được làm bằng lụa.
Dây áo tuột xuống bả vai, mái tóc dài hơi rối xõa trên cổ thiên nga trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, đôi môi nóng bỏng của Phó Văn Sâm hôn từng chỗ một, bàn tay rời xuống vạt váy áo cô.
Ánh sáng ảm đạm từ bên ngoài cửa sổ xe phản chiếu bóng dáng của hai người bên trong.
Giang Lăng giữ tay anh lại, thở hổn hển, hơi khó chịu: “Ở chỗ này à?”
“Nếu không thì sao?” Giọng nói của Phó Văn Sâm khàn khàn, anh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô đưa xuống dưới, “Anh thật sự không nhịn được nữa.”
Hai người xa nhau nhiều năm như vậy, những năm này vốn rất đau khổ, bây giờ vất vả lắm hai người mới quay về bên nhau, làm sao anh mạnh mẽ tự chủ như vậy được?
Tối hôm qua ở cùng phòng với cô, anh mất ngủ cả đêm.
Anh rất nhớ cô.
Phó Văn Sâm nhẹ nhàng m*t vành tai cô, nhỏ giọng an ủi: “Lần này có biện pháp rồi.”
Tim Giang Lăng mềm nhũn, chủ nhật ôm anh.
Ngoài cửa sổ xe, trời bắt đầu mưa.
——
Lúc Giang Lăng với Phó Văn Sâm về đến nhà, Đồng Đồng vẫn còn đang ngủ say.
Giang Lăng vào nhà tắm, định tắm qua.
Phó Văn Sâm đi theo: “Cần anh giúp một tay không?”
Trên người Giang Lăng vẫn hơi đau.
Vừa rồi làm trong nhà xe nên cô cắn răng không dám lên tiếng, bị anh bắt nạt thê thảm.
Giang Lăng bất mãn đóng sập cửa lại, chặn anh ở ngoài.
Phó Văn Sâm im lặng cười, chờ cô ở cửa.
Sau khi Giang Lăng ra ngoài, cô liếc anh một cái, trực tiếp đi tới giường nằm xuống.
Lúc này Phó Văn Sâm mới bước vào nhà tắm.
Giang Lăng cảm giác eo mình bủn rủn, cô đưa tay xoa nhẹ.
Đồng Đồng trở mình ôm cô, mơ màng nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, hỏi một câu: “Mẹ ơi, sao ba lại đi tắm ạ?”
“Có lẽ vừa rồi ba tắm chưa sạch.” Giang Lăng thuận miệng đáp, cô vỗ vỗ lưng con trai, rất nhanh, Đồng Đồng lại thiếp đi.
Hôm sau Đồng Đồng tỉnh dậy, thấy mình vẫn nằm giữa ba mẹ, không bị ôm đi, trong lòng rất cậu nhóc rất vui.
Ba Điểm nói, mỗi lần cậu ấy ngủ cùng ba mẹ, ngày hôm sau mở mắt ra lại thấy đang nằm trên giường mình.
Quả nhiên cậu yêu cậu nhất!
Mấy ngày tiếp theo, Đồng Đồng đều ngủ cùng Phó Văn Sâm với Giang Lăng.
Nhưng Giang Lăng không đồng ý đi đến nhà để xe với Phó Văn Sâm nữa.
Phó Văn Sâm nhịn mấy ngày, quyết định nói chuyện với con trai.
Hôm nay Phó Văn Sâm đợi Đồng Đồng tan học, mua cho thằng bé mấy món đồ chơi với đồ ăn vặt.
Trên đường về, Phó Văn Sâm vừa lái xe vừa tùy ý hỏi: “Chừng nào con mới chịu ngủ một mình đây? Trước đó con nói chưa từng ngủ cùng ba mẹ, ba mẹ cũng đã chiều con rồi, nhưng con lớn như vậy mà vẫn ngủ cùng ba mẹ thì không hay lắm đâu. Nếu bị truyền ra ngoài, con sẽ không ngóc đầu lên trước mặt các bạn được.”
Đồng Đồng ngồi ở ghế sau xe ăn đồ ăn vặt: “Ba không nói, con không nói, mẹ cũng không nói, sao lại truyền ra ngoài được ạ?”
Phó Văn Sâm: “… Lỡ như con không cẩn thận lỡ miệng nói ra thì sao?”
Đồng Đồng: “Không đâu ạ, con rất kín miệng.”
