Trò Chơi Đang Load

Chương 68: Ba mau chọn ngày tốt đồng loạt kết hôn với bọn họ đi




Trò chơi: Atlantis thất lạc
Chương 68: Ba mau chọn ngày tốt đồng loạt kết hôn với bọn họ đi.
—-— ♥• •♥ ——-
Thấy Tạ Tịch không lên tiếng, Tứ hoàng tử gọi cậu: "Jesse?"
Trong chớp nhoáng, Tạ Tịch không biết hắn đang gọi ai... A, đây là tên của mặt số 1, thật lạ lẫm!
Tạ Tịch ổn định cảm xúc: "Em hy vọng có thể tổ chức thật đơn giản."
Tốt nhất là đơn giản đến mức không ai biết, giờ đi lấy chứng nhận kết hôn luôn, sau đó tăng đầy tiến độ!
Hiển nhiên đây là chuyện mơ mộng hão huyền, Tạ Tịch nhìn chằm chằm tiến độ thiếu 0.006... % kia, chỉ hận không thể tự tay viết lên cho đầy, lại tô màu trắng thành màu xanh lục!
Màu xanh lục tốt đẹp biết bao nhiêu, Tứ hoàng tử là một người phóng khoáng và thích bảo vệ môi trường, vì sao không tự đổi mình thành màu xanh!
Tâm trạng của Tứ hoàng tử rất tốt, hắn nói: "Ta cũng muốn thật đơn giản, không mời quá nhiều người và cũng cần nghi thức quá rườm rà, chỉ mời người trong nhà đến cùng nhau chúc mừng."
Tạ Tịch nghĩ đến người trong nhà của hắn...
Anh cả hắn là nợ "kiếp trước" của cậu, anh hai mới hứa hẹn sẽ chung sống với cậu suốt quãng đời còn lại, anh ba hắn mới cầu hôn cậu, em năm và em sáu của hắn thì trông chờ cậu mòn mỏi.
Tạ Tịch im lặng, cậu rất muốn nói: Không cần mời người trong nhà đâu, hai chúng ta là đủ rồi, mau kết hôn cho xong đi!
Nhưng cậu làm sao mở miệng nói ra những lời như thế này được...
Tứ hoàng tử còn đang thỏa sức tưởng tượng: "Chúng ta có thể đến khu Mộc Quang chuẩn bị tiệc cưới, tìm Hinh Nhi làm tiểu hoa đồng có được không?" Khu Mộc Quang chính là vùng nước cạn nơi nhân ngư phổ thông sinh sống, cũng là nơi lúc trước bị người đất liền làm ô nhiễm. Còn Hinh Nhi là nhóc nhân ngư lúc trước Tạ Tịch đã cứu.
Nếu Tạ Tịch không đạp sáu thuyền thì quả thực sẽ cảm thấy khung cảnh kia thật ấm áp.
Hai người có chung lý tưởng, sau khi gặp nhau cứu vớt rất nhiều nhân ngư, cùng giải quyết tai họa ngầm to lớn dưới đáy biển.
Bọn họ mà trở về đó nhất định sẽ nhận được những lời chúc phúc chân thành nhất, mà những lời chúc phúc này sẽ tô điểm cho nhân duyên của cả hai trở nên vô cùng tốt đẹp.
Quả thực rất tuyệt, nhưng điều kiện tiên quyết là Tạ Tịch không phải là một thằng đàn ông cặn bã.
Nhưng Tạ Tịch thực sự không phải là cặn bã mà! Chẳng qua chỉ đồng ý lời cầu hôn của ba người đàn ông trong vòng mấy tiếng... mà thôi...
Trong lòng Tạ Tịch rối bời, khó tránh khỏi sẽ có chút qua loa, may mà Tứ hoàng tử không suy nghĩ nhiều. Mà suy nghĩ nhiều thì sao? Ai mà ngờ được một nhân ngư như thiên sứ nhỏ lại sẽ trở thành ba chị dâu và hai em dâu của hắn chứ.
Cho dù biên độ hoạt động não của Tứ hoàng tử có lớn hơn biển cũng tuyệt đối không ngờ đến!
Tạ Tịch sứt đầu mẻ trán mới nghĩ ra một phương án mới.
Cậu có thể tiến vào giấc mơ rồi kết hôn với Tứ hoàng tử không, sau khi thỏa mãn tâm nguyện của hắn xong là có thể kiếm đầy tiến độ! Nếu thời gian đẹp còn kịp đi giả vờ thành Seyin mới sống lại, như vậy có thể giải quyết Đại hoàng tử, sau đó hoàn thành nhiệm vụ và cuốn xéo!
Vậy thì phải đợi Tứ hoàng tử đi ngủ!
Sau khi miễn cưỡng nhịn hai giờ, Tạ Tịch hỏi: "Điện hạ còn chưa đi nghỉ à?"
Tứ hoàng tử hỏi: "Em mệt rồi à?"
