Lục Khinh Doanh mặc chiếc áo choàng lông điêu trắng muốt, tay cầm ô vàng nhạt, cổ áo choàng bàng lông ôm lấy khuôn mặt diễm lệ vô song, giữa trời tuyết phủ lất phất, nàng như tiên nữ giáng trần, nhìn thấy Vân Tranh trở về, nhoẻn miệng cười vô cùng vui vẻ, đi tới ôm lấy cánh tay trượng phu: - Ngũ Câu đại sư hôm nay uống say, không ngờ xô đổ bốn bức tượng Tứ đạ thiên vương ở cổng Tướng Quốc tử, còn lớn tiếng nói tượng gỗ vô dụng chẳng làm gì, lạnh thế này chẳng bằng chẻ củi cho nhà nghèo đốt.
Vân Tranh như chẳng nghe thấy, bất thình lình ôm lấy Lục Khinh Doanh xoay tròn, nha hoàn phó dịch trong nhà đều cười hì hì, vội trốn sạch, để lại không gian cho hầu gia, cái cảnh này cũng không phải quá lạ.
Lục Khinh Doanh hai má đỏ bừng yêu kiều, giữ vai trượng phu, một tay chắn miệng y, không để Vân Tranh làm bậy, cưới năm hơn sáu năm, sinh hai đứa con rồi, thi thoảng vẫn khiến trượng phu lên cơn như thế, nàng vô cùng kiêu ngạo, mắng nhỏ: - Cẩn thận người ta nhìn thấy...
Vân Tranh hôn chụt một cái vào tay Lục Khinh Doanh, bế ngang hông nàng đi vào đại sảnh, đặt lên ghế tựa, biết lão bà đang có điều muốn khoe, nếu không chẳng đứng ở cửa đợi mình, nên chỉ động chân động tay chút xíu, tự rót cho mình một chén rượu: - Ngũ Câu ấy à, cho dù nàng kể là ông ấy tới thanh lâu ta cũng không lạ, thế thì sao nào?
- Hi hi, chàng không biết đó thôi, giờ Ngũ Câu đại sư có làm việc gì, phật môn thiên hạ cũng tha thứ, thiếp sai quản gia tới Tướng Quốc tự bồi tội, chuẩn bị sửa lại cổng, Tuệ Quả đại sư nói không hề gì, còn nói dù Ngũ Câu đại có đem chẻ củi đốt cũng không sao, chàng biết có nghĩa là gì không?
Nói xong câu này Lục Khinh Doanh chẳng giải đáp, lại chạy mất, đợi mình chỉ để nói câu này sao? Vân Tranh gãi đầu, mãi đến bữa tối mới gặp lại nàng, bộ dạng hài lòng thỏa mãn vô cùng đáng nghi.
Cát Thu Yên thấy y đưa mắt hỏi lén lút chỉ tay về gia miếu, thế là ăn cơm xong Vân Tranh lượn lờ qua đó.
Gia miếu của Vân gia được đặt ở riêng trong tiểu viện xa nhất trong hậu viện, tiểu viện rộng mà miếu lại không lớn, có điều bất kể là đuôi phượng khắc ở cửa sổ, hoa mai trạm chân cột đều vô cùng tinh xảo, trông như bức tranh tuyệt mỹ.
Ngũ Câu béo tốt đứng dưới mái hiên mắt chơm chớp nhìn tuyết tung bay, không biết nghĩa gì, có điều ông ta thay đổi rất lớn, người mặc cà sa đỏ, tay lần tràng hạt to, cổ đeo tới bảy tám chuỗi hạt, chưa tính mõ và chày đeo ở hông, nhìn đai hông xệ xuống thế kia thì hẳn làm bằng vàng.
Bất giác nhớ tới cà sà cẩm lan của Huyền Trang, có thứ này khoác lên người, một lão hòa thượng ăn mày trở thành nhân sĩ thành đạt trong giới hòa thượng.
- Khụ khụ, Ngũ câu đại sư, Vân Tranh xin có lễ. Vân Tranh ho mấy tiếng báo hiệu đi tới nói:
Ngũ Câu thu hồi ánh mắt từ phương xa về: - Thấy lạ phải không? Hòa thượng chưa điên, lão bà ngươi mới điên, sai người mặc thế này cho ta, bảo ta trước khi thành phật không được bỏ xuống, những thứ này đều là báu vật vô giá.
- Mấy thứ trên người ta đã là cái gì, ngươi đi vào phật đường mà xem, ngoại trừ bài vị tổ tiên nhà các ngươi ra thì toàn bộ thay hết rồi, không cần đẹp, chỉ cần quý giá.
Vân Tranh đi vội vào trong, bị châu báu lấp lánh chiếu cho không mở mắt ra được, toàn là báu vật mà y mang từ phương nam về, lẩm bẩm: - Bà nương này điên rồi.
Ngũ Câu khịt mũi: - Điên mà cũng không điên, ngoài kia ai cũng bảo ta vào trạng thái kỳ diệu, còn nói ta sắp thành phật, nên lão bà ngươi mang những thứ này tới đây, muốn dựa vào Phật quang tiêu trừ sát khí trên đó, vì đồ do ngươi cướp về, hai nữa là những thứ được phật đà khai quang thì giá trị tăng vọt.
Vân Tranh trượt chân, lão bà mình vô địch rồi, Phật cũng đem kinh doanh được, hòa thượng béo sắp thành Phật? Ngó nghiêng một hồi, không phát hiện ra cái gì, chỉ thấy mặt ông ta ngu ngơ hơn trước, nụ cười như Di Lặc cũng không còn, trông có vẻ đăm chiêu: - Thế ông đã ngộ chưa?