“Vậy con định ngủ đến lúc nào?”
“Con vẫn chưa nghĩ ra.”
“Theo ba thấy, đêm nay con nên về phòng của mình thì sẽ tốt hơn.”
“Vì sao ạ?” Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn về phía trước, “Ba mẹ cũng giống ba mẹ của Ba Điểm, bàn bạc việc sinh em trai, em gái sao, con không được nghe ạ?”
Phó Văn Sâm còn chưa trả lời, Đồng Đồng đã suy nghĩ xong: “Thật ra con cảm thấy không cần bàn bạc đâu, sinh em gái là được ạ, con muốn em gái.”
Phó Văn Sâm: “…”
Quãng đường còn lại, hai ba con không nói gì nữa.
Cho đến khi xe dừng ở nhà để xe, Phó Văn Sâm tắt máy xong mới quay đầu nhìn qua: “Ba đối xử với con thế nào?”
Đồng Đồng đã ăn gần hết chỗ đồ ăn vặt, cậu nhóc xoa xoa cái bụng tròn của mình: “Tốt lắm ạ.”
“Vậy không phải con nên báo đáp ba một chút sao?”
Đồng Đồng: “?”
Phó Văn Sâm giảng đạo lý với cậu nhóc: “Ba với mẹ con vừa mới làm hòa, cần tình cảm vun tình cảm, phải không? Ban ngày ba mẹ đều đi làm, chỉ có buổi tối mới có thời gian nói chuyện, con ngủ chung với ba mẹ, sẽ gây trở ngại cho ba mẹ nói chuyện, vun đắp tình cảm với nhau.”
Đồng Đồng lột vỏ thạch, cắn một miếng, hai má phình lên, nói: “Vậy ba không vun đắp tình cảm con sao?”
“Vun đắp hả, sáng sớm nào ba cũng dẫn con đi tập thể dục ở khu chung cư, đưa đón con đi học, mua đồ ăn ngon cho con, sau bữa cơm tối chơi với con, cuối tuần đi công viên, vườn bách thú, thời gian ba ở bên con đã đủ nhiều chưa?”
Nghe Phó Văn Sâm nói vậy, Đồng Đồng cảm thấy cũng có lý.
Tình cảm của ba mẹ phải thật tốt thì mới không tách ra.
Bọn họ không xa rời nhau, một nhà ba người sẽ luôn ở bên nhau.
Đồng Đồng đảo mắt, hào phóng gật đầu: “Vậy buổi tối con ngủ một mình, ba ngủ với mẹ đi ạ.”
Phó Văn Sâm ở đã chuẩn bị rất nhiều câu phía sau, nhưng không ngờ thằng bé lại đồng ý nhanh như vậy, cảm thấy không quen: “Thật sao?”
Đồng Đồng gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi ạ, nhưng buổi tối con vẫn muốn nghe ba kể chuyện, ru con ngủ.”
Phó Văn Sâm đưa tay qua: “Vậy chúng ta ngoéo tay đi, không được đổi ý.”
Đồng Đồng sảng khoái phối hợp với anh.
Hai ba con bàn bạc quyết sách với nhau, Giang Lăng không hề hay biết.
Tối hôm đó cô về muộn, tưởng Đồng Đồng ngủ rồi, đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy mỗi Phó Văn Sâm.
Anh tựa vào đầu giường, đặt laptop trên đầu gối, hình như đang làm việc.
Công việc của Phó Văn Sâm cũng bận rộn, mỗi ngày đều sử dụng khoảng thời gian còn lại, xử lý một số vụ án.
Không thấy Đồng Đồng đâu, Giang Lăng ngạc nhiên hỏi: “Con đâu rồi anh?”
Phó Văn Sâm đóng laptop lại: “Con lớn rồi, nói là để hai chúng ta vun đắp tình cảm, sau này thằng bé sẽ ngủ một mình.”
Giang Lăng đi vào nhà tắm rửa tay, tháo trang sức: “Sao anh thuyết phục được thằng bé vậy?”
Phó Văn Sâm đi tới: “Con của chúng ta thông minh tốt bụng, khéo hiểu lòng người, muốn anh dành thời gian cho em nhiều hơn, vun đắp tình cảm với emt.”
Anh tựa cạnh cửa, biếng nhác nhìn cô, “Đêm nay vun đắp tình cảm thật tốt nhé, em thấy thế nào?”
Giang Lăng: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.