7: Tác có tâm ghê, có cơm chó cũng cảnh báo trước, còn lấy làm tiêu đề luôn.
Tối hôm ba mươi Tết, Giang Tà và Tạ Tịch cùng thức đón giao thừa, chờ đến mười một giờ thì mí mắt Tạ Tịch không mở nổi nữa.
Giang Tà đặt đầu cậu lên bả vai mình, bảo: “Ngủ đi!” – Đầu nhỏ sắp gật gù thành sâu ngủ luôn rồi.
Mặc dù cả hai đã thẳng thắn bày tỏ với nhau nhưng Tạ Tịch vẫn chưa thích ứng lắm với những động tác thân mật kiểu này, cậu ngồi thẳng dậy: “Em không buồn ngủ.”
Giang Tà nắm lấy tay cậu: “Vậy thì ráng đợi thêm chút nữa, sắp đến mười hai giờ rồi.”
Lúc này mà ngủ, một giờ sau rất khó tỉnh lại.
Tạ Tịch nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, tò mò hỏi: “Sao tay thầy nóng thế?”
Giang Tà nghiêm túc trả lời: “Ở bên cạnh em, chỗ nào của tôi cũng nóng hết.”
Tạ Tịch: “…”
Giang Tà tỏ tình xong còn được đáp lại, không thèm kiêng dè nữa, hoàn toàn bại lộ bản tính: “Có một nơi đặc biệt nóng, em muốn sờ thử không?”
Vừa nói vừa cầm tay Tạ Tịch đặt lên…
Lời nói của y khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa, đã thế còn dịch tay xuống nửa thân dưới, Tạ Tịch trợn trừng mắt, cho là y định…
Giang Tà nhanh chóng chuyển hướng lên, áp tay cậu vào lồng ngực mình: “Chỗ này nóng nhất.”
Vị trí đó là trái tim.
Tạ Tịch mặt đỏ đến tận mang tai trừng y: “Thầy!”
Giang Tà vô tội hỏi: “Sao thế? Mấy lời tình tứ này khó nghe lắm hả?”
Tạ Tịch rút tay về, không muốn để ý đến y.
Giang Tà cười nói: “Trong cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì thế?”
Cậu suy nghĩ gì? Cậu…
Tạ Tịch phát cáu, nhổm người dậy ngồi xê sang cạnh, cách y thật xa.
Giang Tà lập tức xích lại gần, theo sát cậu.
Tạ Tịch dịch đi, Giang Tà xích lại, Tạ Tịch lại dịch…
Giang Tà ôm chầm lấy cậu: “Được rồi, dịch nữa là ngã đấy.” – Sau đó bế cậu đặt lên đùi mình.
Tạ Tịch: “!”
Giang Tà nói chuyện rất lưu manh: “Chớ lộn xộn, hay là em muốn thử thứ nóng kia thật?”
Mặt Tạ Tịch thoắt cái đỏ bừng, bỏ đi không được, ngồi cũng chẳng xong, tức đến độ muốn bạo hành gia đình.
Sau một hồi ầm ĩ, cơn buồn ngủ của Tạ Tịch biến mất sạch, khi tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, hai người đồng loạt nhìn về phía màn hình tivi.
Một năm mới đã đến.
Năm nay bọn họ không còn cô đơn nữa.
Giang Tà mổ nhẹ lên môi Tạ Tịch: “Chúc mừng năm mới!”
Tạ Tịch cũng khẽ đáp lại: “Chúc mừng năm mới!”
Hai người nhìn vào mắt nhau, từ trong mắt đối phương thấy được ảnh ngược của chính mình.
Thật kỳ diệu!
Hóa ra nhìn bóng bản thân lấp đầy trong mắt người khác lại hạnh phúc và thỏa mãn đến thế.
Giang Tà hôn Tạ Tịch, cậu cũng vòng tay ôm lấy cổ y, vụng về hôn lại một cách nghiêm túc.
Tiếng chuông vang vọng bên tai và lời chúc trên tivi như thể đang cổ vũ cho bọn họ, hân hoan thay hai mảnh đời kiên cường vượt qua nỗi cô độc, rốt cuộc đợi được đến ngày gặp mặt nhau.
Lúc hai người tách ra, Giang Tà khàn giọng hỏi cậu: “Đêm nay sang phòng tôi ngủ nhé?”
Sau lưng Tạ Tịch căng cứng.
Giang Tà chôn mặt vào hõm vai cậu, dùng sức hít một hơi thật sâu rồi bảo: “Không làm gì cả, chỉ muốn ôm em vậy thôi.”
Kỳ thực… Có làm gì cũng không sao… Tạ Tịch khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Cậu cũng muốn được ôm như vậy, muốn ở cùng với y trong đêm giao thừa, đó là chuyện mà khi trước có gan Tạ Tịch cũng không dám nghĩ.
