*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trò chơi: Atlantis thất lạc
Eo Tạ Tịch bị ôm lấy, mặt ghé lên bả vai gã ta, thân mật đến mức không thể thân mật hơn.
Tam hoàng tử - rất lễ độ - vừa không ngừng truyền hơi ấm cho cậu vừa lo lắng nói: "Mới mấy ngày không gặp sao điện hạ lại gầy đi rồi."
Tạ Tịch thầm nghĩ thôi xong, quả nhiên người hầu của cậu lại bắt đầu xướng một đoạn "vì anh mà trở nên hao gầy".
"Thưa ngài Gall, mấy ngày nay điện hạ đều nhớ đến ngài, ngày nhớ đêm mong, ăn không ngon ngủ không yên, nhớ đến hốc hác cả người!"
Cả hàm răng Tạ Tịch đều sắp ê hết rồi.
Tam hoàng tử đau lòng nói: "Sao điện hạ không thương tiếc bản thân như vậy? Hai ta sắp làm đám cưới rồi, đến lúc đó lễ nghi phức tạp, còn phải leo lên núi tế bái tổ tiên, nhận kính bái của trăm dân, ngài như vậy làm sao chịu đựng nổi?"
Tạ Tịch thầm nghĩ: Không phải do anh cho tôi nhớ đến độ ngày đêm không ngủ sao!
Người hầu lại phụ hoạ: "Đúng vậy đó, nô tài đã khuyên điện hạ rồi nhưng điện hạ vẫn ngủ không được, nô tài thực sự đau lòng lắm nên mới nghĩ đủ mọi cách mời ngài đến thăm điện hạ."
Thôi quên đi, sợ là tên nào đó nghĩ đến bể đầu để tìm đủ cách đến thăm cậu.
Tam hoàng tử khẽ thở dài: "Điện hạ đồng ý với tôi đi, ăn cơm ngon miệng, ngủ thật ngon giấc, có được hay không?"
Lần này người hầu thế mà không nói đỡ thay Tạ Tịch nữa, khóe miệng cậu khẽ giật một cái, hiểu ra – gã ta muốn nghe chính miệng cậu nói đây mà!
Tạ Tịch biết nói sao mới có thể khiến giấc mơ hoàn hảo tiến hành tiếp, nhưng mà... khó mở miệng quá!
Tam hoàng tử lại thúc giục: "Điện hạ?"
Tạ Tịch liếc nhìn thanh tiến độ màu đỏ, cắn răng một cái, buồn bực nói: "Tôi cũng muốn ăn cơm, muốn đi ngủ, nhưng không gặp được anh cứ cảm thấy sơn hảo hải vị chẳng có vị gì, nằm mãi trên giường mà không tài nào ngủ được."
Nói rồi! Cậu nói ra rồi! Xin da gà da vịt bình tĩnh, đừng dựng loạn lên như khiêu vũ nữa!
Trái tim Tam hoàng tử đều ngọt ngào, giống như đang nở pháo bông mà ngoài miệng vẫn còn cứng: "Chờ mấy ngày nữa điện hạ sẽ không cần phải khổ cực như vậy."
Khổ cực? Không đâu, ai khổ cực trong lòng người đó rõ nhất!
Người hầu lại tới thúc đẩy kịch bản: "Hay là ngài Gall nán lại một chút đã, để điện hạ của chúng nô tài ăn cơm, ngủ ngon một giấc, điện hạ mà cứ tiếp tục như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi nữa." Dứt lời hắn lại bắt đầu lau nước mắt, cảm giác cực kỳ chân thành.
Tam hoàng tử là một người chú trọng lễ nghi dĩ nhiên sẽ đáp...
"Chuyện này không hay lắm đâu, lỡ như để người khác biết sẽ bôi nhọ danh dự của hoàng tử điện hạ."
Danh dự quỷ gì chứ, cậu là hoàng tử duy nhất của vương quốc mà còn phải gả cho gã ta thì còn có danh dự rắm gì.
