Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị

Chương 58:




Thiên Thu cảm thấy đó cũng không phải suy nghĩ chân thật của Lâm Hạ mà chỉ là an ủi mình, nàng cảm thấy Lâm Hạ vẫn là yêu thích cái đẹp, bản thân mình cũng vậy, những người nàng yêu thầm trước kia cũng đều vô cùng bắt mắt, cho nên nhan khống gì đó cũng không đáng xấu hổ, là chuyện thường tình mà thôi. Chẳng qua được Lâm Hạ an ủi cũng đã làm Thiên Thu thật sự cao hứng.
“Tôi còn là muốn biến gầy, biến đẹp.” Thiên Thu cười nói, bất quá nghĩ một bàn đồ ăn này có khả năng là Lâm Hạ chuẩn bị cho mình, Thiên Thu liền không muốn phụ hảo ý của đối phương. Nàng nghĩ, cùng lắm thì ngày mai ăn ít hơn một chút là được, vì vậy Thiên Thu liền cầm đũa lên, bắt đầu dùng bữa.
Lâm Hạ thấy người kia ăn ngon, không tự chủ giương lên một chút ý cười khó mà phát hiện, Thiên Thu giờ phút này mới có thể phần nào tương tự như nữ xứng ở thế giới kia.
Một bữa này, Thiên Thu ăn đến đặc biệt vui vẻ, đã lâu không được ăn uống thoải mái, nàng liền cảm thấy xưa nay chưa từng có hài lòng, hơn nữa còn là cùng ăn cơm với người mình thích, Thiên Thu cảm giác hạnh phúc đến độ muốn bay lên rồi. Bởi vì đã quyết định đêm nay phóng túng bản thân cho nên Thiên Thu ăn rất nhiều, chẳng qua nàng rất nhanh liền biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn, thời điểm ăn xong rồi cùng Lâm Hạ đến chỗ Lâm Huyên, bụng nàng bắt đầu hơi hơi khó chịu, nhưng bởi vì không phải quá mức nghiêm trọng nên Thiên Thu cũng không để ý lắm, vẫn cố chống đỡ, không dám để cho Lâm Hạ biết.
Ngồi xe về nhà, có lẽ vì rung lắc nên thời điểm xuống xe, Thiên Thu đã rất muốn nôn ra khỏi miệng, bất quá nàng vẫn nhịn xuống, mãi đến khi Lâm Hạ lái xe rời đi, mới phun ra. Về đến nhà, Thiên Thu bắt đầu thượng thổ hạ tả, nàng thầm nghĩ có lẽ ngày thường đều nhịn đói, hôm nay đột nhiên ăn nhiều như vậy, lại còn là lẩu cay nóng, đại khái dạ dày không chịu được.
Trước kia chưa giảm cân, tuy Thiên Thu hơi mập mạp nhưng luôn khỏe mạnh, trên cơ bản không sinh bệnh, cảm mạo phát sốt đã nhiều năm mới đến một hồi, cho nên nàng không lo lắng sợ hãi, trên cơ bản cũng không chuẩn bị thuốc uống. Cả một đêm miệng nôn trôn tháo, liều mạng chạy ra chạy vào phòng vệ sinh, đến ngày hôm sau thật sự phun không ra, cũng không còn thứ gì để phun nữa, mới có dấu hiệu ngừng lại, nhưng giờ phút này Thiên Thu đau đầu muốn chết, thân thể yếu nhược, khó chịu như lần bị bệnh ở thế giới kia.
Tuy Thiên Thu vẫn rất muốn đi làm nhưng giờ phút này nàng quả thật hữu tâm vô lực, chỉ có thể gọi điện tới cho bộ phận nhân sự để xin nghỉ phép.
Ngày thường Thiên Thu đều đến công ty trước Lâm Hạ một bước, hôm nay thời điểm Lâm Hạ tới lại phát hiện chỗ ngồi của Thiên Thu trống không, nàng ý thức được thật ra mỗi ngày mình cũng đều chú ý đến Thiên Thu, bằng không thì cũng chẳng nhận ra được. Lâm Hạ tưởng rằng đối phương còn chưa tới hoặc là tạm thời rời khỏi vị trí, cho nên nàng cũng không quá để tâm, đi vào văn phòng của mình.
Đại khái sau hai tiếng đồng hồ làm việc, thời điểm Lâm Hạ ra pha cà phê, theo bản năng lại liếc đến chỗ ngồi của Thiên Thu một cái, phát hiện nơi đó vẫn trống không. Phải biết rằng, Thiên Thu thường xuyên canh lúc Lâm Hạ ra ngoài để nhìn trộm, Lâm Hạ đều có thể nhận thấy được. Hôm nay không có kẻ nào rình coi mình, Lâm Hạ ngược lại có chút không quen lắm, liền đi về phía bàn công tác của người kia.
“Thiên Thu đâu?” Lâm Hạ thuận miệng hỏi nhân viên ngồi cạnh.
