Triệu Thị Quý Nữ

Chương 29: Đêm thất tịch (2)




Buổi tối gió đêm thổi hiu hiu, trăng treo ở phía tây, đường phố Trường An màu đỏ rực rỡ, các ngôi sao dường như sáng rực, hai ánh sáng giữa bầu trời và trên mặt đất giao nhau,một cảnh tượng thời đại phồn hoa thái bình.
Con sông xanh biếc trong kinh thành hơn nửa đều có hoa đăng hình dáng khác nhau lay động trên mặt nước lăn tăn, xuôi theo dòng nước, cuối cùng hóa thành một con đường nước ở giữa tràn đầy đốm lửa, trông rất đẹp mắt.
Đã đi hơn nửa canh giờ Hạ Tĩnh Viễn vẫn không khống chế được mà nhìn người bên cạnh, ánh sáng từ đèn lồng bằng vải mỏng màu xanh chiếu xuống, lúc này tay trắng đẹp như tuyết, lại nhìn tướng mạo hắn, má ngọc hơi gầy, mi cong mũi thẳng, khi cười núm đồng tiền trên gò má như ẩn như hiện, từ xa nhìn tới giống như là một công tử phong lưu tuấn tú, dọc theo đường đi có không ít cô nương coi trọng, nhìn trộm, ngay cả Hạ Tĩnh Viễn tâm tư luôn luôn không tranh hơn thua đều không thể không cảm thán người này sinh ra có một bộ túi da thật tốt, vóc dáng cao gầy, phẫn nam trang cũng không thui kém.
Nhận thấy được bên cạnh như có như không phóng tới tầm mắt, Triệu Văn Uyển không thể làm như không thấy, dứt khoát quét trở về, đơn giản nhướng mi nói “Biểu ca có gì chỉ bảo?”
Ngay cả thanh âm đều cố ý đè thấp vài phần, giả trang thật sự là rất giống, Hạ Tĩnh Viễn ho khan một tiếng, không hiểu sao cảm thấy biểu muội lúc này thành công tử mặt nghiên túc lạnh lùng vô cùng thú vị “…khụ khụ, rất giống.”
Triệu Văn Uyển nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy khi hắn nói lời này tầm mắt dừng ở trước ngực chính mình, sắc mặt nhất thời liền đen, xoay đầu không lên tiếng đáp lại.
“Ách..” Hạ Tĩnh Viễn ngầm bực chính mình nhìn chỗ không nên nhìn, lúc này càng chọc biểu muội không hài lòng, vóc dáng cao lớn, gãi gãi đầu lộ ra vài phần dáng vẻ thật thà.
Triệu Văn Uyển lần này đi ra ngoài dẫn theo Bảo Thiền, cũng giống nàng ăn mặc y phục nam nhân, y phục màu xám tro của một gã sai vặt, đi theo sau lưng nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, trên mặt lộ ra biểu cảm hưng phấn, kì thật trong lòng Triệu Văn Uyển cũng là nhảy nhót, chính là nhớ kỹ Hạ Tĩnh Viễn còn ở bên cạnh nên còn bày ra đứng đắn, tròng mắt nhanh như chớp chuyển động, nghĩ như thế nào đem người này rời đi để sảng khoái chơi đùa.
Tất cả chợ phía Đông đều dựng lên cổng chào cao hai trượng, trên cổng chào treo hoa đăng các màu, có hình dáng thỏ ngọc, hình hoa sen, hình cá chép.
Hai bên ngã tư đường cũng là treo đầy đèn lồng, dưới mỗi chiếc đèn đều mở quán nhỏ, trên quán bán đồ hiếm lạ cổ quái, đồ ăn, đồ dùng, trang sức, cái gì cần đều có.
Triệu Văn Uyển có chút kìm chế không nổi, lôi kéo Bảo Thiền xem đông xem tây, trong chốc lát sờ sờ hầu bao làm bằng tay trong quán này, trong chốc lát đeo lần lượt mặt nạ trong quán kia, trong chốc lát lại chỉ vào bánh nóng hổi ven đường muốn Hạ Tĩnh Viễn mua cho ăn.