Quên đi quên đi, trong mơ gã ta là lớn nhất, Tạ Tịch chỉ có thể phối hợp diễn xuất... Cậu ngẩng đầu lên, mắt lom lom nhìn gã ta.
Tam hoàng tử khẽ giật mình, đôi mắt nóng bỏng, như thể muốn ăn người ta vào trong bụng.
Người hầu truyền đạt lại tiếng lòng của gã ta một cách hoàn mỹ: "Ngài Gall, ngài đừng cứng nhắc như vậy, chẳng lẽ trên thế gian này còn có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của điện hạ sao? Mấy ngày nữa các ngài sẽ nhận được sự che chở của thiên thần, là đôi vợ chồng thần tiên được trăm dân chúc phúc, cần gì phải quan tâm chuyện mấy ngày trước hôn nhân này chứ!"
Tam hoàng tử còn đang do dự.
Người hầu lại nói: "Ngài là một người cực anh dũng, sao có thể để hoàng tử điện hạ yêu dấu của mình chịu tủi thân như thế chứ!"
Tạ Tịch sắp cười đến ná thở rồi, đây gọi là gì? Không biết xuống nước sao thì tự tìm người cho mình cái thang để xuống nước hả?
Cậu nín cười đến run cả người, Tam hoàng tử dĩ nhiên cảm nhận được, thế là truyền "ý nghĩ" cho người hầu.
Người hầu lập tức hét lớn: "Ngài Gall! Ngài xem điện hạ đã đói đến phát run rồi, ngài còn câu lệ lễ nghi gì nữa, điện hạ sắp đói đến hôn mê rồi!"
Tạ Tịch: "Phụt!" Bà nó chứ, cái này cậu nín không được!
Người hầu luôn có bản lĩnh biến hết thảy mọi chuyện thành bậc thang cho Tam hoàng tử bước xuống: "Ngài mau nghe đi! Điện hạ khổ sở đến phát khóc rồi!"
Được rồi đó nhé, ai mà khóc kiểu này hả!
Tam hoàng tử sắt đá rốt cuộc mềm lòng, gã ta vội vàng nói: "Do tôi ngu dốt, chỉ lo cho danh dự mà không chú ý tới sức khỏe của ngài!"
Người hầu vội vàng thưa: "Ngài Gall à, điện hạ đứng không vững rồi, ngài mau ôm điện hạ vào nhà đi, nô tài sẽ đi chuẩn bị một bữa tối thật ngon miệng!" Có loại nô tài đem chủ nhân bán đi như vậy đấy!
Tam hoàng tử thấp giọng nói: "Điện hạ, mạo phạm." Dứt lời gã ta liền bế ngang Tạ Tịch lên.
Tạ Tịch: "..."
Cậu xấu hổ chôn mặt trong lồng ngực Tam hoàng tử, thuận tiện che giấu khóe miệng không nhịn được đang cong lên của mình. Tam hoàng tử vô cùng tự nhiên hiểu thành...
Người hầu khẽ than thở: "Ngài Gall nên sớm làm như vậy mới đúng, điện hạ cũng không cần đau lòng đến độ khóc không thành tiếng."
Tam hoàng tử vô cùng áy náy: "Do ta không tốt, cổ hủ quá mức."
Tạ Tịch không nhịn nổi nữa, cười ra tiếng: Anh đúng là cổ hủ thật, trong giấc mơ này tràn ngập hơi thở "cổ hủ"!
Tam hoàng tử cho rằng cậu đang khóc nức nở, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, không cần đau lòng như vậy.
Tiến vào phòng, Tạ Tịch cần chút nước lạnh để khiến vẻ mặt mình bình tĩnh lại, cậu cúi đầu nói: "Ta đi sửa sang lại chút."
Cậu "khóc" lâu như vậy, dù sao cũng không muốn ăn cơm với bộ dáng kia nhỉ?
Người hầu lập tức nói: "Mời điện hạ sang bên này, nô tài đã chuẩn bị xong nước nóng rồi."
Nước nóng hử? Không, Tạ Tịch cần nước lạnh để hạ nhiệt độ xuống, cậu nín cười khiến mặt đỏ lựng rồi!
