Trí Tuệ Đại Tống

Chương 70: Trận quyết chiến (5)




Quỳ Chương cuồng nộ xoay chùy ném đi, Hầu Tử hồn xiêu phách lạc cúi đầu, chùy lao xoẹt một cái qua đầu, chậm một chôi là táng mạng.
Thấy tên hung thần đuổi theo, Hầu Tử chạy bán sống bán chết, hét lên: - Ngươi đừng tới gần ta, còn tới gần là ta bắn đấy. Nói xong nhanh như chớp chui vào quân trận.
Quỷ Chương thấy trên núi phòng bị nghiêm ngặt, thở dài buông chùy, nhảy xuống ngựa: - Vân Tranh, ngươi ra đây, ta có lời muốn hỏi.
Vân Tranh trốn sau lưng đao thuẫn binh, cười khổ không thôi: - Có gì thì hỏi đi, ta lo gặp nhau một cái, ngươi giết ta mất.
Quỷ Chương rống lớn: - Khi ngươi tới Thanh Đường, ta dùng lễ bằng hữu chiêu đãi ngươi, chẳng lẽ bộ dạng bây giờ là cách ngươi đáp lại bằng hữu?
Vân Tranh phất tay cho quân sĩ tản ra, lấy một vò rượu:
- Quỷ Chương, hai ta mỗi người vì chủ nấy, chuyện ngày hôm nay ta không có gì để nói cả, trước kia ta tới Thanh Đường, ngươi đối xử với ta rất tốt, ta đối đãi với Thanh Đường cũng là thật lòng, ta thích người Thanh Đường chất phác lương thiện, ta thích những đồng cỏ mượt như nhung, tiếng ca của mục dương nữ tới giờ vẫn còn vang bên tai.
- Ngươi mệt rồi, chúng ta không nói chuyện mất hứng nữa, uống chén rượu đi, ngươi vẫn thích rượu Vân gia, vò rượu này phu nhân ta chưng, hôm qua mới đưa tới trong quân, báo tin ta vừa có thêm một nhi tử một khuê nữ, ngươi làm bá bá không thể không uống.
Thanh Nghị Kết Quỷ Chương cười thảm: - Ngươi không còn nghe được tiếng ca như chim bách linh đó nữa, đồ đao của ngươi đã giết chết họ rồi, từ nay về sau ngươi chỉ nghe thấy tiếng nỏ tiễn, tiếng gươm đao và tiếng gầm giận dữ của võ sĩ Thanh Đường.
Vân Tranh vỗ bật lớp si của vò rượu bên cạnh, uống một ngụm: - Ngươi đừng đổ hết lỗi cho ta, là Một Tàng Ngoa Bàng tiến vào Thanh Đường trước, ta tới đây, chinh phục nơi này, nhưng ta chưa giết một mục dân nào.
Quỷ Chương vừa tu rượu ừng ực vừa rơi lệ: - Ta sẽ ở lại, ngươi trả thi thể A Chiên cho Thanh Đường đi.
Vân Tranh lắc đầu: - Ngươi không hiểu Đại Tống rồi, chủ soái ta chỉ có quyền điều quân giết địch, thứ khác ta không làm chủ được.
- Ngươi, ngươi muốn chế tác A Chiên thành người nến sao? Râu tóc dựng đứng, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương, nắm chặt tay định xong tới, nhưng trượt chân, người lảo đảo, kinh hoàng lắp bắp: - Rượu, rượu có độc? Vừa dứt lời liền ngã xuống mặt đất, cười thảm: - Cần gì phải thế, ta không giết ngươi, ta nói rồi mà nếu bắt được ngươi, sẽ không bao giờ giết ngươi chỉ đánh đến khi nào ngươi phục thì thôi.
- Ta biết điều đó, ta không dám gặp ngươi là vì hổ thẹn. Vân Tranh đi tới bên Quỷ Chương, ngồi xuống, bi thương nói: - Đã bảo ngươi đi đi rồi mà, ngươi cứ muốn tới, Quỷ Chương, người trọng tình cảm như ngươi không thích hợp sống ở thời đại này, ngươi không báo thù được cho Đồng Chiên, không thể đoạt lại Thanh Đường, ngươi sẽ không thắng nổi ta nên cả đời này ngươi sẽ chỉ sống trong đau khổ thôi, đi sớm, giải thoát sớm, đợi nghìn năm nữa hẵng sống lại, khi đó không còn Thanh Đường, không còn Đại Tống nữa, nếu lúc đó còn gặp lại, ta vẫn muốn làm huynh đệ của ngươi.