Hạ Tĩnh Viễn một khắc cũng không rảnh rỗi, phải cẩn thận che chở nàng không để đoàn người xô đẩy vào, vừa muốn luôn luôn phân phó người hầu đem đồ vật biểu muội coi trọng mua lại, mặc dù chú ý cẩn thận như thế này, vẫn là đem người đánh mất. Mắt chỉ lơ đãng trong chốc lát, hai người kia đã bị bao phủ trong đám đông, lại tìm kiếm cũng không thấy.
“Thiếu gia, gói hạt sen.” Tùy tùng mua đồ Triệu Văn Uyển muốn ăn, nịnh hót mà dâng lên, liền chống lại biểu tình âm trầm nổi bão của Hạ Tĩnh Viễn.
“Biểu tiểu thư không thấy, còn không chạy nhanh đi tìm.” Hạ Tĩnh Viễn vẻ mặt bình tĩnh, không tránh khỏi hấp tấp nói, ra lệnh mọi người đi tìm, lại mở miệng phân phó “Đừng quá phô trương.”
Khác với bên Hạ Tĩnh Viễn tức giận sốt ruột, thật vất vả mới thoát khỏi Hạ Tĩnh Viễn “chăm sóc” trong lòng Triệu Văn Uyển giống như con ngựa hoang được tháo dây cương tự do phi nhanh, thực sự cao hứng.
Triệu Văn Uyển trong tay đang cầm bánh nướng thịt bò nóng hổi, theo cửa hàng góc đối diện Lưu gia mua được, một ngươi cao lớn dựng một cái bếp lò bên tường, bên dưới bếp đốt thân cây lúa mạch, nghe nói nướng như vậy da bên ngoài sẽ là tốt nhất, cháy vàng, gói kĩ để trên bếp lò từng cái từng cái nướng, Triệu Văn Uyển nhìn thấy rất là ngạc nhiên rất tự nhiên mà bỏ tiền ra mua nếm thử.
Toàn bộ mứt quả cắm trên cây rơm, có đường mật, còn có bọc hạt vừng, cao giọng rao hàng mứt quả bọc đường, bánh gạo trắng, hàng cổ vịt đầu vịt, khoai lang nướng để trên bếp lò vù vù nướng,..Nhóm người bán hàng rong ra sức thét chói tai, cùng với âm thanh trầm trồ khen ngợi diễn xiếc đan xen nhau, tình cảnh cực kì quyết liệt.
Triệu Văn Uyển vừa đi vừa ăn, một khắc đứng ở trên phố Trường An phồn hoa, cùng chợ đêm náo nhiệt trong trí nhớ kia đan xen nhau, ồn ào quanh mình biến mất, phân không rõ đang ở hiện tại hay trước đây.
“Tiểu…Thiếu gia cẩn thận!” Tiếng hô sợ hãi của Bảo Thiền vang bên tai, trong mắt hiện ra cái giá cũ nát đang bật ra hướng Triệu Văn Uyển đổ xuống, nghe được âm thanh Triệu Văn Uyển bỗng dưng hoảng sợ, đột nhiên cảm thấy cổ tay căng thẳng, liền bị người dùng sức kéo một phen, lập tức đụng vào lồng ngực dày rộng như bức tường, mờ mịt chớp mắt nhìn, nhìn người nọ đá cái giá đổ sụp đến một bên, cùng khuôn mặt quen thuộc của chủ nhân lồng ngực.
Triệu Văn Uyển chỉ ngây người một lát, liền từ trong lồng ngực người nọ đi ra, tận lực cúi đầu, nói lời ‘cảm tạ’, liền túm Bảo Thiền ẩn vào trong đám đông.
Cố Cảnh Hành mở ra bàn tay có chút không thích ứng được khi mất đi mềm mại ấm áp, yếu ớt mà nắm chặt một chút, thu vào giấu trong tay áo, trên mặt vô cùng tuấn mĩ thằn sắc hờ hững hiện lên một tia rạn nứt, dưới ánh sáng ngọn đèn dầu nhìn không rõ ràng, sau một lúc lâu làm như lẩm bẩm “Hừ, thực sự cho là gia không nhận ra sao.”
“Nhìn cô nương nhà ai mà nhập tâm như vậy, ừ, bánh nướng của ngươi, không phải ngươi không thích ăn mấy đồ ăn bên đường sao?”  Phong Vu Tu cầm lấy một bao giấy dầu, một bên ngại bỏng tay mà ném cho vị đại gia nào đó, một bên theo phương hướng mà hắn vừa rồi nhìn mà nhìn ngó xung quanh.
