Trò Chơi Đang Load

Chương 45: Tạ Tịch trở về hiện thực




Ngũ hoàng tử nhìn Tạ Tịch chòng chọc, trong đôi mắt chứa sự nhiệt tình như lửa, đồng thời cũng có chút ít bất an và khẩn trương.
Đôi mắt này rất mê người.
Hấp dẫn thuần túy.
Tạ Tịch mỉm cười, nói khẽ: "Anh là Randall đúng không? Nếu đúng, tấm lòng của em vĩnh viễn không thay đổi."
Randall nắm tay cậu thật chặt, xúc động nói: "Có thật không?"
Tạ Tịch khẽ gật đầu.
Randall ôm siết lấy cậu, như thể ôm trân bảo độc nhất trên đời, vừa trân trọng lại vui sướng.
Cảm xúc nóng bỏng này lan sang Tạ Tịch khiến cậu nhịn không được cong khóe môi.
Cậu không ghét Randall.
Giang Tà tiếp tục chăm sóc vườn tường vi khô héo, nghĩ đến câu nói của Tạ Tịch.
Anh là Randall đúng không?
Không phải.
Nếu đúng, tấm lòng của em vĩnh viễn không thay đổi.
May mắn y không phải lả Randall, nếu không chẳng phải vĩnh viễn y không nhận được sự yêu thích của Tạ Tịch sao?
Bình luận như vậy, Giang Tà cảm thấy dễ chịu, y lại nhìn màn nước, gõ nhẹ lên trán Tạ Tịch: "Nhóc con này thật thông minh."
Tạ Tịch tưởng rằng giấc mơ này sắp đến hồi kết rồi, ai dè cậu vẫn còn ở trong mơ.
Tiến độ nhiệm vụ màu cam đã tăng tới 16.5%, chỉ cách khung thành một cú sút nữa mà thôi.
Tạ Tịch cảm thấy vừa rồi mình không nên nói bóng gió, trực tiếp nói thẳng "Em yêu anh" không chừng đã xong luôn rồi.
Nhưng cậu không nói nổi, cũng không phải chỉ đơn giản vì bản thân mà cậu luôn cảm thấy làm như vậy với Ngũ hoàng tử là quá tàn nhẫn.
Sau khi buông cậu ra, Randall nói: "Chúng ta đi thôi, rời khỏi vương cung, rời khỏi đô thành!"
Tạ Tịch hỏi hắn ta: "Còn hoàng hậu và bệ hạ thì sao?"
Lúc giằng co với hoàng hậu Randall biểu hiện vô cùng cương quyết, nhưng Tạ Tịch lại cảm giác được, anh ta rất để ý mẹ của mình.
Randall lắc đầu nói: "Mẹ ta không sao đâu, ta rời đi, bà ấy cũng sẽ kiềm chế lại, ngừng suy nghĩ về những chuyện không tồn tại kia nữa."
Mẹ của hắn ta chỉ yêu đứa con là hoàng tử Randall chứ không phải là một Randall độc lập. Hắn ta đã định sẵn không thể thỏa mãn tâm nguyện của bà, không bằng dứt khoát cắt đứt luôn chấp niệm đó.
Chuyện này sẽ tốt cho cả hai.
Tạ Tịch nhìn về phía hắn ta: "Điện hạ, ngài sẽ không hối hận chứ?"
Randall hơi ngơ ngác nhưng rất nhanh hắn ta đã cười, nụ cười đơn thuần lại giống như kim sa rơi xuống theo ánh nắng: "Ta không hối hận, có thể ở cùng với em, ta tuyệt đối không hối hận."
Tạ Tịch nở nụ cười, ngón tay cả hai đan xen vào nhau: "Chúng ta thôi, Randall ở chỗ nào em sẽ theo chỗ đó!"
Lời này thật dễ nghe, Ngũ hoàng tử mặt mày hớn hở, khuôn mặt tuấn tú giống như một bức tranh phong cảnh được triển lãm, vẻ đẹp lóa mắt khiến người ta không dứt ra được.
Hắn ta nhẹ giọng thì thầm: "Ta thật sự rất vui. Seyin, có thật là ta không nằm mơ không?"
Trái tim Tạ Tịch thắt lại.
Cậu cũng không dám tự vả mình, chỉ có thể uyển chuyển đáp: "Nếu như là mơ, vậy chẳng phải chúng ta đã nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người rồi hay sao?"
