Trời vẫn mưa bay bay, gió không lớn, nhưng làm mưa nghiêng ngả lúc chiều này, lúc chiều kia, không cách nào đi đường không ướt người. Ngoài lâu có một chiếc xe bích du hoa mỹ đợi sắn, nội thị cúi đầu đứng trong mưa như không biết lạnh, trong xe ngựa, một tiểu cung nữ vén rèm xe đi xuống, muốn đỡ Tần Quốc lên.
Tần Quốc xua tay, muốn cùng Vân Nhị tản bộ trong mưa bay bay.
Vân Nhị đưa tay ra kéo cái mũ của Tần Quốc, giọng ấm áp đầy quan tâm. - Ta là nam tử da dày thịt nhiều, mưa ướt một chút không sao, cô đừng để bị lạnh.
Tần Quốc mở to đôi mắt trong veo nhìn hắn, nhu tình tràn ngập, giọng đôi phần giống làm nũng: - Ta từ nhỏ luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ làm việc gì vượt ngoài quy củ, hôm nay đã phá lệ, vậy hãy ương ngạnh thêm lần nữa.
Một cái ô màu hồng từ trên trời rơi xuống, Vân Nhị nhanh tay bắt lấy, nháy mắt với tiểu cô nương trên lầu, giương ô che lên cho cho Tần Quốc, đôi người ngọc nép sát vào nhau đia trong cơn mưa nhẹ, đẹp như bức tranh thủy mặc.
- Lần sau nhớ mặc nữ phục, nếu không không được phép đi gần ta, người ta còn tưởng chúng ta là một cặp Long Dương.
Tần Quốc che miệng cười, khẽ lườm Vân Nhị, dáng vẻ của nàng vô cùng khả ái, làm trái tim Vân Nhị bất giác nhảy một cái.
- Đi xuyên qua ngõ này là tới Mã Hành nhai, ở đó chuyên bán dược liệu thô, không có nhiều cửa hiệu đồ ăn lắm, nhưng có hiệu bán chim cút nướng làm ta ăn một lần khó quên.
- Ăn thịt nướng sợ béo.
- Không sợ, chim cút ít thịt lắm, lại nhiều nạc, nói tới béo, Tử Chiêm bây giờ từ tài tử biến thành tên béo thật rồi, có lần một mình hắn ăn hai con gà nướng, ăn tới nghẹn, ta muốn vuốt cổ cho hắn, mà không tìm thấy cổ chỗ nào luôn.
- Làm gì khoa trương như thế.
Suốt dọc đường đi, sự ân cần quan tâm cùng khôi hài trí tuệ của Vân Nhị làm Tần Quốc cười suốt, nàng cảm thấy hôm nay là ngày đẹp nhất trong cuộc đời mình.
Khi Vân Nhị sức cùng lực kiệt về nhà thì thấy đại ca và đại tẩu đều ngồi ở đại sảnh, Vân Đại gật gù: - Ta đoán đệ cũng phải về rồi, muộn thêm chút nữa thì cửa cung đóng mất.
Tịch Nhục đi tới cởi áo choàng cho Vân Nhị, lại lấy một đôi giày mềm đã ủ ấm cho hắn thay, rồi đứng một bên tủm tỉm cười nhìn hắn, Vân Nhị bị nàng nhìn tới xấu hổ, cầm ấm trà vờ vịt uống.
Lục Khinh Doanh cũng che miệng cười: - Không ngờ đấy, hai đứa che chung một cái ô đi trong ngõ nhỏ, tẩu tử và đại ca đệ theo sau nghe thấy rất nhiều người nói là một đôi trời sinh, lại còn mua rất nhiều món ăn, vậy mà trở về tay trắng, chẳng mang cho đại ca đệ chút nào. Trước kia thì nhất quyết không chịu, giờ thấy người ta xinh đẹp hiền thục là đổi ý ngay, đúng là đồ bạc béo vô lương tâm. Nói xong kệ cho Vân Nhị thẹn quá hóa giận, vẫn cười khúc khích dẫn Tịch Nhục đi, để trượng phu nói chuyện với đệ đệ.