Cố Cảnh Hành cầm bánh nướng, hơi hơi nhếch khóe miệng, nhả ra hai ba chữ nói “Ai cần ngươi lo.”
“…” Phong Vu Tu nhất thời nghẹn lời, cảm thấy làm bằng hữu cần phải cố gắng thêm.
Đi dạo tương đối lâu Triệu Văn Uyển cảm thấy hơi mệt một chút, ngay tại bên cạnh đình nghỉ mát nhỏ bên bờ sông xanh biếc, trong đình ngăn cách bởi một dãy ao cạn nước xanh, ở giữa khoảng cầu khoảng hai thước trải đá bước năm sáu bước lớn là tới, tiếng nước lưu động, ngăn cách cây cối xanh biếc hoa cỏ kiều diễm, nhìn mặt nước, nhạt như khói, khiến người vui vẻ.
Nhưng mà cảm thụ tốt đẹp như vậy chỉ duy trì trong chốc lát liền bị một đạo âm thanh dữ tợn thô tục đánh vỡ “Tiểu nương tử, ngươi ngược lại kêu a, chính là kêu hỏng yết hầu cũng không có người đến cứu, nga ha hả ha…”
“….” Triệu Văn Uyển ở trên cầu cách không xa liền bị lời thô tục thối nát này hấp dẫn, theo thanh âm nhìn lại, quả nhiên là nhìn thấy vài tên gia đinh vây quanh một gã nữ tử gầy yếu trên lưng đeo tay nải, ngăn ở góc, một gã béo ú não tàn bộ dáng kiêu ngạo, eo tròn vai thô, kiểu thiếu gia ăn mặc quần áo lụa là xa xỉ được hai gã gia đinh vây quanh, đối với bạch y nữ tử trong góc chảy nước miếng, vẻ mặt chớp chớp.
Ánh trăng chiếu xuống, cô gái dáng vẻ xinh đẹp giờ phút này trắng bệch một mảnh, hai tay gắt gao che ở chính mình, lã chã khóc “Không cần, không cần lại đây…”
“Ngoan ngoãn theo thiếu gia chúng ta, đảm bảo ngươi sau này sẽ được yêu thích, làm di thái thứ mười ba của Trần phủ chúng ta.” Một gã chó săn trong đó kiêu ngạo nói.
Triệu Văn Uyển nhắm mắt đều có thể đoán được hướng phát triển của việc này, bị người quấy rối yên tĩnh, tự nhiên không nghĩ ở lại chờ đợi, chính là không nghĩ tới vừa mới xoay người vài bước, đã bị một bóng dáng màu trắng đụng vào trong ngực một cái, cùng đi theo sau là đám chó săn sống chết chạy đến đây đối diện trước mặt.
“…”  ‘Móng vuôt’ run rẩy cầm lấy tay áo chính mình, làm cho mí mắt Triệu Văn Uyển cũng có chút run rẩy, mở ra cái gì vui đùa, nàng bất kì người nào cũng không mang theo, khoe anh hùng cũng không phải tình cảnh đánh nhau đơn độc, thói quen dáng vẻ kiêu ngạo đứng đắn thế này, thần sắc lúc này thoải mái nhưng cũng không ai nhìn ra là nội tâm nàng giờ phút này đang rít gào.
“Tiểu tử, ngươi là ai, thức thời liền mau cút, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!” Một tên chó săn khác mắt lé mà nhìn dáng người Triệu Văn Uyển, cười nhạo một tiếng, lời nói mang sự châm chọc.
Triệu Văn Uyển nhưng thật ra nghĩ muốn chạy, nhưng cô nương này giống như bạch tuộc mà bám chặt lấy chính mình, hai nước mắt lưng tròng mà nhìn chằm chằm mình, cũng thực sự là không thể làm ra hành động ném người ra, thái dương nhảy bịch bịch, chỉ có thể sai Bảo Thiền nói “Đi tìm biểu thiếu gia.”
Bảo Thiền đã sớm ở thời điểm bọn gia đinh kia xông tới mà sợ hãi, lúc này được tiểu thư phân phó, một cái mệnh lệnh giống như thói quen hành động, nhưng thật ra không giấu vết mà chạy trở về, một gã sai vặt cũng không ai để ý.
“Trong hoàng thành này to như vậy dám bảo ta chạy cũng không có mấy người, Trần phủ, người nào Trần phủ?” Triệu Văn Uyển nếu quyết định ở lại, tự nhiên không tính toán để họ lấn át mình, nhất thời phát động hơi thở, kéo dài thời gian.