Quỷ Chương dần nhắm mắt lại, không muốn nhìn thế giới này nữa, có lẽ, chết cũng tốt …
Vân Tranh sai Hầu Tử khiêng đi, an bài quân quân y băng bó, loại người này quá quý giá, giữ được người nào tốt người nấy, bất kể có phải là kẻ địch hay không.
- Xuất binh Đại Linh sơn, diệt Thanh Đường bộ. Vân Tranh nhìn theo Quỷ Chương được đưa đi, đứng dậy lạnh lùng ra lệnh, chỉ cần diệt được chủ lực Thanh Đường, lúc đó Quỷ Chương sống hay chết không quan trọng nữa:
Quỷ Chương mơ một giấc dài, mơ thấy cha mẹ đón mình, dung mạo của họ thực sự anh tuấn, mỹ lệ như truyền thuyết, đi trên thảm cỏ mềm tắm đẫm ánh nắng hoàng kim, giống như hai thiên thần.
Nắng quá gắt, nhìn không rõ khuôn mặt của họ, nhưng Quỷ Chương biết, đó là cha mẹ mình, vui sướng như dê con chạy tới, vừa chạy vừa gọi tên cha mẹ, nhưng chạy mãi, chạy mãi không tới, bóng dáng cha mẹ cứ phai nhạt dần..
- Đừng, đừng ...
Quỷ Chương hét lớn một cái ngồi bật dậy, làm Hầu Tử đang nhìn trộm hắn sợ té đái vãi phân chạy thục mạng, ấn tượng tên này để lại hôm đó quá khủng khiếp.
- Ngươi còn dám chạy một bước nữa là ta giết ngươi.
Nghe câu nói đó, cân nhắc cẩn thận hoàn cảnh của mình, Hầu Tử đành ngoan ngoãn quay trở lại, đẩy một cái bọc hành ly tới bên cạnh Quỷ Chương, chỉ một con ngựa buộc bên cái cây cách đó không xa.
Quỷ Chương nhìn hai bàn tay mình, sờ mặt, khẳng định mình còn sống, tại sao mình còn sống? Câu trả lời làm trái tim hắn tan nát, mắt chảy ra máu: - Ta ngủ bao lâu rồi?
Hầu Tử rụt rè giơ ba ngón tay lên.
Ba ngày, chắc có lẽ đủ cho Vân Tranh diệt Thanh Đường rồi, thống khổ nhắm mắt lại: - Đưa rượu cho ta.
Hầu Tử ngoan ngoãn đưa rượu tới, Quỷ Chương uống liên hồi, uống tới khi không còn giọt nào nữa, tức giận ném vò rượu đi: - Tại sao lần này không cho độc?
- Lão gia nhà ta nói, ngài mệt lắm rồi, cần phải ngủ một giấc, sức lực con người có hạn, sử dụng quá nhiều sẽ tổn thương nguyên khí.
Quỷ Chương không nghe hắn làm nhảm: - Bộ tộc ta chết rồi phải không, ai ra tay?
- Người Tây Hạ, lão gia ta thấy các ngươi chạy rồi, muốn bỏ qua, kết quả Lý giám quân thu phục được sáu bộ viễn trại Tây Hạ hứa với bọn họ mục trường Thanh Đường, nên người Tây Hạ phục kích các ngươi... Hầu Tử cho rằng lúc này đổ tội cho Lý Thường và người Tây Hạ là tốt nhất:
Quỷ Chương không nổi giận như Hầu Tử đoán, mà lấy một vò rượu nữa ngồi uống, nói: - Đứng nói linh tinh, Vân Tranh làm sao có thể để chuyện không thể khống chế diễn ra trước mắt, hai nước giao binh, không từ thủ đoạn, ta hiểu. Thanh Nghị Kết Quỷ Chương này nếu có năng lực giết sạch người Tống cũng sẽ không bỏ qua.
- Không ngờ tên giống nữ nhân người lúc nào cũng thơm phức đó lại giành được chiến thắng cuối cùng.
Hầu Tử rất sợ Quỷ Chương, không muốn dây dưa với hắn, lần nữa đẩy cái bọc tới, muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi chạy cho mau.
Quỷ Chương uống thêm ngụm rượu, nhìn cái bọc cực lớn: - Bên trong có cái gì?