Sửa sang xong, Tạ Tịch đi ra, bên ngoài đã bày một bàn đồ ăn.
Sau khi Tạ Tịch nhìn lướt qua, cậu xác định tất cả các món ăn trên bàn đều là hải sản. Tam hoàng tử là một người lớn lên ở dưới đáy biển nên gã ta cũng không hiểu được ẩm thực trên đất liền, cho nên phương tiện này đều làm theo tiêu chuẩn dưới đáy biển.
Khiến Tạ Tịch có chút ấm lòng chính là, gã ta còn nhớ cậu thích ăn món gì. Cua tôm bự, cá hồi, còn có một đĩa đầy quả trăng non nữa...
Người hầu đặc biệt biết điều, trực tiếp lui ra ngoài. Tam hoàng tử hết lòng xử lý phần vỏ ngoài hải sản cứng cho Tạ Tịch, ngồi nhìn cậu ăn.
Tạ Tịch có hơi đói bụng thật, bắt đầu nghiêm túc ăn uống.
Nhìn cậu như vậy, trong lòng Tam hoàng tử vui chết đi được, nhưng ngoài miệng lại nói: "Cho dù không có tôi thì ngài vẫn phải ăn cơm thật ngon, có biết không?"
Tạ Tịch nghĩ thầm, anh không ở đây tôi ăn uống càng thoải mái, nhưng ngoài miệng lại nói: "Tôi sẽ cố hết sức."
Tam hoàng tử càng hài lòng hơn.
Ăn cơm xong, Tam hoàng tử dẫn Tạ Tịch đi dạo cho tiêu cơm, rồi lại dỗ dành cậu đi ngủ.
Tạ Tịch chỉ có thể thử ngủ một giấc trong cảnh mơ của gã ta.
Bởi vì Tam hoàng tử chú trọng lễ nghi nên sau khi Tạ Tịch lên giường, gã ta liền buông màn xuống, cách tấm màn ngồi trông Tạ Tịch.
"Điện hạ yên tâm, tôi vẫn ở đây."
Tạ Tịch hơi đắn đo, hiểu ra lời thoại: "Sau khi tôi ngủ rồi có phải anh sẽ rời đi không?"
Tam hoàng tử không lên tiếng, ngầm thừa nhận chuyện gã ta dĩ nhiên phải rời đi, một người đàn ông tuân thủ lễ nghi như gã ta sao có thể ở lại qua đêm chứ!
Tạ Tịch nói: "Đúng nhỉ, không thể để anh thức trông cả đêm được."
Tam hoàng tử bảo: "Điện hạ mau ngủ đi."
Tạ Tịch căn bản ngủ không được!
Người hầu lại tới đưa bậc thang: "Ngài Gall, hay là ngài nắm tay điện hạ đi, điện hạ cảm giác được ngài đang ở đây nhất định sẽ yên tâm đi ngủ."
Tạ Tịch: "..." Còn có chiêu này hả!
Tam hoàng tử nói: "Chuyện này..."
Tạ Tịch chủ động duỗi tay ra, Tam hoàng tử lập tức nắm chặt lấy tay cậu, còn nói: "Bên ngoài lạnh." Dứt lời, gã ta bao lấy bàn tay Tạ Tịch nhét vào trong chăn.
Tạ Tịch trợn mắt trừng một cái: Được thôi, mặt anh đủ dày.
Nhưng mà Tạ Tịch vẫn còn đánh giá thấp sự "bên trong một đằng bên ngoài một nẻo" của Tam hoàng tử.
Chốc lát sau, người hầu vội vã chạy vào, lo lắng nói: "Không xong rồi! Bà bà dạy lễ nghi đang tới!"
Cái gì? Bà bà gì cơ?
Người hầu lại nói: "Ngài Gall ơi, trăm lần nghìn lần không thể để bà ấy nhìn thấy ngài! Bà ấy mà thấy nhất định sẽ răn dạy điện hạ!"