Randall cười nói: "Đúng thật, nếu mà là mơ, ta nhất định sẽ khiến mẹ chấp nhận em, nhất định sẽ khiến cho nhân ngư toàn đáy biển vì chúng ta và cất cao tiếng hát!"
Tạ Tịch chỉ hi vọng sau khi Randall tỉnh lại không nhớ rõ đoạn này.
Bằng không... Quá châm chọc rồi.
Vừa mới nói không phải mơ, thời gian kế tiếp trôi qua lại là cảnh tượng chỉ trong mơ mới có.
Đáng tiếc Randall không hề cảm thấy sai sót chỗ nào, hắn ta cho rằng mình đã dẫn Tạ Tịch rời khỏi vương đô, rời khỏi trung tâm quyền lực, hướng về cuộc sống nông thôn xinh đẹp.
Bọn họ dừng chân ở một thành trì hẻo lánh.
Ngũ hoàng tử vẫn còn chút tiền tiết kiệm, hắn ta mua một căn nhà nhỏ, nói với Tạ Tịch: "Tạm thời tủi thân em một chút, chờ sau này ta sẽ tự tay thiết kế ổ nhỏ yêu thương của chúng ta."
Tạ Tịch tin hắn ta có thể thiết kế được, dù sao cũng là nhà thiết kê nổi tiếng... Nhưng cậu không tin giấc mơ này có thể kéo dài đến lúc đó, cho nên phụ họa: "Em rất chờ mong."
Ngũ hoàng tử được cưng chiều từ nhỏ, tính trong nhóm hoàng tử và công chúa cũng là vị điện hạ được nuông chiều nhất, dù sao gia tộc bên ngoại của hắn ta hùng hậu, lại còn là con trai trưởng, cộng thêm việc quốc vương không có ý định trao vương vị cho hắn ta lắm, cho nên lúc đối xử cũng kèm theo chút tâm lý đền bù.
Một hoàng tử ngậm chắc thìa vàng từ nhỏ lại có thể làm đủ thứ việc nặng trong giấc mơ của mình.
Quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo, thậm chí còn xuống bếp nấu cơm.
Tạ Tịch cực kỳ kinh ngạc: "Điện hạ... ngài thật là lợi hại."
Ngũ hoàng tử nhìn cậu: "Ta đã nói rồi, về sau không cho phép em gọi ta như vậy nữa."
Tạ Tịch sửa lời: "Randall, sao cái gì anh cũng biết làm vậy?"
Ngũ hoàng tử dương dương tự đắc trông rất đáng yêu: "Ta sẽ không làm chuyện bốc đồng, nếu đã muốn cùng em bỏ trốn thì dĩ nhiên phải chuẩn bị đầy đủ rồi!"
Bỏ, bỏ trốn á.
Tạ Tịch vừa buồn cười lại đột nhiên có chút đau lòng.
Điệu bộ này của Ngũ hoàng tử không phải nói chơi, khá nghiêm túc lo lắng cho tương lai, thậm chí còn vì thế mà chuẩn bị.
Tạ Tịch xắn ống tay áo lên nói: "Em đến giúp một tay."
Ngũ hoàng tử đẩy cậu ra ngoài bảo: "Em cho ta cơ hội thể hiện đi, ta phải cho em biết em không chọn lầm người."
Tạ Tịch đành phải lui tới cửa: "Được rồi, em ở chỗ này nhìn."
Động tác của Ngũ hoàng tử còn rất thành thạo, kỹ năng dùng dao vô cùng lợi hại.
Thức ăn dưới đáy biển cũng rất phong phú, dĩ nhiên không có lửa, sinh vật dưới đáy biển cũng không thích ăn thực phẩm chín, cơ bản đều ăn cá sống thái lát, kèm theo một ít san hô và trái cây đặc biệt có thể ăn được, khá dồi dào.
Ban đầu Tạ Tịch nghĩ rằng cậu sẽ ăn không quen, ở lâu mới phát hiện khá thích.
Ngũ hoàng tử nói: "Bên ngoài có quả nang, em ra hái mấy quả đi."
Đó là một loại quả tương tự như đồ uống, trên chóp cắm một ống hút đặc biệt, nước quả uống có vị ngọt và ngon lành.
Tạ Tịch đáp: "Vâng."
Cậu ra cửa, mới vừa đi tới gốc cây quả nang liền cảm nhận được một bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Một luồng sát khí lạnh lẽo thuận theo nước biển lao thẳng tới hai bên gò má cậu.
