Trí Tuệ Đại Tống

Chương 33: Dặn dò




Quân thần nói tới mức này thì đề tài thoải mái hơn nhiều, Triệu Trinh lần đầu tiên nhận thức trực quan về kiến thức bao la của Vân Tranh, bất kể hắn thuận miệng nhắc tới đề tài gì, Vân Tranh đều có thể tiếp chuyện, có sắc có vị, từ kinh sử tới thiên văn địa lý, thủy lợi, binh thư chiến trận, cả tướng số tiên thuật, không chuyện gì là y không biết, hơn nữa còn khác với đám lão tiên sinh kia, y nói chuyện rất đơn giản dễ hiểu, không dùng lời lẽ cao thâm, khiến người nói chuyện với y có thể thoải mái tham gia.
Một con người sao có thể bác học tới mức đó, Triệu Trinh chấn kinh vô cùng, hắn sao biết Vân Tranh sống ở thời đại bùng nổ thông tin, còn ở Đại Tống, kiến thức giới hạn chu vi trăm dặm, những người coi là biết hết chuyện thiên hạ thì toàn là chuyện cũ lỗi thời.
Vân Tranh mở mắt ra thấy tin tức, tai nghe cũng đủ loại tin tức, con bà nó còn bị đủ thứ quảng cáo "hiếp dâm" thị giác, đến nỗi chỉ cần nhìn thấy vật thể màu vàng hình chữ M, thế là trong đầu tự động hiện ra cái đùi gà rán vàng ruộm, nước miếng ứa ra, tự đưa chân vào quán đồ ăn nhanh, ăn cái thứ thực phẩm chỉ hại người đó.
Mở máy vi tính ra, là vô số tin tức nhấn chìm.
Ở Đại Tống đang thảo luận lợn nhà hàng xóm vừa sinh lợn con thì Vân Tranh đọc tin cách đó mấy ngàn dặm một con lợn ăn thịt người. Khi người Đại Tống còn đang vì tin tức hai thôn tranh nhau nước mà ẩu đả thì Vân Tranh tiếp xúc với tin tàu vũ trụ đưa con người lên mặt trăng.
Bởi thế sau khi tới Đại Tống chịu khó đọc sách, lại được Bành Lễ tiên sinh giáo dục bổ túc kinh sử, bất kể là Bàng Tịch thâm trầm, Hàn Kỳ thông tuệ, Vương An Thạch bác học, trước mặt y đều thấp đi ba phần, nguyên nhân là vì thứ y biết được bằng người ta trải nghiệm mười mấy đời.
Chênh lệch thực sự là quá lớn.
Khi mặt trời ngả về phía tây, Vân Tranh bái biệt hoàng đế, Lục Khinh Doanh cảm tạ hoàng hậu và Lục phi chiêu đãi, mang theo năm phần say đưa lão bà khuê nữ về nhà.
Vân Tranh về tới nhà lập tức sai Họa Mi đun nước tắm cho tiểu thư, sau đó về thư phòng thở ngắn than dài, Lục Khinh Doanh hỏi thế nào cũng không đáp, ở bên cẩn thận hầu hạ. Khi trăng lên tới đỉnh núi, Vân Tranh khoác áo vác thang trèo lên mái nhà, không có hứng thú uống rượu, làm đĩa đậu rang nhai rôm rốp, Lục Khinh Doanh ở trong phòng còn tưởng đỉnh đầu có chuột, ra ngoài sân tìm trượng phu đuổi chuột mới biết là chuột to.
Ta đứng trên thành lâu ngắm phong cảnh Tai nghe ngoài thành loạn tưng bừng Cờ bay phần phật che rợp trời Té ra là quân Tư Mã phái..
Nghe thấy phu quân vừa ăn vừa hát, ngữ điệu rất là kỳ quái, chẳng giống tiểu khúc thịnh hành đương thời, chẳng giống ca khúc nhu mị trong hoa thuyền, có cảm giác lười nhác bên trong.
Chẳng biết tiểu khúc kỳ quái này học ai, gần đây phu quân lên cơn ngày một nhiều, chẳng lẽ năm nay có thứ gì đó không sạch sẽ vào nhà?
- Xéo xuống ngay, nam tử đại trượng phu gặp chuyện gì thì tự giải quyết, sao lại để thê nhi lo lắng.
Chẳng biết là ai mách lẻo, Bành Lễ tiên sinh tới mắng cho, Vân Tranh cun cút vâng dạ trèo xuống, tiễn lão tiên sinh về viện tử trước, sau đó ngoan ngoãn về phòng ngủ.
Lục Khinh Doanh cầm ngọn nến huơ qua huơ lại trước mặt trượng phu, xem có chỗ nào bất thường không, nghe thấy trượng phu nhắm mắt vờ ngủ nói: - Ta không sao, sắp phải rời Đông Kinh đi Tần Châu, lòng không thoải mái lắm.
- Hả? Chẳng phải Phú Bật ở Tần Châu đang làm không tệ ạ, người ta luôn ngăn không cho chàng đi tranh công, sao lần này lại phải đi?
- Vũ Thắng quân của chàng bị người ta phân chia tan tác cả rồi, quân của mấy vị ngu hầu trước kia theo chàng thì đang đi khai hoang, chàng lấy cái gì mà đánh trận, không có bộ thuộc đích hệ, dẫn một đám người xa lạ tới chỗ nguy hiểm như Thanh Đường, đó là người ta hại chàng, không được, không đi đâu hết, chàng cáo bệnh ở nhà đi.