Trong lúc nhất thời Tạ Tịch không biết đây là nước cờ nào.
Tam hoàng tử ảo não nói: "Tôi sẽ rời đi ngay."
Người hầu lập tức bảo: "Không kịp rồi thưa ngài, bà ấy đến ngay đây rồi, ngài mà đi ra khẳng định bà ấy sẽ thấy, đến lúc đó càng khó giải thích hơn!"
Tạ Tịch thầm nghĩ: Không phải hai bên đã đính hôn rồi hả, sao trông cứ như yêu đương vụng trộm vậy? Hoàng tộc mấy người thật lắm chuyện!
Tam hoàng tử hỏi: "Phải làm sao mới ổn đây?"
Người hầu quả đúng là một tên lanh lợi: "Không thì ngài Gall lên giường tránh trước đã! Chờ bà ấy đến nô tài sẽ nói là điện hả ngủ rồi, cùng lắm bà ấy chỉ xốc màn lên nhìn một chút thôi, sẽ không vén chăn lên."
Tạ Tịch: "!"
Cậu có thể đoán ra nước đi này rồi! Anh cũng lắm trò thật đấy nhóc Gall!
Tam hoàng tử hơi sửng sốt, giọng nói căng thẳng: "Chuyện này không hợp lễ nghi..."
"Nếu để thầy dạy lễ nghĩ biết ngài đang ở trong phòng điện hạ thì càng khó xử lý hơn, lỡ như bà ấy bẩm báo với bệ hạ, nói nhân phẩm ngài không đứng đắn rồi hôn lễ bị hủy bỏ thì làm sao bây giờ!"
Người hầu vẫn không quên bổ sung một câu: "Điện hạ biết ngài là người như thế nào, nhưng người ngoài nhìn sự việc phiến diện, nhất định sẽ hiểu lầm ngài!"
Tạ Tịch nín cười: Đừng giải thích nữa, giải thích chính là che giấu.
Tam hoàng tử bị thuyết phục, gã ta xốc màn lên, nhìn về phía Tạ Tịch: "Điện hạ, tôi..."
Tạ Tịch còn có thể thế nào nữa? Không phải tiếp tục nằm mơ với gã ta sao: "Nhanh lên nào, bà ấy sắp tới rồi."
Cậu cũng mời rồi, Tam hoàng tử cắn răng một cái, vạn bất đắc dĩ lên giường, chui vào trong chăn Tạ Tịch.
Tạ Tịch không thèm để ý chuyện ngủ cùng một giường với gã ta, cả hai đều là con trai, ngủ chung cũng không mất miếng thịt nào.
Lúc này không có người hầu đưa bậc thang, Tam hoàng tử chỉ có thể tự mình xuống sân: "Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ ôm lấy ngài."
Dù sao có tận hai người trên giường, vẫn phải co lại mới giống một người.
Tạ Tịch vừa gật đầu liền cảm giác mình bị kéo vào một cái ôm ấm áp, kín không kẽ hở.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, tiếng trò chuyện của người hầu và một bà cụ lớn tuổi vang lên.
"Thưa bà, mấy ngày qua điện hạ ngủ không ngon giấc, mới rồi cực kỳ mệt mỏi nên đã lên giường nằm rồi."
Bà cụ lớn tuổi nói: "Tình yêu say đắm của điện hạ thực khiến người ta cảm động!"
Người hầu cũng hưởng ứng tiếp lời: "Đúng vậy ạ, điện hạ và ngài Gall tâm đầu ý hợp, thực sự là một đôi do trời đất tạo thành."
Tâng bốc, cứ tâng bốc tiếp đi.
...Thực sự thổi phồng quá lên.
Bà cụ nói: "Ta nghe nói ngài Gall anh tuấn uy vũ, lại có sức mạnh phi phàm, nhân phẩm và đạo đức vô cùng tốt!"