Trái tim Tạ Tịch xiết chặt, liếc về nhắc nhở dưới góc phải.
[Cảnh mơ sắp kết thúc, xin chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.] Phía sau còn kèm theo đếm ngược.
Giấc mơ của Randall sắp kết thúc sao?
Trong đầu Tạ Tịch vừa lóe lên ý nghĩ này, tiếng kêu sợ hãi của Randall đã truyền đến: "Seyin!"
Tạ Tịch thấy được quân đội đáy biển xếp hành chỉnh tề.
Randall vươn một tay ôm cậu, tay còn lại cầm vũ khí quát chói tai với binh sĩ: "Các ngươi muốn làm gì!"
Tạ Tịch mơ hồ đoán được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Không ngờ giấc mơ của Ngũ hoàng tử lại kết thúc bi kịch như vậy.
Tạ Tịch cảm thấy tiếc nuối nhưng chẳng biết làm sao.
Cậu nhìn đếm ngược, trước khi kết thúc cậu phải chọn rời khỏi giấc mơ. Trong nháy mắt suy nghĩ bị hút ra, cậu nghe được tiếng kêu phẫn nộ của Ngũ hoàng tử: "Seyin, không!"
Tạ Tịch trở lại hiện thực.
Cậu mau chóng cách xa chiếc giường, trốn sau bình phong.
Ngũ hoàng tử đột nhiên bừng tỉnh, động tác ngồi dậy của hắn ta quá lớn khiến cả cái giường đều rung động.
Người đáy biển phần lớn đều trôi nổi trên giường, có thể làm ra tiếng động lớn như vậy đủ để thấy hắn ta khiếp sợ đến nhường nào.
Mãi một lúc lâu sau Ngũ hoàng tử mới lẩm bẩm: "Là mơ... Hóa ra chỉ là mơ."
Mặc dù Tạ Tịch không thấy được cảnh cuối cùng nhưng cũng đoán được hắn ta sẽ mơ thấy gì: Chắc là mơ thấy cậu bị giết rồi.
Dù không biết ai phái người tới nhưng mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng – chính là diệt trừ Seyin Hall.
Tiến độ màu cam dừng lại ở 16.66%, không hề biến thành màu xanh lá, chứng tỏ nó còn chưa đầy, nhưng cũng chỉ kém 0.0066... điểm nữa mà thôi, vô cùng ít ỏi.
Tiếc rằng Seyin Hall chết rồi.
Khi Ngũ hoàng tử biết được tin này...
Tạ Tịch không dám nghĩ sâu.
Hiện giờ mới rạng sáng, cách hừng đông còn một khoảng thời gian.
Randall lại chẳng buồn ngủ chút nào, hắn ta xuống giường, choàng áo khoác.
Hắn ta không ngủ, Tạ Tịch cũng không dám đi ra ngoài, chỉ có thể trốn ở phía sau bình phong vì sợ bị phát hiện.
Cậu cũng không biết Randall đang suy nghĩ gì, tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng quần áo ma xát xột xoạt.
Bánh Bao Xá Xíu báo cáo tin tức: "Ngũ hoàng tử đang khoác lông... À nhầm, đang mặc quần áo rồi!"
Tạ Tịch không thể nói chuyện, Bánh Bao Xá Xíu suy đoán: "Hình như muốn ra ngoài."
Mới hơn nửa đêm, hắn ta còn muốn đi đâu đây?
Randall mặc quần áo xong, đẩy cửa ra ngoài, Tạ Tịch đợi một chút sau đó cũng ra theo.
Cậu mơ hồ phỏng đoán, nhưng khi thấy Randall đi đến chỗ ở của thị vệ thì trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Randall mơ như vậy, trong lòng không yên tâm nên muốn đến nhìn Seyin Hall.
Đáng tiếc...
Tạ Tịch trốn ở trong góc, vụng trộm nhìn.
Randall đứng bên ngoài chỗ ở của thị vệ, do dự trong chốc lát, rốt cuộc cũng không tiến vào, dường như không muốn quấy rầy giấc ngủ yên bình của người khác.
Nhưng hắn ta cũng không rời đi mà đứng ở đằng kia, như thể muốn trông chừng đến hừng đông.
Trái tim nhỏ của Tạ Tịch như bị nhét đầy một bọc mướp đắng.
Qua ước chừng nửa giờ, một bóng người lảo đảo từ góc tối đi tới.