Mọi người trong đại sảnh đều lùi ra, Vân Đại dùng đầu ngón tay khe khẽ gõ lên bàn, tiết tấu đều đặn, Vân Nhị biết thói quen của đại ca, đại ca đang lựa chọn ngôn nữ, thong thả uống trà đợi.
- Ta phấn đấu có phần lớn nguyên nhân vì đệ, muốn đệ sống bình an vui vẻ, ta thích chuyện đó, cho nên đệ không cần cảm thấy áy náy, vì muốn giúp ta mà chịu ủy khuất.
Vân Nhị đặt cốc trà xuống cười: - Trước kia được huynh chiếu cố, đệ mới có thể vui vẻ trưởng thành, huynh trưởng như cha, đó là điều huynh nên làm, đệ cũng thế, có thể giúp được huynh, đệ rất vui vẻ. Hơn nữa trước kia đệ luôn muốn làm một tên hoàn khố, lý tưởng đó tuy đôi lúc có lung lay, nhưng xem ra đó là vai trò thích hợp nhất cho đệ, huynh không thấy, trở thành phò mã rồi sẽ là tên hoàn khố lớn nhất à?
- Vả lại đệ thích Tần Quốc, thật đấy, nha đầu đó xinh đẹp đáng yêu, mấy năm nữa nhất định thành giai nhân tuyệt sắc.
Vân Đại vung tay bợp gáy Vân Nhị một cái, tên tiểu tử thối này thích mới lạ, nha đầu đó là thứ hàng gì thì Vân Tranh nhìn cái là ra rồi, thuộc loại thích kiểm soát giống lão bà của mình: - Nói cho cùng Tần Quốc vô tội, ta không thích đệ biến thành kẻ vô tình vô nghĩa.
Vân Nhị ghét nhất đại ca động chân động tay đánh mình, hồi xưa bé tí bị đánh đã đành, giờ lớn rồi, phải để người ta có chút nhân quyền chứ: - Có gì ghê gớm đâu, một nữ nhân thôi mà, đệ dỗ cho vui vẻ cả đời không được sao, có khác gì yêu? Huynh với Cát Thu Yên cũng thế là gì, vì sao nói đệ?
- Khác, ta không cưới Cát Thu Yên, người khác cưới sẽ xui xẻo. Vân Nhị bĩu môi khinh bỉ: - Nói linh tinh, sao huynh biết, còn chẳng phải thấy người ta xinh đẹp nóng bỏng, không muốn buông tay mà thôi, nên mới kiếm lý do nọ lý do kia nạp vào phòng.
- Ta đánh chết tên tiểu tử thối.
- Á, thẹn quá hóa giận kìa. Thấy Vân Đại giơ tay Vân Nhị buông cốc trà chạy ngay:
Dù là ai, nếu nói thật lòng thì không cách nào tiến hành giao lưu lâu được, hai huynh đệ kết thúc cuộc nói chuyện bằng màn truy đuổi, cuối cùng Vân Nhị chân ngắn hơn bị Vân Đại bắt kịp, gõ cho sưng đầu. Tịch Nhục chạy tới ôm chặt lấy Vân Nhị, nước mắt ngắn dài nhìn Vân Đại, làm Vân Đại đành bỏ đi.
Về tới hậu trạch Vân Đại thở ngắn than dài, tiểu tử thối lớn thật rồi, không còn quay lại cái thời suốt ngày lẽo đẽo bám lấy mình xin ăn nữa, chẳng lẽ đây là cảm giác của cha mẹ khi con cái trưởng thành?
Có điều Vân Đại cũng rất mừng, chuyển biến tới hoàn cảnh mới, Vân Nhị đã thành một tiểu lưu manh, hoàn toàn cắt đứt với quá khứ, thế là tốt, bất kể tình cảm của nó với Tịch Nhục có chân thành ra sao, không thể chối bỏ phần lớn là quyến luyến với mẹ chuyển thành tình yêu.