Người hầu lại thổi phồng tiếp: "Đúng vậy a, ngài ấy dành cho điện hạ cả tấm chân tình, vì điện hạ không màng sống chết, chiến đấu quyết liệt với ác long! Sau khi con ác long khi thả rơi điện hạ, ngài ấy còn xông lên đỡ lấy người, cả hai lăn lộn trên mặt đất một hồi lâu, điện hạ không hề hấn gì nhưng cánh tay ngài ấy lại be bét máu thịt."
Bà cụ lại thổi phồng thêm một đợt nữa: "Ngài Gall thực sự là một nhân vật anh hùng hiếm thấy trên đời, cũng chỉ có ngài ấy mới xứng với điện hạ tôn quý của chúng ta."
Hai người này như hai kẻ hát hí khúc liên tục tâng bốc thổi phồng Gall, Tạ Tịch nghe mà muốn cười đến ná thở.
Lại nghĩ tới chuyện tất cả lời thoại này đều là Gall – nhà biên kịch – tự mình viết ra, cậu lại nhịn không được run rẩy nhè nhẹ - nín cười đến nội thương.
Bà cụ dạy lễ nghi cũng coi như đi rồi, Tạ Tịch động đậy, nghĩ thầm con bạch tuộc nóng hổi này có thể buông ra được chưa?
Ai ngờ Tam hoàng tử lại thò quả đầu xù từ trong ra hỏi: "Điện hạ phát sốt sao?"
Tạ Tịch: "???" Phát sốt gì?
Người hầu bấy giờ cũng đi đến, vén màn lên nói: "Thầy dạy lễ nghi đi rồi ạ!"
Tam hoàng tử cau mày nói: "Vừa rồi điện hạ vẫn luôn run run, có phải bị cảm lạnh rồi không?"
Không, không lạnh, chỉ là cậu đang nén cười thôi!
Người hầu cũng khẩn trương: "Những ngày qua điện hạ luôn ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay lại hứng gió lạnh bên ngoài, hẳn là phát sốt thật rồi?"
Bị hai người nói như vậy, Tạ Tịch vốn không bị gì lập tức trúng chiêu.
Cậu rụt người, cảm thấy lạnh thật.
Tam hoàng tử đã chui cả vào ổ chăn của cậu rồi còn giả vờ chính đáng nói: "Điện hạ, để ta sở thử trán ngài." Bàn tay có những vết chai vì lâu ngày chinh chiến trên sa trường chạm lên trán Tạ Tịch.
Tạ Tịch chớp mắt nhìn gã ta.
Tam hoàng tử thở phào nói: "May quá, không nóng lắm."
Tạ Tịch cũng khẽ thở phào, cậu còn tưởng mình có thể cảm nhận chút cảm giác bị mắc bệnh trong mơ chứ.
Người hầu hỏi: "Vậy sao điện hạ lại sợ lạnh như thế? Do nhiệt độ trong phòng không đủ ấm sao?"
Tạ Tịch nào biết được, ban đầu cậu không lạnh, hiện tại thì lạnh vô cùng.
Tam hoàng tử đáp: "Có thể là gió lạnh ngấm vào người, bị cảm lạnh một chút."
Tạ Tịch run run, răng va lập cập.
Tam hoàng tử vội vàng ôm chặt lấy cậu, hỏi han: "Có ấm hơn chút nào không?"
Tạ Tịch đoán ra tâm tư của gã ta: "Ừa, tốt hơn nhiều lắm."
Người hầu nói: "Thời tiết này mà trong phòng không có chậu than, chăn đệm cũng chỉ có giường này đã hong khô, nên làm gì đây..."
Tạ Tịch nghĩ thầm: Hoàng tộc mấy người nghèo thật đấy, rõ ràng là nơi nghỉ ngơi của hoàng tử mà ngay cả chăn đệm cũng thiếu!
Người hầu nói: "Xin ngài Gall đừng dậy vội, lỡ như gió lạnh lại lùa vào thì sao? Ngài cứ ở lại làm ấm cho điện hạ đã, nô tài sẽ ra bên ngoài canh chừng."
Tam hoàng tử vô cùng khó xử đáp: "Chỉ đành như thế vậy."
- ---— ♥• •♥ —----