Trêu Đùa Lòng Vua

Chương 4:




“Đệ tự mà giải quyết đi, ai kêu đệ nhiều chuyện làm chi!”
Liễu Ngâm Nguyệt xoay người trở về phòng, không thèm để ý tới tiếng kêu thảm thiết của đệ đệ. Hừm! Biết rõ rằng tỷ tỷ đây không thích mấy chuyện hôn sự, vậy mà còn tự tiện làm chủ, đừng trách nàng không thèm để ý .
Tiểu Nhân cũng theo Liễu Ngâm Nguyệt vào phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, nàng mới hảo tâm khuyên nhủ “Tiểu thư, tiểu thiếu gia cũng chỉ là có ý tốt.”
“Ta biết, nhưng không thể tự tiên an bài khi ta còn chưa đồng ý, đệ đệ bị vậy là xứng đáng!”
“Nếu lỡ vị Dương công tử kia tuấn tú lịch sự, lại không có ý lập thê thiếp, thật sự là cực kỳ xứng đôi với tiểu thư, sao ngài còn cự tuyệt? “
“Lời đồn không thể tin được, vị Dương công tử chưa chắc như đệ đệ nói là một nam tử chân tình.”
Tiểu Nhân nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nghi vấn “Tiểu thư gặp Dương công tử kia rồi sao? “
“Ngươi quên rồi sao, có nhớ lúc trước có lần chúng ta cải nam trang đến Hạnh Hoa Lâu, có một đám nam nhân vây quanh một tên công tử, nói là phải giúp đại công tử của Trung thư Thị lang đại nhân gặp hoa khôi Lý Thanh của Hạnh Hoa Lâu?
Nghe chủ tử nhắc đến, Tiểu Nhân mới nhớ tới vị công tử diện mạo nhã nhặn kia, thì ra chính là Dương công tử.
“Cho nên ——” Liễu Ngâm Nguyệt đi tới mở cửa sổ ra “Nam nhân toàn bộ chỉ có thế, cho dù đứng đắn thế nào, vẫn là không qua được ải nữ sắc.”
“Nếu có một ngày ngài thực sự gặp được một đối tượng lý tưởng, thề cả đời này chỉ lấy một mình tiểu thư, tuyệt đối không nạp thiếp hay uống rượu hoa, tiểu thư có nguyện ý cả đời này phó thác cho người đó?”
“Nếu có duyên gặp được một nam nhân chân tình như vậy, cho dù chỉ một đêm vợ chồng ta cũng cam tâm tình nguyện, nhưng mà. . . . . .” Nàng nhìn vào không trung mông lung, nhẹ giọng nỉ non giống như là tự nói với chính mình “Một nam nhân như vậy đến tột cùng đang ở phương nào?”
******
“Vào cung một tháng?” Liễu Ngâm Nguyệt kinh ngạc nhìn cha mẹ đang tràn ngập tươi cười .
Liễu Nham vuốt vuốt chòm râu, cười khanh khách nói “Hoàng thượng triệu kiến quần thần, phàm là nhà nào có nữ nhi khuê các tài mạo song toàn, có thể vào cung dự lễ tuyển chiêu để thi thố tài năng.”
“Tuyển chiêu? Sao lại chọn con?” Nàng không thể hiểu nổi, xưa nay bản thân vẫn sống ẩn dật, chưa bao giờ để ai biết dung nhan của đẹp đẽ của mình, làm sao mấy chữ “tài mạo song toàn” lại ngay trên đầu nàng?
Liễu phu nhân giải thích: “Là cha mang theo bức họa của con để con có thể tham gia tuyển chiêu này, hơn nữa một trong mấy vị giám khảo lại là Thái phó Phạm đại nhân có giao tình rất tốt với cha con, ông vừa nhìn thấy thi từ dung mạo của con liền trầm trồ khen ngợt; lập tức quyết định trúng cử .”
Liễu Ngâm Nguyệt một chút cũng không vui sướng, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nàng cẩn thận hỏi: “Sao Hoàng Thượng lại đột nhiên mở cuộc thi? Sao lại tuyển chọn nữ tử? Mà thi văn yến bình thường bất quá ba ngày là cùng, sao lại tới tận một tháng?”
“Hỏi rất hay!” Liễu Nham gật đầu liên tục nhìn nữ nhi “Thi văn yến thường chỉ có nam nhân mới tham gia, nhưng thi văn đại Đường hưng thịnh, trong đó không thiếu những nữ thi nhân, ngay cả trên phố cũng có những danh thi* là nữ tử. Hoàng thượng lần này tổ chức một cuộc thi văn dành riêng cho nữ tử, ngoại trừ có ý cổ vũ, cũng thuận tiện chọn luôn một nhóm tài nữ vào cung.”