Tạ Tịch vừa liếc mắt đã nhận ra bóng dáng kia - Lục hoàng tử.
Bánh Bao Xá Xíu thay ba nó nói: "Tim đau quá!"
Tạ Tịch quả thực không chờ nổi nữa.
Ngũ hoàng tử liếc nhìn Lục hoàng tử, hắn ta có cảm giác khủng hoảng cực mạnh: "Sớm như vậy Lục đệ tới đây làm gì?"
Lục hoàng tử bộ dáng chật vật, vẻ mặt hoảng hốt, căn bản không nghe thấy giọng nói của Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử thấy anh ta đi thẳng đến chỗ nghỉ ngơi của Seyin Hall, không vừa lòng nói: "Em ấy còn đang ngủ, cậu đừng đánh thức em ấy dậy!"
Lục hoàng tử lại giống như chẳng thấy bất cứ điều gì, sắc mặt anh ta trắng bệch, đôi mắt hai màu như thể mất đi ánh sáng, chẳng còn chút màu sắc rực rỡ nào.
Trong lòng Ngũ hoàng tử sợ hãi, tiến lên hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Lục hoàng tử chẳng thèm nhìn hắn ta, trực tiếp đẩy cửa vào.
Ngũ hoàng tử nắm chặt lấy cổ tay anh ta: "Seyin còn đang ngủ, sớm như vậy cậu đến ồn ào làm chi!"
Cái tên này giống như con dao cùn, nghiền ép trái tim Sirius, tay anh ta run rẩy, giọng nói khàn khàn: "Seyin..."
Randall nhíu chặt lông mày hỏi: "Rốt cuộc cậu bị làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Sirius mờ mịt quay đầu, nhìn về phía Randall: "Seyin..."
Ruột gan Randall như thắt lại, sự sợ hãi trong giấc mơ mọc cánh bay vào hiện thực: "Seyin làm sao!"
"Em ấy chết rồi." Sirius mở miệng, hồn vía đều bị hút mất.
Tròng mắt Randall đột nhiên co rụt lại, bàn tay cầm cổ tay Sirius nổi gân xanh: "Cậu đang nói cái gì!"
Sirius mở trừng mắt, bờ môi gần như trong suốt: "Seyin chết rồi, Seyin Hall..."
"Im ngay!" Randall tức giận nói, "Seyin lòng dạ thiện lương, quan tâm cậu rất nhiều, sao cậu có thể nguyền rủa em ấy như vậy!"
Sirius nghe câu nói này, nghĩ đến hơi ấm duy nhất anh ta có, cả người đều cứng ngắc.
Randall ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại cất giấu vô vàn lo lắng, giọng nói của hắn ta cũng đang run rẩy: "Giờ này khẳng định em ấy còn đang ngủ..." Nói rồi hắn ta rốt cuộc đẩy cửa ra, thấy được chỗ ở đơn sơ vắng vẻ.
Sirius nhìn cũng chẳng nhìn, chỉ đứng yên không nhúc nhích.
Sắc mặt Randall tái nhợt mà vẫn còn mạnh miệng: "Em ấy... em ấy khẳng định đang trực ca đêm, còn, còn chưa trở về."
Sirius thấp giọng nói: "Em ấy không về được nữa, cũng sẽ không trở lại nữa."
Randall tức thì nóng giận, cho Sirius một đấm.
Sirius không nhúc nhích, cứ thế chịu đánh, khóe miệng tràn ra máu tươi.
"Cậu bớt ở chỗ này nói lời đe dọa đi! Seyin, Seyin sao có thể... Không thể nào!" Randall không tin, hôm qua còn tốt mà, hắn ta còn muốn mời em ấy đi xem nhạc hội, còn, còn kết hôn trong mơ với nhau, tại sao, tại sao có thể...
Sirius dùng giọng nói bình tĩnh không dao động cất tiếng: "Em ấy theo em lên bờ, lúc ra khoang sau tìm đồ... Thuyền nổ tung, em ấy chết."
Những lời này là nói cho Randall nghe, cũng là nói cho chính anh ta nghe.
Randall giật mình, hắn ta nhìn chòng chọc phía trước, trong đầu hỗn loạn tưng bừng.
Đôi mắt Sirius trống rỗng: "Xin lỗi..."
Randall túm lấy cổ áo anh ta, đôi mắt như muốn nứt ra: "Mày nói cái gì hả? Em ấy theo mày lên bờ? Tại sao mày phải dẫn em ấy lên bờ? Em ấy chỉ là một nhân ngư nhỏ yếu, làm sao em ấy chịu được không khí trên bờ!"