Thấy lão bà từ nghi hoặc chuyển sang vô cùng kiên định, Vân Tranh mở mắt, khẽ vuốt chóp mũi nàng: - Nàng cho rằng vì sao hôm nay quan gia lại mời cả nhà ta vào cung, là muốn ta đi Tần Châu đấy.
- Nếu nơi đó không khẩn cấp, quan gia dứt khoát không phái ta đi, hiện giờ trong triều chỉ có ta và Địch soái chủ trương lấy công bù thủ, những người khác đều sợ binh đao, Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác thậm chí còn đưa ra luận định Đại Tống trong vòng hai mươi năm không bàn chuyện binh đao.
- Vương An Thạch mặc dù có cái nhìn tỉnh táo hơn, Hà Hoàng không lấy, khó đồ mưu Yến Vân Thập Lục Châu, không có Yến Vân Thập Lục Châu thì muôn đời chúng ta phải sống trong lo sợ có thể bị công kích bất kỳ lúc nào, nhưng ông ta bận biến pháp rồi.
Lục Khinh Doanh ôm đầu trượng phu đặt lên đầu gối mình: - Thế chẳng phải vừa vặn sao, nếu chẳng ai muốn đánh thì chàng ở nhà đợi hai đứa con ra đời đi.
- Ta cũng muốn lắm, các nàng sinh con không dễ, không ở nhà, sao yên lòng. Vân Tranh nhìn bóng lão bà in trên tường, vỗ tay nàng: - Nhưng ân huệ quan gia đã cấp, không từ chối được nữa.
Phú Bật hiện cố thủ Tần Vương xuyên, dựa theo lý mà nói, chỉ cần kiên thủ thì vấn đề không lớn, nhưng Triệu Trinh muốn y đi, tức là cục diện xấu nhất đã xuất hiện, Một Tàng Ngoa Bàng nhìn ra ý đồ muốn tọa sơn quan hổ đấu của Đại Tống, bỏ thành Mạc Xuyên, chuyển đường đánh Tần Châu rồi.
Lục Khinh Doanh không biết chuyện quân sự, nhưng nàng rất thông minh: - Chẳng lẽ Đại Tống ta bị cả Tây Hạ và Thanh Đường giáp kích?
- Đúng thế. Địch Thanh đi rồi, Vân Tranh không có người tâm sự nên thở dài nói với lão bà: - Phú Bật chặn Đồng Chiên ở Sát Hổ Khẩu, làm hắn không chiếm được ưu thế gì, mới đầu là chuyện tốt, nhưng giờ biến thành chuyện xấu rồi, Đồng Chiên càng thêm cẩn thận, đã lùi sâu vào núi cao, ý đồ xua hổ giết sói, kết quả là xua Một Tàng Ngoa Bàng hung hãn gấp bội tới Đại Tống ta.
- Phu quân nàng đắc tội sạch sẽ với bách quan, chẳng may chiến sự bất lợi, bọn chúng nhào ra cắn ngay. Nói thật, nếu đơn thuần ra trận đánh giặc, phu quân nàng sợ ai, không đánh được thủ vẫn dư sức, nhưng có đám khốn kiếp kia ở sau lưng thì khó nói rồi, lịch sử bao nhiêu công thần danh tướng chết oan vì chúng.
- Cho nên chúng ta phải chuẩn bị trước, trong nhà có một đội ám vệ, trước kia ta không nói với nàng vì nàng có quá nhiều việc bận tâm rồi, nếu tình hình khẩn cấp, nàng liên hệ với Hoa Nương, cô ấy an bài đường lui.
Nếu lúc khác đột nhiên nghe trượng phu nói trong nhà có lực lượng mà mình không biết, nàng sẽ giận dỗi một phen, hiện Lục Khinh Doanh không quan tâm tới điều đó, mặt trắng bệch: - Phu quân, Đại Tống không dùng hình với sĩ đại phu.
- Lời đó thì nàng cứ coi như đánh rắm đi, trên đời này loại người không đáng tin nhất là hoàng gia, ngay cả Lam Lam cũng không thể tin được. Vân Tranh kéo lão bà nằm xuống, đắp chăn lên, thì thầm căn dặn điều cần chú ý:
Ngày hôm sau Lục Khinh Doanh mở mắt ra không nhìn thấy trượng phu đâu, lòng cuống lên, khoác áo chạy ra gian ngoài, thấy Vân Tranh đang ngồi viết lách, trái tim vọt lên cổ mới quay trở lại.
Vân Tranh nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại cười với nàng rồi tiếp tục viết thư, trên bàn đã có ba phong thư viết sẵn, Lục Khinh Doanh lấy cát mịn làm khô mực, theo nội dung cho vào phong bì, đóng si lên.
Làm xong những việc này, đứng sau lưng trượng phu xem viết thư cho Địch Thanh, Vân Tranh nắm lấy tay nàng: - Đừng quá lo, con người ta là thế, luôn phóng đại nguy cơ, đặt mình vào trường hợp xấu nhất, đám Bàng Tịch, Hàn Kỳ không phải hạng tiểu nhân vô sỉ, còn biết đại thế, chuyện chiến trường thì phu quân nàng cũng đâu lấy thân làm sĩ tốt.
Lục Khinh Doanh cố nở nụ cười thật tươi, rời đi chuẩn bị bữa sáng.
Mặt trời lên tới ba cây sao, bảy phong thư của Vân Tranh đã viết xong, gọi Hầu Tử tới sai hắn đem dịch trạm, dùng hỏa tốc tám trăm dặm gửi đi khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.