Trêu Nhầm Ma Tôn

Chương 7:




Nghe tiếng hét kinh hoàng của họ, ta lập tức xác nhận cảnh trước mắt không phải ảo giác!
Ngẩng đầu lên, ta thấy Mặc Xuyên toàn thân tỏa ra ma khí đang đứng trước mặt.
Còn có Yêu Hoàng và Minh Vương.
Ta không kìm được nữa, ấm ức khóc lớn: "Hu hu hu sao các người giờ mới tới!"
Mặc Xuyên phất tay áo, dây trói lập tức buông ra.
Ta toàn thân không còn sức lực ngã xuống, vừa vặn rơi vào lòng hắn.
Hắn ngây người, nhìn Yêu Hoàng một cái.
Yêu Hoàng lập tức phản ứng lại chuyện ta bị bẻ gãy cánh, hét vào mặt Thái tử Thiên Tộc: "Ngươi dám bẻ cánh em gái ta, ta sẽ phá hủy cả Thiên Đình của ngươi!"
Ta:... Thật bất ngờ, ai ngờ được lời dạy dỗ của ta lại được dùng ở đây?
Đối diện với ba vị chúa tể Ma, Yêu, Minh Giới, Thái tử Thiên Tộc lập tức run rẩy.
Hắn lắp bắp: "Đây, đây là Thiên Giới, các ngươi muốn gây chiến sao?!"
Yêu Hoàng: "À đúng đúng đúng, sao ngươi không gọi thiên binh tới bắt chúng ta đi?"
Minh Vương: "Đúng lúc, ta đã thấy Thiên Giới không vừa mắt lâu rồi!"
Mặc Xuyên: "Cái gì mà Thiên Giới, đây không phải là biệt viện của Ma Giới sao?"
Ừm... vẫn là Mặc Xuyên này ngông cuồng nhất.
Thái tử Thiên Tộc định chạy trốn, Mặc Xuyên liền nắm cổ hắn, đập mạnh vào tường đá, tạo ra một lỗ hổng.
Nhìn đã thấy đau.
Nữ nhân bệnh tật kia sợ đến toát mồ hôi lạnh, lập tức thanh minh: "Không liên quan đến ta, ta không biết gì cả!"
"Muốn uống m.á.u của Phượng Vãn nhà ta? Ngươi cũng xứng sao!"
Yêu Hoàng lập tức biến thành chân thân, thân hình khổng lồ của hắn phá hủy toàn bộ cung điện của Thái tử Thiên Tộc.
Những mảnh vỡ rơi xuống liên tiếp, đập vào đầu Thái tử Thiên Tộc và nữ nhân kia. Hai người họ bị đập đến choáng váng, giả vờ sắp ngất thì bị Mặc Xuyên chặt đứt hai cánh tay.
Tiếng hét đau đớn của đôi nam nữ phối hợp vang lên, suýt làm ta điếc tai.
Ta ôm miệng khóc: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, nghe ta nói một câu, gi/3t luôn đi cho rồi!"
Khoảng chừng một nén hương sau, hai người họ mới chịu dừng tay.
Minh Vương niệm chú, kéo Thái tử Thiên Tộc và tình nhân của hắn từ đống đổ nát ra.
Rồi nói với Yêu Hoàng và Mặc Xuyên: "Các ngươi đừng gi/3t ch/3t bọn chúng, ta còn chờ bọn chúng xuống súc sinh đạo nữa!"
Minh Vương lẩm bẩm, sau đó như xách gà con mà xách hai người họ về Minh Giới.
Ta vì bị thương nặng, thể lực cạn kiệt mà ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong tẩm điện của Ma Cung.
Yêu Hoàng vừa thấy ta tỉnh lại, chưa kịp nói lời quan tâm đã như một bà mẹ già chỉ vào ta mà mắng.
"Ngươi chẳng học được gì về cách né tránh bọn lừa đảo à! Người ta chỉ cần vẫy tay là ngươi theo luôn!"
Ta xấu hổ không nói nên lời, nhớ lại lời dạy của thầy giáo ở trường mẫu giáo kiếp trước: Đừng bao giờ tin người lạ nói đến đón thay cha mẹ.
Ai mà ngờ, năm tuổi ta không bị lừa, mà ba vạn tuổi lại mắc bẫy.
Ngày tháng trôi qua, thực sự càng ngày càng tệ.
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Làm sao các người biết ta ở Thiên Giới?"
"Ngươi tưởng Ma Tôn bắt ngươi về Ma Giới là thực sự muốn cưới ngươi à? Ngốc ạ, hắn là đang bảo vệ ngươi!"
Yêu Hoàng giận dữ gõ vào trán ta, ta ngơ ngác nhìn ba người trước mặt.
Minh Vương cũng không nhịn được chen vào: "Hắn sớm đã biết Thái tử Thiên Tộc muốn lấy m.á.u của ngươi, vì Thiên Giới kỵ nhất là Ma Giới, chúng ta đã bàn bạc để Ma Tôn tìm cớ đưa ngươi về Ma Giới lánh nạn, đợi nhân tình của Thái tử Thiên Tộc ch/3t rồi mới thả ngươi ra."
Ta:???
Vậy nên, từ đầu ba lão ma đầu này đã giấu ta?
Nghĩ kỹ lại, ta mới hiểu ra câu nói của Mặc Xuyên trước khi đi: "Nếu ngươi dám chạy, ngươi ch/3t chắc."
Hóa ra đó không phải lời đe dọa, mà là lời khuyên từ tận đáy lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.