Mà nó nói cũng chẳng sai, trước kia mình nói với nhạc trượng gia quy Vân gia chỉ cưới một người, giờ Cát Thu Yên sinh con ra rồi, đúng là giả dối.
Cát Thu Yên ngồi dưới ánh nến cho con bú trông vô cùng hiền dịu, thấy trượng phu đi vào, còn có chút xẩu hổ xoay người đi.
Vân Đại chắp tay sau lưng đứng nhìn, nữ nhân vào thời khắc này đều cực kỳ thu hút, đẹp kinh tâm động phách, có lẽ đó là đặc quyền tình mẹ ban cho các nàng.
Tiểu khuê nữ Vân Thiên Thiên bú no rồi, ợ một cái lớn, Cát Thu Yên khẽ vuốt vuốt ngực, tránh cho con trớ ra, à ơi ru con ngủ say rồi mới chú ý tới Vân Tranh, nói thật nhỏ: - Ngủ rồi.
Vân Đại cẩn thận đón lấy, đặt vào bên trong giường.
- Đêm con sẽ khóc đấy, ảnh hưởng tới chàng ngủ.
- Làm cha thì sao tránh được chuyện này, đêm nay nàng ngủ đi, ta trông con cho.
- Thiếp không mệt mà, có nhũ nương!
- Ta biết, chỉ muốn ở bên con thêm một chút thôi, làm cha như ta thật là chưa tròn chức trách.
Cát Thu Yên bò lên giường, nằm xuống bên cạnh con, người theo bản năng cong lại, tạo thành bến cảng bảo vệ con mình, Vân Tranh cũng học theo nàng, cong người lại, đầu gối nối với gối Cát Thu Yên, cũng tạo thành một bến cảng nhỏ.
- Đứa bé này có lông mày giống chàng đấy. Cát Thu Yên mừng rỡ phát hiện ra rốt cuộc con mình cũng có điểm giống Vân Tranh rồi:
- Đúng thế. Vân Tranh chẳng thấy giống nhưng vẫn hưởng ứng, Cát Thu Yên vì sinh khuê nữ nhỏ xíu, lúc y về còn trốn không dám gặp.
Cát Thu Yên nhẹ lòng đi rất nhiều, tủi thân nói: - Lần này không sinh được nhi tử...
- Ta chẳng mong nàng sinh ra nhi tử, Vân Nhị hôm nay nó làm ta tức suýt chết, nếu các nàng toàn sinh ra nhi tử, tương lai ta không sống nổi, sinh khuê nữ tốt hơn.
Cát Thu Yên quy kết chuyện mình không sinh được khuê nữ là do cái bụng của mình, lúc con vừa ra đời, phát hiện là khuê nữ, nàng suýt khóc: - Không phải thiếp không thích nữ nhi, mà nữ tử sống trên đời này quá khổ, chẳng thoải mái như nam nhi, thiếp khổ đủ rồi, nên không muốn khuê nữ chịu khổ.
Vân Tranh ngạo nghễ nói: - Khuê nữ của Vân Tranh nhất định sẽ an lạc cả đời.
Cát Thu Yên sùng kính nhìn Vân Tranh, lấy tay lướt ra lông mày y, "ừm" khẽ một tiếng đầy hiền dịu.
- Đợi qua vài năm nữa, ta cố gắng hoàn thành hết việc nên làm, chúng ta dong thuyền ra biển, tìm một hải đảo thật đẹp, trồng thật nhiều hoa đào, sống thoải mái theo ý mình.
- Nhất định sẽ có một ngày như thế, thiếp tin phu quân.
Phu thê nói chuyện càng lúc càng ông nhu, đầu càng lúc càng sát vào nhau, hai cái trán cọ cọ cười hạnh phúc, ánh mắt nhìn vào đứa con nằm giữa.
Vân Đại đưa tay bóp tắt nến, dưới sự yểm hộ của bóng tối, mặt y đỏ lên, mượn dùng thủ đoạn của Vân Nhị tuy có hơi mất mặt, song hiệu quả không tệ, nhịp thở đều đặn của Cát Thu Yên chứng tỏ nàng ngủ rất say.