Sirius không có tí sức sống nào, tùy ý Randall nắm chặt lấy.
Randall lại buông lỏng ra: "Không, không thể nào, mày gạt anh, Seyin sẽ không chết, em ấy tuyệt đối không thể chết được, anh, anh còn chưa kịp nói cho em ấy biết..."
Randall bước chân lảo đảo rời đi, Sirius còn cứng người đứng yên tại chỗ thật lâu, cuối cùng chậm rãi tiến vào chỗ ở của Seyin Hall.
Anh ta ngồi trên giường của cậu, lẳng lặng nhìn hết thảy trước mắt.
Bánh Bao Xá Xíu khóc thành một con mèo ngốc, gắng sức bay quanh Lục hoàng tử: "Anh ta thật đáng thương, anh ta thật thật đáng thương."
Tạ Tịch cũng sắp đau lòng đến chết rồi đây.
Cho dù là Lục hoàng tử hay Ngũ hoàng tử, cậu đều thấy cực kỳ đau lòng.
Loại tình cảm này không giống như hai người họ mà chỉ là thấy bạn bè đau khổ như vậy, trong lòng cậu cũng rất khó chịu.
Cậu nhịn không được giận chó đánh mèo X, nếu không phải do y thiết kế ra cái thế giới phá hoại này, hai người kia sao phải chịu tội như vậy?
Lại nghĩ đến chuyện đây là hồn ý của X, cậu cũng không biết có nên đau lòng cho mấy khuôn mặt ngu ngốc ngay cả chính mình cũng không tha này không.
Giang Tà coi như mở mang kiến thức khi thấy được cái gì gọi là đỏ xanh một màu, một chốc +1, một chốc -1, trập trùng lên xuống, nhấp nhấp nhô nhô như đời người.
Trong lòng Tạ Tịch áy náy nên ngồi chờ cùng Lục hoàng tử một hồi lâu.
Lục hoàng tử đi suốt đêm trở về, khoảng cách xa như vậy, anh ta bơi về khẳng định sẽ mệt mỏi tới cực điểm.
Cơ thể anh ta khẽ nghiêng, ngả xuống giường Seyin Hall, từ từ nhắm mắt lại.
Đáy biển không có nước mắt, nhưng hàng lông mi run rẩy kia còn khiến người ta đau lòng hơn so với khóc.
Tạ Tịch khẽ thở dài, sử dụng thuật nhập mộng.
Tiến độ nhiệm vụ đã sớm đầy nhưng cậu vẫn muốn an ủi Sirius một chút.
[Sử dụng thuật nhập mộng thành công, đã tiến vào giấc mơ của Sirius Atlantis.]
Tạ Tịch mở mắt ra, cảm thấy một trận hơi nóng ngút trời.
Sirius vẫn mơ tới chuyện xảy ra trên bờ.
Tâm trạng Tạ Tịch phức tạp, cũng không muốn Sirius bị vây hãm vĩnh viễn trong cơn ác mộng này.
"Sirius." Cậu gọi tên anh ta.
Sirius trong mơ cũng mất đi vẻ tươi cười, anh ta nhìn cậu, bình tĩnh đến độ khiến người ta kinh ngạc.
Tạ Tịch tiến lên ôm anh ta, dịu giọng nói: "Đừng như vậy, tôi hy vọng anh có thể sống tiếp."
Cậu trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Nước mắt Sirius chảy xuống, anh ta ôm chặt lấy Tạ Tịch, giống như muốn siết cậu vào tận xương tủy.
Tạ Tịch khẽ thở dài: "Đồng ý với tôi đi, cố gắng..."
"Ta xin lỗi." Tiếng nói của Sirius khàn khàn lại không lưu loát.
Tạ Tịch khẽ giật mình.
Nước mắt Sirius rơi trên cổ cậu, lạnh giá thấu xương, giọng nói của anh ta cũng rét lạnh như gió bấc giữa mùa đông khắc nghiệt: "Sự vô năng của ta đã hại chết em, do ta không thể bảo vệ cho em thật tốt, ta không xứng có được em."
"Seyin." Làn môi lành lạnh của Sirius chạm nhẹ lên tai cậu, giọng nói dịu dàng đến cực điểm, "Ta sẽ khiến bọn họ trả giá thật lớn."
- ---— ♥• •♥ —----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.