“Hình như xin nghỉ ốm, Lâm tổng giám có việc gì sao?” Nhân viên kia có chút bất ngờ, Lâm tổng giám vậy mà lại chủ động hỏi về Thiên Thu.
“Chỉ là có một tài liệu cần nàng sửa chữa một chút, nhưng cũng không gấp, chờ nàng đi làm lại rồi sửa.” Lâm Hạ thuận tiện tìm cớ nói.
“Cô bị bệnh sao?” Trở về văn phòng, Lâm Hạ chủ động nhắn tin WeChat hỏi Thiên Thu.
Đau đầu đến thập phần khó chịu, Thiên Thu nghe được thông báo WeChat, bàn tay hữu khí vô lực vẫn cầm di động lên, nàng sợ nhất lúc này có đồng nghiệp tới hỏi chuyện công việc, không nghĩ rằng Lâm Hạ lại có thể gửi tin nhắn đến, vốn dĩ đầu óc còn choáng váng, lập tức liền có tinh thần.
“Ừm, thân thể có hơi khó chịu.” Thiên Thu nhắn tin trả lời nhưng bởi vì bị bệnh, tốc độ tay cũng không nhanh như ngày thường.
Lâm Hạ cảm giác Thiên Thu có một ưu điểm rất tốt, đó chính là bất kể khi nào mình gửi tin nhắn, Thiên Thu đều lập tức trả lời sau vài giây, mà lần này nàng rõ ràng cảm giác được đối phương nhắn lại so với ngày thường chậm hơn nhiều.
“Nghiêm trọng không?” Lâm Hạ lại hỏi.
“Không sao, tới ngày mai là tốt rồi.” Kỳ thực Thiên Thu cảm giác mình đều đã sắp chết, nhưng vẫn là mạnh miệng nói.
“Nếu thật sự không thoải mái, liền đi khám đi.” Lâm Hạ lập tức trả lời.
“Ừm.” Thiên Thu cũng muốn đi khám nhưng hiện giờ nàng thật sự không còn sức lực, cảm giác đứng thôi đều không vững.
Lâm Hạ buông di động xuống, tiếp tục xử lý công vụ nhưng luôn cảm thấy không quá an tâm, đại khái nửa giờ sau, thật sự không thể yên ổn làm việc, Lâm Hạ cuối cùng bàn giao cho trợ lý một chút rồi rời khỏi công ty.
Bởi vì Lâm Hạ nhắn tin WeChat đến, Thiên Thu tạm thời đem lực chú ý đều đặt ở trên người đối phương, cảm giác cũng không còn quá mức khó chịu. Nàng nhìn chằm chằm di động, chỉ sợ bỏ qua tin nhắn nào của Lâm Hạ, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không thấy Lâm Hạ gửi tin nhắn đến, Thiên Thu cảm giác thân thể mình giống như càng khó chịu hơn vừa rồi. Nếu là ngày thường cũng liền thôi, nhưng thời điểm sinh bệnh vốn rất yếu đuối, Thiên Thu giờ phút này phiền muộn mất mát, hết thảy xảm xúc tiêu cực đều tụ lại một chỗ, làm cho nàng không khỏi rơi lệ, cảm giác mình như bị thế giới này vứt bỏ, là kẻ đáng thương chẳng ai yêu thích, chẳng ai quan tâm.
Ngay lúc Thiên Thu hối hận rơi lệ, WeChat lại lần nữa vang lên, nàng lập tức ngừng khóc mở di động ra, như nàng mong muốn, lại là tin nhắn của Lâm Hạ gửi đến.
“Địa chỉ cụ thể của nhà cô là gì?”
Thời điểm Thiên Thu đọc tin nhắn này, trái tim lộp bộp một chút, chẳng lẽ Lâm Hạ sẽ đến nhà mình thăm mình sao? Nội tâm nàng hoàn toàn không khắc chế nổi mong đợi, loại cảm giác này thật sự vi diệu vô cùng, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi, bởi vì kỳ vọng càng nhiều, thất vọng cũng càng lớn.
“Sao lại muốn biết địa chỉ nhà tôi?” Thiên Thu khẩn trương hỏi.
“Gửi cho cô ít đồ.” Lâm Hạ ngượng ngùng nói muốn đến thăm người ta.
Thiên Thu nhìn tin nhắn của Lâm Hạ, trong lòng không khỏi có hơi thất vọng một chút, nhưng nàng cũng lại cảm thấy lý nên như vậy, chẳng qua tổng thể mà nói thì nàng vẫn là cao hứng, chỉ cần cùng Lâm Hạ trò chuyện, nàng đều là chờ mong, đặc biệt là khi sinh bệnh, loại cảm giác này lại càng mạnh mẽ.
Thiên Thu ngoan ngoãn gửi địa chỉ đi, sau đó hỏi thêm một câu, thứ gì? Nhưng Lâm Hạ không trả lời nàng.
Năm phút đồng hồ sau, ngay lúc Thiên Thu cảm thấy Lâm Hạ sẽ không nhắn tin nữa, WeChat lại vang lên.
“Mở cửa một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.