- Có rất nhiều nước, thịt xấy khô, muối, thảo dược, bên trên ngựa còn có lều đơn giản, còn có cả văn thư thông quan, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương đã chết rồi, ngài là người khác, nếu như ngài định tới Đại Tống, còn cả bạc vụn và vàng lá, nhà ta ở Đông Kinh, ngài chỉ cần tới đó hỏi Văn Tín hầu phủ là sẽ có người chỉ cho...
Quỷ Chương cười lớn: - Có bằng hữu như vậy, thực sự không còn gì để nói nữa rồi, tốt rồi, ít nhất không uổng cho ta coi y là bằng hữu. Ngươi về bảo với Vân Tranh, khỏi đợi ta tới, ta sợ y quá rồi, trên người lão gia nhà ngươi có độc, không dính vào được.
- Ta và Đồng Chiên có ước hẹn cùng sinh cùng tử, làm sao ta có thể ở lại một mình, Hầu Tử, ngươi nói với lão gia nhà ngươi, tìm một người thợ thật giỏi, chế tác tinh tế vào, ta nghe nói người nến có thể tồn tài được rất nhiều năm, như thế ta có thể đứng còn lâu hơn y.
Nói xong lấy dao thái thịt đâm từ dưới cằm lên, dao xuyên qua não, chết ngay lập tức, làm Hầu Tử ở bên cạnh trở tay không kịp.
Vân Tranh hay tin, một mình ở trong lều uống rượu liền ba ngày không gặp bất kỳ ai.
- Truyền đi, Thanh Nghị Kết Quỷ Chương vì chiếm lại thi thể Đồng Chiên mà chiến tử bên bờ Hoàng Hà, chiến đấu anh dũng tới chết.
Đó là câu nói đầu tiên của Vân Tranh khi rời lầu, sau đó ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt nhìn mặt trời chói chang rất lâu, tới khi bị ánh nắng chiếu nhòe lệ mới cúi đầu xuống.
Trong đầu y cứ xuất hiện hình ảnh một thiếu niên cao lớn người Thanh Đường, có hàm răng trắng, nụ cười sáng láng, đặt miếng ôn ngọc vào tay mình, sau đó cười lớn nới nếu sau này gặp nhau trên chiến trường mà bắt được mình, sẽ không giết mình, chỉ đánh tới khi nào mình sợ thì thôi.
- Vân Hầu, xử lý thi thể Quỷ Chương ra sao, trời tuy đã mát, nhưng cứ để như thế sẽ hỏng. Lý Thường cẩn thận hỏi, ông ta không dám tùy tiện biến Quỷ Chương thành người nến:
- Cứ theo di nguyện của hắn làm thành người nên đi, phải dùng thợ giỏi nhất, nguyên liệu tốt nhất, hãy làm tượng của hắn thật oai hùng, sau đó làm cho ta một bức tượng, trông thật hèn hạ vô sỉ vào, đặt bên cạnh tượng của hắn. Nói tới đó, Vân Tranh chợt nhìn thấy Long Thiết Kiều và Hạt Dược đứng sau Lý Thường, lửa giận bốc lên: - Thanh Nghị Kết Quỷ Chương đã chết, vì sao các ngươi còn chưa chết?
Long Thiết Kiều phát hiện khuôn mặt Vân Tranh cực kỳ khủng bố, biết không hay, định chạy thì một thanh kiếm đâm xuyên sườn, hắn muốn nói nhưng không nói được câu nào, hắn từng nghĩ tới muôn vàn kết cục cho bản thân, có tốt, có xấu, nhưng không ngờ mình chết vì hãm hại Thanh Nghị Kết Quỷ Chương.
Hạt Dược cũng chung số phận với Long Thiết Kiều, Hàm Ngưu ra tay rất nhanh, hắn tuy ngốc nghếch, nhưng luôn lĩnh hội ý tứ của Vân Tranh rất tốt.
Vân Tranh khịt mũi một cái, nói với Lý Thường: - Làm thành người nến hết đi, người trung thành, kẻ vô sỉ, kẻ hai mặt và kẻ phản bội, sẽ tạo thành chủ đề rất có ý nghĩa giáo dục.
Lý Thường thấy Vân Tranh ốm yếu vô cùng, cởi áo choàng khoác lên cho y: - Thanh Nghị Kết Quỷ Chương đúng là nhân kiệt một đời, bất kể có là người dị tộc, hành động của hắn đang ca ngợi ngàn thu mới đúng. Chuyện phao tin đồn hãm hại hắn là do lão phu làm, đại tướng quân không nên tự trách mình như thế.