Tạ Tịch mệt mỏi, mệt tim còn hơn cả mệt người: "Có hơi buồn ngủ."
Tứ hoàng tử nói: "Vậy em đi ngủ đi."
Tạ Tịch nhìn về phía hắn: "Ngài không đi ngủ sao?"
Lời nói của Tứ hoàng tử đâm cho cậu một nhát vào tim: "Thuốc ta dùng có một số tác dụng phụ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi sẽ bị rối loạn, thường xuyên bảy tám ngày không ngủ, sau đó lại liên tục ngủ ba bốn ngày."
Tạ Tịch: "..."
Tứ hoàng tử lại nói: "Em dùng không nhiều nên không có tác dụng phụ."
Tạ Tịch: "........."
Bảy tám ngày không ngủ? Anh đang đùa tôi đấy à!
Tứ hoàng tử nghĩ rằng cậu đang lo lắng cho mình nên kiên nhẫn giải thích: "Em đừng lo lắng, ta sẽ không tùy ý dùng thuốc kia nữa, chỉ cần dừng thuốc một thời gian, nhiều nhất là mấy tháng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ta sẽ được điều chỉnh lại." Ý hắn chính là, sau khi cưới xong chúng ta sẽ cùng nhau dậy đi làm lúc mặt trời mọc và trở về lúc mặt trời lặn...
Mấy tháng? Ngại quá, thêm mười lăm ngày nữa, mặt chồng anh sẽ có thay đổi lớn đó – thời gian sử dụng mặt số 1 chỉ còn hơn nửa tháng nữa thôi!
Thế mà Tứ hoàng tử có thể không ngủ tận bảy đến tám ngày...
Đừng nói là nhiều ngày, mười giờ thôi Tạ Tịch cũng chờ không nổi!
Chỗ Tứ hoàng tử không giải quyết được, chỗ Đại hoàng tử cậu lại không dám tiếp.
Qua hai mươi bốn giờ, Seyin nhất định phải sống lại, nếu không tiến độ của Đại hoàng tử sẽ thất bại.
Sau khi sống lại thì sao? Cho dù có thể soát đầy Đại hoàng tử ngay lập tức, vậy phải làm sao để ổn định Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử? Đấy là còn chưa nhắc đến lão Nhị và lão Tam...
Tạ Tịch âu sầu vò đầu con mèo nhỏ, Bánh Bao Xá Xíu lầm bầm: "Ba mau chọn ngày lành tháng tốt đồng loạt kết hôn với bọn họ đi thôi."
Tạ Tịch: "..."
Tiết tháo của con mèo nhỏ này thật đáng lo!
Ngẫm lại Tạ Tịch cũng cảm thấy tự trách, đây là lỗi của cậu, bản thân mình không nghiêm, dạy hư trẻ con.
Không đúng, đều là do X sai, kẻ đầu têu tất cả chính là y!
Tạ Tịch nghĩ đến y mà nghiến răng nghiến lợi.
Tứ hoàng tử không ngủ được, Tạ Tịch không lãng phí thời gian ở chỗ hắn nữa.
Tứ hoàng tử nói: "Em buồn ngủ thì cứ ở lại đây."
"Trước đó không cảm thấy như thế nào, hiện tại..." Tạ Tịch làm bộ ngượng ngùng nói, "Em vẫn nên trở về thì hơn!"
Tứ hoàng tử cũng không miễn cưỡng cậu, nói hẹn gặp lại sau đó để cậu đi.
Phương án tiến vào giấc mơ thất bại Tạ Tịch vẫn còn phương án B!
Cậu hít vào một hơi thật sâu, đi đến phòng ở của Seyin.
Nhất định phải sống là chuyện hiển nhiên rồi, còn lại phải nhờ toàn bộ vào kỹ năng diễn xuất!
Tạ Tịch dặn dò mèo nhỏ: "Mày đi nhìn giúp tao, nhớ để ý vẻ mặt của quốc sư, lúc toàn thân lão run rẩy, bị dọa đến không làm gì được thì nhanh chóng báo lại cho tao."
Bánh Bao Xá Xíu khó hiểu hỏi: "Tại sao phải nhìn vẻ mặt của quốc sư vậy?"
Tạ Tịch nói: "Nếu như Seyin không thể sống lại lão nhất định sẽ bị chơi chết tại chỗ, cho nên chỉ cần nhìn vẻ mặt lão là được. Lúc lão sợ phát hoảng chính là lúc Seyin vốn nên sống lại nhưng không thấy phản ứng gì."
Mặc dù lão nói là cần hai mươi bốn giờ nhưng thời gian mơ hồ không chắc chắn, biện pháp tốt nhất là thông qua quốc sư để phán đoán.
Bánh Bao Xá Xíu nịnh nọt: "Ba thật thông minh!"
Tạ Tịch đang muốn lộ ra nụ cười mệt mỏi và cay đắng, Bánh Bao Xá Xíu lại bổ thêm một đao: "Chẳng trách có nhiều người yêu ba như vậy."