(*nhà thơ nổi tiếng )
“Nhưng cũng không lâu tới một tháng chứ?” Nàng thủy chung vẫn hoài nghi, cảm thấy sự tình không hề đơn giản.
Liễu phu nhân vừa lòng nhìn nữ nhi “Nghi ngờ của con rất đúng, vấn đề là thời gian một tháng, lúc đó cha con cũng có hỏi Phạm đại nhân.”
“Vậy ông ta nói thế nào?”
“Giao tình của cha con với Phạm đại nhân trong triều không phải là bình thường, vì vậy ông ta cũng tiết lộ mục đích thật của cuộc thi văn vẻ này –– ” bà đưa người về phía trước, thần bí nói nhỏ “Hoàng thượng muốn nhân cơ hội này tuyển phi cho vương gia.
“Tuyển phi!” Liễu Ngâm Nguyệt kinh ngạc đến mức thiếu điều nhảy dựng lên nóc nhà.
“Không tệ.” Liễu đại nhân khó nén hưng phấn, tình cảm nói với nữ nhi “Tam vương gia đến nay chưa lập phi, lại là một trong những người được đề cử làm thái tử, con mà thành Vương phi của hắn, tương lai nếu Hoàng thượng lập Lí Văn Tĩnh làm hoàng thái tử, con chính là Thái tử phi.”
Liễu phu nhân một bên phụ họa “Một khi Lí Văn Tĩnh đăng cơ làm hoàng đế, con chính là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ a! Việc này đối với Liễu gia mà nói, chính là một chuyện quang tông diệu tổ!”
Nhìn cha mẹ bộ dáng hưng phấn vô cùng, lòng của Liễu Ngâm Nguyệt vừa lạnh lẽo vừa nặng nề. Chỉ thấy chuyện thi thố văn vẻ này một chút cũng không tốt lành. Quả nhiên là vậy! Tên tam vương gia Lí Văn Tĩnh kia không phải chính là nam tử áo trắng ngồi thưởng thức mỹ nhân ở Vọng Nhan đình sao? Nghe nói tên Lí Văn Tĩnh kia phong lưu đa tình, kêu nàng gả cho hắn? Không có cửa đâu! Cho dù hắn là hoàng thượng tương lai nàng cũng không có hứng thú!
Nhưng mà cha mẹ từ trước đến nay quản giáo nghiêm khắc, nếu nàng không chịu nghe lời, chưa chắc sẽ thay đổi chủ ý kêu nàng vào cung tuyển phi, nói không chừng ngược lại, còn để lộ ý niệm không muốn lập gia đình của nàng, như vậy không phải uổng phí công sức từ trước đến giờ sao?
Liễu phu nhân nhìn thấy sắc mặt nữ nhi nghiêm trọng, quan tâm hỏi: “Nguyệt nhi, có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt khó coi thế, có gì không thoải mái sao? “
Nàng miễn cưỡng tươi cười, cung kính trả lời “Vào cung một tháng, chẳng phải sẽ không được gặp cha mẹ? Nữ nhi sẽ rất nhớ nha.”
“Khờ quá! Thời gian một tháng, sẽ trôi qua rất nhanh nha.” Liễu phu nhân cũng đau lòng an ủi đứa con gái trước giờ rất nhu thuận của bà.
Nàng chính là viên ngọc quý nhất trên tay Liễu đại nhân, nhưng vì phải suy tính cho tương lai nữ nhi, hắn chỉ có thể chịu đựng thương nhớ, an ủi “Một tháng xa nhà, rồi sẽ quen thôi, chuyện này ảnh hưởng đến tương lai của con, cha mẹ đâu thể bên con cả đời!”
“Nữ nhi muốn mãi mãi hầu hạ cha mẹ.” Liễu Ngâm Nguyệt mềm mại quỳ xuống, rúc bên cạnh chân cha mẹ, làm nũng.
“Con gái ngoan , con gái ngoan. . . . . .”
Vợ chồng bọn họ trấn an nàng, sóng mũi cay cay, làm sao biết con gái ở trong lòng, lại âm thầm lè lưỡi, bắt đầu tính toán làm sao để sau khi vào cung, có thể trốn tránh được trưng tuyển Vương phi.
Phải gả nàng cho Lí Văn Tĩnh, hừ, trừ khi mặt trời mọc ở hướng Tây! Nàng cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe theo lời cha mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.