Bùi Mộc Vân không hề nghĩ mình sẽ gặp Bùi Mộc Đóa. Năm đó, cô muốn lấy Mục Thiểu Du, người nhà cô liền kiên quyết phản đối, họ nghĩ Mục Thiểu Du là người nói năng tùy tiện, không đáng tin cậy, kết hôn với anh ta sẽ chịu khổ. Khi đó, Bùi Mộc Vân cứng đầu nhất định đòi kết hôn, ai khuyên cũng không nghe. Hơn nữa, cô còn nói với cha mẹ: "Dù cho Mục Thiểu Du không muốn gặp con, con cũng sẽ quay về nhà mà không khóc."
Vốn dĩ con người khi đụng phải một bức tường thì đều muốn quay đầu lại, thế nhưng đã quá muộn rồi. Đúng là sau này Mục Thiểu Du phản bội cô, đêm tân hôn chẳng biết đi đâu, mà cô lại xui xẻo cùng Lôi Thanh xảy ra quan hệ, sau đó còn có cả Tiểu Quả Đống. Lúc ấy quan hệ giữa cô và cha mẹ vô cùng ầm ĩ bế tắc, hơn nữa lại mang thai trước khi kết hôn, cô nào còn mặt mũi về nhà.
Kiêu ngạo như cô liền bỏ đi ba năm cũng chưa từng liên lạc với người nhà một lần: "Chị, cùng em về nhà được không? Chị biến mất ba năm qua, ba mẹ đều rất nhớ chị. Lẽ nào chị không thể về thăm họ một chút?" Khi Bùi Mộc Đóa nghe Kiều Tử Phương nói về tin tức của chị, lúc đó cô thực sự vừa mừng vừa sợ. Cho là mình nghe lầm, phải hỏi kĩ lại lần nữa mới dám tin là sự thật. Thật vất vả mới đợi được đến thứ hai để tới Vân Thượng lại nghe ông chủ nói chưa đi làm.
Hiện tại chị của cô bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt thì cô mới thực sự mới yên tâm. Bùi Mộc Vân nhìn ánh mắt tha thiết của em gái, do dự một chút, nói: "Nếu không thì để hôm khác đi, chị còn chưa chuẩn bị tâm lí gặp họ nữa."
"Đi gặp ba mẹ, chị còn phải chuẩn bị tâm lí nữa à?" Bùi Mộc Đóa khó hiểu.
"Chị. . . chị sợ ba mẹ sẽ trách móc chị." Bùi Mộc Vân có chút áy náy, cúi đầu nhìn xuống đất, tâm tình của cô chắc Mộc Đóa không hiểu được.
"Không đâu, họ làm sao trách giận chị được?" Bùi Mộc Đóa còn muốn khuyên nữa, nhưng vị hôn phu Kiều Tử Yển bên cạnh cô đã tiến lên phía trước, nói : "Đóa Đóa, em không nên ép chị ấy, chẳng phải chúng ta đã biết tin về chị rồi sao, hôm nào cũng giống như nhau thôi."
Bùi Mộc Đóa nhìn về phía vị hôn phu của mình, rũ bả vai xuống, thở dài một hơi, "Vậy được rồi."
Bùi Mộc Vân thoáng khen ngợi cách đối phó của Kiều Tử Yển. Sau đó kéo Bùi Mộc Đóa đi về hướng sô pha, "Hôm nay, chúng ta vẫn là nên nói chuyện thiết kế cho hai đứa trước đi. Chuyện của chị hôm nào rồi nói tiếp."
Tiễn Bùi Mộc Đóa và Kiều Tử Yển đi, cô nhanh chóng vùi đầu vào công việc chính. Phòng làm việc Vân Thượng vốn có năm nhà thiết kế, hiện tại thêm cô nữa, tổng cộng là sáu người. Sáu người họ chia làm hai tổ, ba người một tổ. Cô ở tổ này, có tổ trưởng họ Tào, mọi người đều gọi cô ấy là Tào Tả.
Tào Tả chừng ba mươi lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc thời thượng, đối với cô cũng không thân thiết cũng không xa cách lắm. Còn có một thành viên tên Đinh Tiểu Viên, so với cô thì trẻ hơn. Cô gái này vốn là một người hòa đồng nên Bùi Mộc Vân vừa ngồi vào vị trí của mình một lát là đã biết được ngày sinh và sở thích của cô ấy. Cuối cùng Đinh Tiểu Viên cũng đưa tay mình ra, thân thiện nói: "Hoan nghênh chị gia nhập vào tổ chúng em, về sau hợp tác vui vẻ."