Trái tim Giang Tà đong đầy hạnh phúc, nhịn không được bảo: “Em không nên ngoan quá như vậy.”
Tạ Tịch sửng sốt.
Giang Tà siết eo cậu thật chặt: “Tôi sẽ được đằng chân lân đằng đầu mất.”
Tạ Tịch: “…”
Chẳng lẽ bây giờ y chưa phải được đằng chân lân đằng đầu à? Tay đã mò vào trong áo cậu rồi đây này!
Thầy Giang trong đầu toàn ý xấu nhưng không có gan làm, đêm đó ôm chặt bạn nhỏ không buông nhưng chẳng dám táy máy mảy may.
Khi quá quý trọng một ai đó, hành xử đã thận trọng lại càng thận trọng hơn.
Sợ người ấy không thích, sợ người ấy không quen, sợ người ấy đau…
Thực sự là lo lắng đủ điều, còn cẩn thận hơn cả người trong cuộc.
Kỳ thực Tạ Tịch cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, hai người đã tỏ rõ lòng nhau, thân mật thế nào cũng chẳng thấy đủ.
Cậu thích Giang Tà, rất rất thích, yêu thích bằng trọn trái tim.
Cho dù hiện tại Giang Tà làm gì cậu cũng không nỡ từ chối.
Thích một người sẽ cho ta dũng khí lớn lao, đồng thời cũng khiến ta nhát như thỏ đế.
Sáng mùng một với mùng hai cả hai dính lấy nhau trong nhà, bọn họ không có người thân nào cần đến thăm hỏi cả.
Tạ Tịch nhận được tin nhắn từ Tạ Tố, chỉ đơn giản một câu: Chúc mừng năm mới!
Cậu đọc xong lập tức xóa đi.
Năm năm trước Tạ Tố còn mời Tạ Tịch đến nhà bà ăn Tết, sau khi cậu từ chối một lần, bà không bao giờ đề cập lại chuyện đó nữa.
Sau đó bà chuyển sang gọi điện thoại, sau nữa đổi thành nhắn tin, Tạ Tịch cảm thấy lại qua thêm mấy năm chắc ngay cả tin nhắn bà cũng chẳng buồn gửi.
Kỳ thực Tạ Tịch hiểu rất rõ tâm trạng của Tạ Tố.
Bà là mẹ cậu, lại là người muốn cậu biến mất nhất.
Cho dù hiện tại Tạ Tịch đã sớm không cần bà chăm sóc, nhưng cậu vẫn là gánh nặng trong lòng bà.
Nếu cậu biến mất thật chắc Tạ Tố cũng chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tịch thường xuyên hoài nghi – Rốt cuộc cậu có phải con ruột của Tạ Tố không?
Trên đời sao lại có người mẹ như vậy chứ?
Sinh con ra nhưng không muốn chăm sóc.
Chớp mắt kỳ nghỉ đông đã kết thúc, Giang Tà và Tạ Tịch nên quay lại trường học rồi.
Thầy Giang so ra còn “ghét học” hơn cả Tạ Tịch, ôm lấy eo cậu nằm ỳ trên giường: “Không muốn ra ngoài gì cả.”
Chỉ muốn dính lấy bạn nhỏ thế này cả đời thôi!
Tạ Tịch đã sớm không còn kính sợ y nữa: “Có ai làm thầy giáo như anh không?”
Giang Tà đáp trả: “Có ai làm học sinh như em không?”
Tạ Tịch nhướng mày: “Em thì thế nào?”
Thầy Giang lớn xác rồi mà không ra dáng: “Học sinh ngoan sao không nhanh lại hôn tôi một cái, người cha già này của em sắp chết vì thiếu oxi đây này.”
Tạ Tịch dở khóc dở cười, đập nhẹ đầu y: “Nhanh dậy đi!”
Giang Tà nhào lên đè cậu xuống: “Hôn một cái đã!”
Tạ Tịch đẩy mặt y ra: “Còn chưa đánh răng, xê ra!”
Giang Tà nói: “Em ngọt như vậy, tôi không chê!”
Tạ Tịch tức giận: “Nhưng em chê!”
Giang Tà đội quả đầu rối bù đuổi theo vào nhà vệ sinh, yếu ớt nói: “Em ghét bỏ tôi…”
Tạ Tịch xuyên qua tấm gương trợn trắng mắt với y.
Giang Tà cắt câu lấy nghĩa: “Em chê tôi già, chê tôi lớn hơn em mười tuổi…”
Tạ Tịch quay sang lườm y.
Giang Tà chớp chớp mắt đầy tội nghiệp.
Tạ Tịch thầm nghĩ: Anh chẳng giống một người lớn hơn em mười tuổi gì cả, nhỏ hơn mười tuổi thì có!