Tạ Tịch ném con mèo nhỏ bay một đường parabol ra ngoài.
"Aaa~" Bánh Bao Xá Xíu rơi lên đầu Lục hoàng tử mà nó thích nhất.
Mèo nhỏ không thuộc về thế giới này nên Lục hoàng tử căn bản không cảm giác được.
Sau khi Bánh Bao Xá Xíu khen ngợi đôi mắt đẹp của Lục hoàng tử xong nó mới bắt đầu nghiêm túc quan sát.
Tạ Tịch đoán không sai, tới gần sau hai mươi tiếng quốc sư nước Hải Khâu bắt đầu co người lại run lẩy bẩy, sắc mặt lão cũng khó coi muốn chết, trán còn đổ mồ hôi hột.
Ba vị hoàng tử ở đây đều là những tinh anh, cho dù một người mất máu, còn trông chừng hơn hai mươi tiếng nhưng ánh mắt vẫn rất sắc bén, nhanh chóng nhìn ra sự khác thường của quốc sư.
Đại hoàng tử trầm giọng hỏi: "Làm sao, xảy ra vấn đề gì?"
Quốc sư Hải Khâu liếc mắt nhìn Lục hoàng tử, bị dọa sợ phát khiếp, lão nói: "Không, không có vấn đề, đều, đều ổn, pháp trận khởi động rất thành công, nhất, nhất định có thể khiến cậu ta sống lại."
Lục hoàng tử nheo mắt lại: "Vậy ông gấp cái gì?"
Quốc sư Hải Khâu đổ mồ hôi lạnh trên trán: "Có thể do thời gian không đủ, lại, chờ thêm chút nữa, chắc, chắc là..." Lão nói không nổi nữa, theo lý thì nên xuất hiện rồi, vì sao còn chưa có chút phản ứng nào?
Ngũ hoàng tử nhìn về phía lão: "Ông tốt nhất là nên thành thật một chút, đừng có nói láo."
Quốc sư run lẩy bẩy, màng da tay xoắn cả lại, lão nói: "Sẽ không sai, điều kiện đều đạt thành, chỉ cần cậu ta thực sự chết rồi..."
Lời này quá mức đau đớn, Ngũ hoàng tử nghe không nổi nữa, túm chặt lấy cổ áo ông ta: "Chẳng lẽ em ấy..."
Quốc sư điên cuồng lắc đầu nói: "Không, ý tôi không phải vậy, ý tôi là nhất định cậu ta sẽ trở lại!"
Đại hoàng tử trấn định hơn, y nói: "Sau khi cậu ấy sống lại sẽ xuất hiện ở trung tâm trận pháp sao?"
Quốc sư vội vàng nói: "Theo, theo lý thuyết thì là vậy... Cũng có khả năng là ở gần đây..." Thực ra lão cũng không biết, theo lý thuyết thì nên sống lại rồi!
Đại hoàng tử nói: "Ta đi ra xem một chút."
Tạ Tịch vừa khéo bơi đến nóc nhà "chờ lệnh" giật nảy mình, vội vàng nằm ngửa xuống.
Cậu đã suy nghĩ rồi, mình không có khả năng xông vào, cũng không có khả năng thuấn di đến trung tâm trận pháp, chỉ có thể lùi lại cầu việc khác, nằm ngay phía trên trận pháp, mặc dù cách một nóc nhà... nhưng cũng là bên trên trận pháp mà!
Này... Người cũng sống lại rồi, đừng yêu cầu nhiều như vậy!
Nóc nhà dưới đáy biển không giống trên đất liền, có cá bơi qua bơi lại cho nên Tạ Tịch không thể nằm trên đó từ sớm.
Đại hoàng tử vừa đi lên cao liền thấy Tạ Tịch "hôn mê' nằm đó.
Mái tóc đen tuyền, da thịt trắng nõn, ở dưới đáy nước càng giống như một viên trân châu mỹ lệ.
Seyin Hall.
Đại hoàng tử rung động, những tình cảm đè ép không nổi thi nhau xông tới, quấy suy nghĩ của y rối thành một nùi.
Em ấy là Seyin Hall.
Là Seyin Hall của y.
Y mất khống chế khiến dòng nước xung quanh đều chấn động. Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử rối rít ra khỏi phòng, đồng thời nhìn thấy người hôn mê kia.
Hai người bọn họ đều ngơ ngẩn. Lục hoàng tử tỉnh táo lại trước, anh ta bước nhanh đến, giọng nói nghẹn ngào chứa đựng sự vui mừng khôn xiết khi mất đi lại có được: "Seyin, Seyin, Seyin..."
Anh ta ngoại trừ việc lẩm bẩm tên của cậu thì không nói được câu gì nữa.
Anh ta đã nhìn thấy ánh sáng đầu tiên của đời mình, ánh sáng duy nhất thuộc về mình, bị cướp đi một cách tàn nhẫn sau đó...
Trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.