Có thể gặp được đồng nghiệp tốt như vậy, Bùi Mộc Vân rất vui vẻ. Chẳng phải đều nói nơi làm việc là một nơi đầy khói thuốc súng, mọi âm mưu, mọi cạnh tranh. . . đều có. Có thể gặp được đồng nghiệp tốt như vậy thì chắc là nhân phẩm của cô tốt đến mức nào rồi. Buổi trưa, mọi người đều mời nhau đi ăn cơm, Đinh Tiểu Viên cũng ngừng tay thiết kế lại, đi tới hỏi Bùi Mộc Vân, "Chị Vân, có muốn cùng em ăn cơm không ạ?"
Bùi Mộc Vân bỏ bút vẽ xuống, vặn cái cổ có chút cứng ngắt, cười nói: "Được, không bằng hôm nay chị mời em, muốn ăn cái gì nào?" Đinh Tiểu Viên nói: "Làm vậy chẳng khác nào em không biết xấu hổ sao?" "Không có gì đâu mà." Bùi Mộc Vân thò tay lấy túi, nhưng lúc sắp đi, thì Tiền Thai vội vã đi tới, nói: "Nhà thiết kế Bùi, bên ngoài có bạn trai đang tìm cô."
"Bạn trai?" Bùi Mộc Vân và Đinh Tiểu Viên liếc mắt một cái với nhau, sau đó cùng đi ra cửa.
Đinh Tiểu Viên nhìn chằm chằm nửa ngày vào người đàn ông đứng ngoài cửa lớn, sau đó đụng đụng cánh tay Bùi Mộc Vân, thấp giọng hỏi: "Người đàn ông này thật đẹp trai, là bạn trai chị sao?"
Bùi Mộc Vân nắm thật chặt quả đấm trong tay, im lặng đi về phía trước, liếc nhìn Lôi Thanh, nhíu mày hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Lôi Thanh nhún vai, cười nói: "Đến đón em đi ăn cơm?"
"Không cần đâu." Bùi Mộc Vân chỉ vào cửa chính chỗ Đinh Tiểu Viên rồi nói: "Tôi có hẹn với đồng nghiệp rồi."Lôi Thanh rất hào phóng nói: "Vậy mời đồng nghiệp của em cùng đi luôn vậy."
"Tiểu Viên cô ấy. . . Cô ấy không thích có người lạ đi ăn cùng."
"Thật không?" Lần này Lôi Thanh không có hỏi Bùi Mộc Vân, mà là trực tiếp đi đến hỏi Đinh Tiểu Viên. Đinh Tiểu Viên nhìn anh đẹp trai đi về phía cô, mắt trợn tròn, nước bọt chảy tới phân nửa lại bị cô hút trở lại. "Cô là đồng nghiệp của Mộc Vân?" Lôi Thanh hỏi. Đinh Tiểu Viên liền gật đầu."Cô có muốn đi ăn cùng chúng tôi không?" Đinh Tiểu Viên gật đầu còn mạnh hơn cả lần trước.
Lôi Thanh xoay người nhìn về phía Bùi Mộc Vân, sau đó buông tay, nói: "Đồng nghiệp của em đồng ý rồi."
Lôi Thanh rất bỉ ổi, từ trước đến nay Bùi Mộc Vân biết rõ, nhưng bây giờ xem ra anh ta không chỉ ghê gớm mà còn rất gian trá. Anh luôn có biện pháp nhờ vào người khác, sau đó buộc cô phải đồng ý. Trước là Quả Đống, giờ lại là Tiểu Viên. Nhưng cô đối với anh một chút biện pháp cũng không có.
Quán cơm Trung là một quán cơm riêng tư. Quán cơm riêng tư này vốn có cảnh vật xung quanh đẹp mắt, đồ ăn ngon, buôn bán rất tốt. Trước đây Bùi Mộc Vân có ăn vài lần, cô đặc biệt thích món canh hải sâm ở quán này làm.
Bọn họ đến thì phòng đã không còn, vì vậy buộc phải ngồi ngoài sảnh.