Cậu quay đầu đi súc miệng, cất bàn chải đánh răng rồi kéo động vật họ mèo bự con nào đó phía sau lại, chặn lấy môi y.
Trong mắt Giang Tà đong đầy ý cười, cậu không hôn sâu nhưng chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng khiến y vô cùng thỏa mãn: “Được rồi, tôi cảm thấy mới chớp mắt mà mình đã trẻ ra mười tuổi, có thể ngọt ngào ân ái bên em một trăm năm.”
Tạ Tịch bị y chọc cười: “Ai muốn cùng anh ân ái một trăm năm?”
Giang Tà rất biết cách tự rát vàng lên mặt mình: “Bạn nhỏ à em tham lắm nha, chẳng nhẽ muốn cùng tôi ân ái hai trăm năm?”
Vốn cho rằng Tạ Tịch sẽ không để ý đến, ai ngờ cậu lại nhỏ giọng bảo: “…Có thể sống bao lâu sẽ ở cùng nhau bấy lâu.”
Một trăm hay hai trăm năm cũng được, trước khi sinh mệnh kết thúc cậu không muốn rời khỏi y.
Giang Tà bị lời tâm tình bất thình lình này chọc cho cõi lòng dậy sóng, suýt chút nữa mất khống chế, đè cậu ra làm ngay tại chỗ.
Sau khai giảng, cuộc sống của cả hai vẫn trôi qua nhẹ nhàng như thế.
Tạ Tịch nghiêm lệnh cấm đoán, đặc biệt yêu cầu đồng chí da mặt dày hơn thớt không được giở trò ở trường học.
Thầy Giang ra vẻ đạo mạo bảo: “Tôi là hạng người như thế à?” – Sau đó bắt cóc bạn nhỏ vào văn phòng, hôn cậu đến đỏ mặt tía tai.
Tạ Tịch tức giận: “Thầy! Thầy mới bảo mình không phải hạng người nào cơ?”
Người này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng: “Tôi là người yêu em đến tận xương tủy!”
Tạ Tịch: “!!!” – Mặt mũi ném cho chó gặm hết luôn!
Mặc dù ồn ào nhưng không đi quá giới hạn, thầy Giang phàm là trước mặt người ngoài đều khoác lên lớp da tinh anh trong xã hội, còn được sinh viên nữ đặt cho thiết lập thanh cao, cấm dục, đoan trang, không thể khinh nhờn các thứ.
Cả đời Tạ Tịch chưa từng gặp mỹ nhân lạnh lùng nào kiểu này!
Một tháng sau khai giảng, Tạ Tịch mơ hồ cảm giác Giang Tà hình như đang bận gì đó.
Song y không đề cập đến nên cậu cũng không hỏi.
Tạ Tịch hơi thấp thỏm, mặc dù cậu không để tâm ánh nhìn của người khác nhưng nếu mối quan hệ này bị lộ, người chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Giang Tà.
Bản thân Tạ Tịch không sao nhưng Giang Tà sẽ phải chịu chút thiệt.
Giang Tà có sự nghiệp và lý tưởng của riêng mình, không thể để tiền đồ của y bị hủy hoại bởi cậu được.
Nhưng Tạ Tịch chắc chắn sẽ không rời bỏ y.
Dù trước mặt có là thác núi gập ghềnh treo leo cậu cũng không nên bỏ y lại một mình.
Chuyện không nên làm nhất khi thích một người yêu mình sâu đậm chính là buông tay.
Đó không phải yêu mà là sự phản bội trí mạng.
Tạ Tịch hiểu rõ Giang Tà.
Tựa như y hiểu rõ về cậu vậy.
Bọn họ đều cô đơn và lẻ loi, chịu đựng cuộc sống lạnh lẽo một mình quá đủ rồi.
Vất vả lắm cả hai mới được ở bên nhau, bọn họ giống như hai miếng ghép hình vừa khít, nếu tách ra sẽ chẳng ai hoàn chỉnh cả.
Tạ Tịch muốn đường hoàng sống bên cạnh Giang Tà.
Chuyện cậu có thể làm là nhanh chóng thoát ly quan hệ trước mắt.
Cậu phải cố gắng kết thúc việc học thật nhanh để được cùng nắm tay y đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Tác giả có lời muốn nói:
Chúng ta thử tưởng tượng xem, đợi đồng chí lão Tà rời khỏi thế giới này, nhớ lại hết thảy có phải sẽ hận đến xanh ruột không?
Tiểu Tường Vi chưa trải qua lễ rửa tội từ thế giới Tình yêu bên trái hay là bên phải và sáu hoàng tử Atlantis đúng là rất ngọt ngào mà.
7: Anh bạn Giang Tà hẳn hận xanh ruột lắm đây, này thì nước ấm nấu ếch, tự vả bôm bốp luôn