Vân Tranh khe khẽ lắc đầu, kéo chặt áo choàng, tối qua sương xuống, trời bắt đầu trở lạnh: - Đại sự đã định, chúng ta gửi điệp báo về đi, Đông Kinh nhất định đang khẩn trương vô cùng.
Nhắc tới chuyện này Lý Thường không kìm được niềm vui trong lòng nữa: - Chỉ đợi đại soái nói câu này thôi, lão phu một mình một ngựa vào doanh địch, thuyết phục hơn ba vạn dũng tốt Tây Hạ ra hàng, sự tích anh hùng này không sớm truyền thiên hạ biết, lão phu sao ngủ ngon được, ha ha ha...
Vân Tranh chỉ cười yếu ớt phụ họa, lúc này y không thấy có chút niềm vui nào.
Lý Thường thì vẫn cười tới chỉ thấy cái miệng rộng toàn răng vàng chói lọi: - Lần này đại soái mở rộng cương thổ vì nước, Lũng Hữu tiết độ sứ phủ cuối cùng cũng có thể kiến lập rồi, chức này ngoài đại soái, không ai đủ tư cách.
- Lão Lý, muốn ta chết sớm hay sao?
- Nhưng công lao của đại soái...
- Triều đình đã thưởng rồi, cha mẹ ta được tôn vinh tới mức ta không dám mơ tới, lão bà ta được mang phượng quan trên đầu, đến tiểu thiếp cũng được đội mũ lông gà dài hai xích, đại khuê nữ được hoàng hậu nương nương nhận là con nuôi, đang được Hồng Lư tự nghiên cứu phong danh hiệu quận chúa nào mới thích hợp, đệ đệ ta mới vị thành niên đã là chủ sự tương tác giám, bệ hạ muốn gả cả công chúa cho nó, ta còn mong gì hơn nữa.
Lý Thường sao không hiểu điều ấy, đám văn thần trong triều đang đợi Vân Tranh phạm sai lầm để danh chính ngôn thuận không phong quan tiến chức cho y, nếu không với công lao này, không thể không phong công tước: - Không bằng lão phu đàn hặc ngài ỷ thắng sinh kiêu, giết hai đại tướng mà ta khó khăn lắm mới thuyết phục được quy hàng, lão phu là giám quân mà chưa từng đàn hặc chủ soái, về tới kinh thế nào cũng bị chỉ trích, đàn hặc ngài, hai ta đều bỏ được phiền toái.
- Ông chờ ta nói này lâu rồi chứ gì, con bà nó, ông mới thực sự là người làm quan đấy, được rồi cứ đàn hặc ta đi. Lý Thường cười khà khà không phủ nhận, Vân Tranh nói thêm: - Quan chức của ta tăng thêm thì không thể rồi, nhưng tướng sĩ phía dưới, xin nhờ giám quân, đừng để ai bị thiệt thòi.
- Đại soái yên tâm, cứ giao hết cho ta, lão phu sẽ xử lý ổn thỏa, không để đám người ở kinh sư có cớ nói sau lưng ngài.
Vân Tranh không muốn nói thêm nữa, nhảy lên đại thanh mã phi nước đại trên thảo nguyên, cuộc chiến này từ táng năm tới tháng chín, hao phí năm tháng, Đại Tống từ nguy như trứng chồng, cuối cùng không chỉ chuyển nguy thành an, còn lấy lại được Thanh Đường, trong quá trình đó có bao nhiêu hiểm nguy chỉ mình Vân Tranh rõ, nhưng lúc nào y cũng phải tỏ ra mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay. Không ai biết Vân Tranh lúc làm đậu hũ vì nghĩ chuyện chiến trường mà hỏng liên tục, còn mấy lần bị củi bỏng tay, càng không ai biết nửa đêm giật mình thức giấc, chỉ tiếng gió thổi, sao giống tiếng la hét của quân sĩ lúc xung phong.
Đến khi mọi thứ tưởng kết thúc rồi, y lại mất đi một bằng hữu, lúc này chỉ có phóng ngựa thật nhanh mới có thể phát tiết hết sợ hãi, bất an cùng bi thương áy náy trong lòng, cũng không muốn ai biết...
HẾT Q8, khéo thế, vừa vặn luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.