- Không biết, chỉ thấy hiện giờ ta rất đặc biệt.
- Có gì đặc biệt?
- Không biết!
Vân Tranh đưa mũi tới gần ngửi ngửi, cảm giác ông ta đúng là không bình thường: - Ông uống rượu đấy à?
- Không uống, giờ trong đầu ta có hai người, một khuyên ta cứ thoải mái uống, một khuyên ta giữ quy củ phật môn. Bây giờ kẻ muốn giữ quy củ chiếm ưu thế, đợi khi nào kẻ muốn uống rượu thắng thì ta mới uống.
- Thế ai mới là ông?
- Khửa khửa, không kẻ nào là ta hết, đó là ma! Cả hai. Khuông mặt trắng trẻo béo tốt chớp mắt trở nên âm u, bộ dạng Ngũ Câu cực kỳ hung tợn, nhe hai hàm rằng trắng ởn phát sợ ra:
Vân Tranh giật mình lùi lại một bước: - Nếu cần giúp đỡ gì cứ nói nhé, đừng khách khí.
- Không khách khí nếu như cần giúp đỡ, thủ hạ của ngươi ta cũng không bỏ qua.
- Thế mới đúng, lúc ông tham thiền thuận tiện giúp ta trông coi châu báu, đừng để trộm lấy mất.
Vân Tranh nói xong rồi chạy, tình hình của Ngũ Câu bây giờ cực kỳ nguy hiểm, thiên tài và kẻ điên cách nhau trong gang tấc, vượt qua được cửa chấp niệm là thiên tài, bị chấp niệm đánh bại là kẻ điên. Phật môn chú trọng ngộ đạo, trong quá trình đó gặp ma giết ma, gặp phật giết phật, tư tưởng này xuất phát từ Nghĩa Tịnh thiền sư của Thiền tông, ông ta từng nói:" Nếu như ngươi muốn có được kiến giải về pháp thì chớ để người khác mê hoặc, vào trong ra ngoài, gặp phật giết phật, gặp tổ giết tổ."
Ý tứ diễn giải ra là bất kể ngươi nhìn thấy cái gì cũng là giả, chỉ khi nào mắt thấy hư không, mới chân chính vô ưu vô lo tu thành chính quả.
Ấy là lý thuyết, Vân Tranh chẳng hiểu mình lý giải có đúng không, chuyện thành Phật này xưa nay chỉ là truyền thuyết, mà mỗi một truyền thuyết lại khác nhau.
Đáng tiếc là Bành Lễ tiên sinh và Lục ông kết bạn đi chơi rồi, chuyện này vượt tầm của Vân Tranh, tìm hết sách vở về thiền và phật, xem có giúp gì được cho Ngũ Câu hay không, nhưng càng đọc càng thấy đau đầu hơn, không khéo chưa giúp được người mà mình lại nhập ma, bỏ sách xuống đi ra ngoài giải tỏa đầu óc, thấy Lạc Lạc tiểu cô nương u oán nấp sau cột nhà nhìn mình, giang tay ra, khuê nữ liền nhào vào lòng như quả đạn pháo.
Cõng khuê nữ lên gian nhà gỗ, đốt lò lửa nhỏ, nhiệt độ trong phòng rất cao, không cần mặc áo ngoài, hai cha con chỉ mặc áo đơn, cùng chơi trò ghép hình, từng tràng cười vui vẻ truyền ra, Lục Khinh Doanh bế nhi tử nghe một hồi rồi bỏ đi, mẹ con họ mà lên, hai cha con không chơi được nữa.
Lục Khinh Doanh biết ý không có nghĩa là người khác biết ý, một cái đầu to râu rỉa lởm chởm thò vào, ném áo da hổ sang một bên, lớn tiếng nói: - Chúng ta chơi rút que đi. Nói rồi lấy ra một nắm que bằng gỗ đàn, mỗi que đều đen bóng, nhìn là biết tốn không ít công sức.
Lạc Lạc càng vui mừng, chạy tới ôm Địch Thanh một cái, làm ông ta cười ha hả, ngồi xuống cửa sổ, xòe tay để tiểu nha đầu lấy que gỗ.
Vân Tranh thở dài: - Không chịu buông tha cho người ta sao?
Địch Thanh vừa cùng Lạc Lạc rút rừng que gỗ, vừa nói: - Hết cách, lão tử có việc cầu tới người, đành hạ mình nịnh bợ, con bà nó, đường đường là công tước mà còn phải nịnh cả khuê nữ người ta.
- Lạc Lạc là quận chúa, ngài nịnh nó là tất nhiên rồi. Vân Tranh đắc ý xoa đầu khuê nữ: - Đám bộ hạ của ngài nên cho chúng ngồi uống gió thêm thời gian nữa, thứ dễ dàng có được sẽ không để ý, gần đây tiểu tử được một cao tăng gợi mở, đang nghiên cứu một loại học vấn, là nhân quả, đợi khi nào hiểu rồi, chúng ta hẵng bàn bạc.
- Nhân quả cái cái rắm, tên tiểu tử ngươi đại thắng trở về, tướng sĩ người được phong thưởng, người có tiền, kẻ nào kẻ nầy béo chảy mỡ, nghe nói tiểu binh cũng cưới được thiếp. Quân của lão tử muốn một bữa no cũng khó, mau nghĩ cách đi. Địch Thanh lấy từ trong lòng ra một con búp bê màu mè cực kỳ đáng yêu đưa cho Lạc Lạc, ông ta lần này quyết vứt thể diện đi rồi.