Lôi Thanh rất lịch sự, kéo ghế giúp Bùi Mộc Vân và Đinh Tiểu Viên, sau đó ngoắc người phục vụ đến để gọi món. Sở thích của Bùi Mộc Vân như thế nào, Lôi Thanh từ trước đến nay đều rõ. Vì vậy không đợi cô mở miệng, anh đã chọn những món cô thích ăn nhất. Mà Tiểu Viên là một người theo chủ nghĩa ăn thịt, nên không có thịt thì không vui. Vì vậy, Lôi Thanh cố ý gọi thêm vài món thịt cho cô ấy.
"Hải sản ở quán này đặc biệt rất tươi ngon, đều là hàng vừa mới đánh bắt từ biển rồi được đưa tức thì đến đây. Tiểu Viên, cô rất thích ăn hải sản sao?" Lôi Thanh gắp một con tôm vào bát của Đinh Tiểu Viên.
Đinh Tiểu Viên tròn mắt thấy anh chàng thực sự đã đích thân gắp tôm cho mình, liền vội vàng gật đầu nói: "Thích, thích lắm, đặc biệt thích ăn tôm." Thật ra còn hơn cả hải sản, cô thích ăn thịt, các loại thịt, thịt heo, thịt bò, thịt gà, thịt ba chỉ, sốt thịt. . .
"Thích là tốt rồi." Lôi Thanh lại gắp một con tôm, bóc vỏ, chấm sốt giấm, nhưng bản thân không ăn, lại bỏ vào bát của Bùi Mộc Vân. "Mộc Vân cũng thích ăn hải sản, cô ấy mà không có hải sản thì không vui. Hơn nữa cô ấy đặc biệt thích ăn cua, cho nên đặc biệt thích mùa này?"
"Tại sao vậy?" Hóa ra vẫn có khác biệt, người đàn ông này đối xử với bạn gái rất thật lòng thật dạ, còn tự mình bóc vỏ tôm nữa.
Bùi Mộc Vân liếc nhìn con tôm đã chấm sốt giấm trên bàn ăn trắng như tuyết kia, không có ăn, lấy cái muỗng múc bỏ ra ngoài. Người đàn ông này lại còn biết cô thích ăn canh hải sâm nên đã múc đầy một bát.
Lôi Thanh liếc nhìn Bùi Mộc Vân, nói: "Bởi vì em thích ăn cua, mà mùa thu thì tôm cua tương đối tươi." Nói xong lại gắp một con cua, lột vỏ, lóc thịt, cho một chút sốt giấm vào rồi đẩy tới trước mặt Bùi Mộc Vân.
"A." Đinh Tiểu Viên gật đầu hiểu ra, sau đó quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ hờ hững của Bùi Mộc Vân chỉ để ý đến dùng bữa, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng, chị ấy sẽ không trách mình là kì đà cản mũi chứ?
"Chị Vân, sao chị không nói lời nào vậy?"
"A?" Mộc Vân cả kinh, ngẩng đầu: "Lúc ăn cơm chị không thích nói cho lắm."
Đinh Tiểu Viên tính tình khá thật thà, cô thấp giọng hỏi: "Chị Vân, chị sẽ không trách em vì đã phá buổi hẹn hò giữa hai người chứ?"
Bùi Mộc Vân bật cười một cái, "Làm sao có thể? Em đừng có mà đoán mò." Cô với Lôi Thanh trong lúc này chỉ có ân oán, cô không hề nghĩ Đinh Tiểu Viên sẽ nói vậy, thế nhưng cô gái này đã hiểu lầm rồi.
Lôi Thanh phát hiện mình cảm thấy rất thú vị, nhìn người khác hiểu lầm giữa mình và Bùi Mộc Vân, trong lòng rất là sảng khoái, sau đó lại nhìn Bùi Mộc Vân ra sức giải thích, trong lòng anh liền nghĩ, làm như vậy sẽ lại càng có nhiều hiểu lầm hơn.
Lôi Thanh vẫn dịu dàng quan tâm, nhưng trong mắt Bùi Mộc Vân xem ra không hề muốn hưởng thụ, còn ở trong mắt Đinh Tiểu Viên thì lại xem người đàn ông này cực kỳ tốt.
Ba người đang ăn cơm, bỗng lúc này một giọng nữ dễ nghe vang lên.
"Anh Lôi Thanh, thật trùng hợp."