Người sau bị khí thế sắc bén đột nhiên của nàng làm cho sợ hãi, theo bản năng mà lùi về sau, sau lại buồn bực xấu hổ, mà đứng lại gót chân, ngạc nhiên nghi ngờ mà nhìn chằm chằm người trước mắt.
“Tiểu mỹ nhân nghe lời, theo ta về nhà.” Tiểu bá vương Trần phủ chỉ nhìn chằm chằm bạch y nữ tử, mí mắt liếc liếc nhìn bên cạnh nàng, nhíu mày “Đi theo hầu hạ tên gầy yếu này có cái gì tốt!”
“…” Đi theo hầu hạ tên gầy yếu, Triệu Văn Uyển trợn mắt nhìn, nhưng trước mắt nhìn chính mình tay không tấc sắt, chỉ phải nhịn, híp mắt ánh sáng trong mắt, chỉ cần chờ Hạ Tĩnh Viễn vừa đến, bắt đầu đánh.
Vòng vo nửa ngày, trước khi tiểu bá vương kia mất kiên nhẫn, Hạ Tĩnh Viễn cuối cùng cũng đuổi tới, lúc trước hộ vệ phái đi tìm kiếm không ít người, lúc này tất cả đều đứng sau Triệu Văn Uyển, Triệu Văn Uyển lưng càng thẳng, híp mắt cười không có ý tốt.
“Mới vừa rồi người nào muốn cho ta chạy?”
Người sau thấy thế hiển nhiên nhận ra người này thân phận nổi bật, dám cùng gia đình quan lại đánh nhau, cũng không phải bọn họ có thể trêu chọc. Tiểu bá vương vẫn nhớ kĩ tiểu mỹ nhân, không có ánh mắt mà nhìn, người phía sau lại hết sức ngăn cản, liên tục cầu xin Triệu Văn Uyển .
Triệu Văn Uyển tính tình không phải tốt, liền lập tức lên tiếng “Được rồi, muốn đi, liền lăn đi đi.” Dứt lời, hộ vệ phía sau nàng đều tiến lên, nhất thời người không muốn lăn, đều lăn thành một đoàn, nhất là tiểu bá vương kêu gào bẩn thỉu, Hạ Tĩnh Viễn tự mình ra tay, lăn thành quả cầu béo, dọc theo tảng đá mà lăn đi.
Kia thanh âm chao ôi, nghe cũng biết là rất đau, Triệu Văn Uyển cười đến mặt mày đều cong cong, có phần sảng khoái. Nữ tử vẫn co rúm bên cạnh nàng thấy một màn như vậy, con ngươi lập tức buông xuống, trong tay túm góc áo cũng là chặt hơn.
Vì giúp chính mình giải vây, Triệu Văn Uyển khó có được cho Hạ Tĩnh Viễn ánh mắt hòa nhã, đang muốn cùng nhau hồi phủ, liền phát hiện giống như dư ra cái gì, Hạ Tĩnh Viễn hất hất cằm ý bào nữ tử vẫn nắm góc áo nàng bên cạnh, Triệu Văn Uyển lúc này mới nhớ ra căn nguyên phiền toái.
“Đa tạ ân công cứu mạng!” Âm thanh nữ tử thanh lệ, mềm mại mà không nịnh hót nghe thật dễ nghe “Tiểu nữ vào kinh tìm người thân nương tựa không nghĩ lại gặp sự tình này, nếu không có ân công…”
Triệu Văn Uyển mơ hồ bị tiếng khóc nức nở kia mà trong lòng hiện lên thương hại, gọi Bảo Thiền lại đây, chính là muốn đưa chút ngân phiếu để cho nàng tự mình sắp xếp, đột nhiên trên người hơn vài phần sức nặng, nếu không có Hạ Tĩnh Viễn giúp đỡ một phen, Triệu Văn Uyển suýt chút nữa là không tiếp được nữ tử đang hôn mê.
“…” Triệu Văn Uyển thái dương nhảy dựng, tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Cũng không thể đem người vất ở đây, trước đem người về phủ mời thầy thuốc xem rồi nói sau.” Hạ Tĩnh Viễn xem một màn này, lại buông tiếng thở dài biểu muội thật đào hoa, ẩn ẩn mang ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.