Trò Chơi Đang Load

Chương 80: Khu vui chơi mở cửa miễn phí, có thể thoải mái thử sức tất cả hạng mục




Làm đến bước này, Tạ Tịch rốt cuộc cũng hiểu vì sao Giang Tà lại gọi nó là nhiệm vụ dẫn dắt, từng nhiệm vụ một cứ như đang chỉ dẫn, hướng cậu nhắm vào một đích đến.
Đầu tiên là thu thập bó cây, sau đó tìm hang động trú ẩn, dùng cành cây nhóm lửa hấp dẫn đám cương thi, kiên trì mười phút sẽ gặp được Trần Khánh bị thương.
Kế đó là lựa chọn có cứu hay không, nếu cứu cậu sẽ nhận được một thuật chữa trị sơ cấp.
Nếu chọn giết bọn họ thì sao? Có phải sẽ bỏ lỡ mất thuật chữa trị, trực tiếp nhảy đến nhiệm vụ mở ra khu vui chơi dưới lòng đất hay không?
Vậy từ khu vui chơi dưới lòng đất sẽ dẫn tới nhiệm vụ gì?
Trong lòng Tạ Tịch tràn ngập thắc mắc, cậu quay sang hỏi Giang Tà: “Đây có phải là một trong những lối vào mê cung dưới lòng đất không?”
Giang Tà đáp: “Chắc là vậy.”
Tạ Tịch nói: “Thế chúng ta mở ra đi.”
Nhiệm vụ chính của Giang Tà là thăm dò mê cung dưới lòng đất, bên phía rừng rậm không có cách nào đột phá, chỉ có thể kiếm lối vào khác thôi.
Mặc dù cảm thấy khu vui chơi dưới lòng đất này đầy rẫy cạm bẫy, nhưng đã tiến vào thế giới Mở rồi, làm con rùa rụt đầu rụt cổ cũng vô dụng, chỉ có thể sải bước về phía trước, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn mới là đạo lý đúng đắn!
Giang Tà liếc mắt nhìn mảnh rừng rậm tối đen như mực bên kia rồi nói: “Mở đi.”
Tạ Tịch nhận ra ánh mắt của y bèn hỏi: “Sư phụ, người đừng bảo là mình định giết cương thi mở đường máu qua đó đấy nhé…”
Để cậu đoán trúng rồi.
Có hai con đường dẫn lối vào mê cung dưới lòng đất, một là xông vào rừng rậm tối đen như mực, đánh bại vô số cương thi, giết đến chừng nào thấy cửa thì thôi; cách còn lại đại khái là đi theo gợi ý của nhiệm vụ phụ, trước tiến vào khu vui chơi rồi từ đây thông sang mê cung.
Với tính cách của Giang Tà, y sẽ chọn vế xông lên xiên chết cương thi thành một “xâu hồ lô ngào đường”, tiến thẳng đến địa điểm nhiệm vụ.
Nhưng hôm nay y không đi một mình, bên cạnh còn có cậu bạn nhỏ nữa.
Y tự tin bảo vệ được Tạ Tịch chu toàn, cũng có thể dễ dàng dẫn cậu hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cứ thế, dự định ban đầu khi tiến vào thế giới Mở sẽ tan tành.
Thứ Tạ Tịch cần không phải là bảo vệ mà là rèn giũa để trưởng thành.
Giang Tà đã làm ổ ở Trung Ương rất lâu nên so với ai đều hiểu rõ điều này hơn cả.
Muốn bảo vệ bản thân chỉ có cách ngày càng mạnh lên, mạnh tới độ những người khác không tài nào với tới.
Giang Tà cười hỏi lại: “Cậu cảm thấy tôi có thể làm được điều đó à?”
Tạ Tịch dỗ nửa thật nửa giả: “Sư phụ lợi hại như vậy dĩ nhiên là làm được rồi, nhưng con thì chịu thôi, sẽ liên lụy đến người mất.”
Miệng ngọt thật đấy! Giang Tà hoài nghi có khi mình bị “lời ngon tiếng ngọt” của bạn nhỏ này dụ cho mụ mị đầu óc mới có thể mặc kệ độ thiện cảm nát bét mà tới đây vui chơi cùng cậu.
Nhưng sự thật là – tất cả “lời ngon tiếng ngọt” Tạ Tịch học được đều nhờ sự dạy dỗ đầy tàn nhẫn từ đám hồn ý của y mà ra!
Giang Tà khiêm tốn nói: “Cho dù là tôi, muốn giết sạch đám cương thi kia cũng phải mất chút thời gian, vẫn nên đi khu vui chơi thì hơn.”
Tạ Tịch: “???” Chỉ vì tiết kiệm thời gian thôi hả?
Giang Tà càng khiêm tốn hơn: “Hơn nữa còn có nhiệm vụ phụ, bỏ qua thì tiếc lắm.”
Tạ Tịch: “…”
Giang Tà nói mà không biết xấu hổ: “Sao thế, con không tin năng lực của sư phụ à?”
Từ bé đến giờ, Tạ Tịch chưa từng gặp ai mặt dày đến vậy, cậu cong môi cười, trên mặt hiện vẻ “sùng bái”: “Sao lại thế được ạ? Sư phụ lợi hại như vậy, nhất định là đánh đâu thắng đó, đám cương thi cỏn con kia có tính là gì!”
Giang Tà tự che mờ mắt chính mình, đón nhận tất cả “lời ngon tiếng ngọt” không thật lòng này, mà còn càng nghe càng cảm thấy sướng tai mới chết chứ.
Nhiệm vụ số 9 đơn giản cực kì, không cần Tạ Tịch hành động thêm gì, chỉ cần nhấn xác nhận là đủ.
Trên giao diện bắn ra một khung thoại: “Có mở ra khu vui chơi dưới lòng đất hay không?”
Tạ Tịch đáp thầm trong lòng: “Có!”
Khung thoại biến mất, nhiệm vụ chi nhánh lại đổi mới…
Nhưng mà Tạ Tịch còn chưa kịp nhìn xem nhiệm vụ mới là gì, thế giới này đã như thể chạm phải công tắc nào đó mà thay đổi đến chóng mặt.
Một giọng máy móc thô ráp vang lên, thoáng nghe như xa tít ngoài khơi, lại gần như thể đang kề sát bên tai vậy.
“Khu vui chơi dưới lòng đất đã được khởi động, mời những người chơi may mắn sống sót tiến vào trải nghiệm.”
“Khu vui chơi mở cửa miễn phí, có thể thoải mái thử sức tất cả hạng mục.”
“Thời gian mở cửa miễn phí là 72 giờ, hết thời gian sẽ đóng cửa vĩnh viễn.”
“Mời người chơi trong vòng 72 giờ trải nghiệm ít nhất ba trò chơi, không đạt đủ chỉ tiêu sẽ phải ở lại đây vĩnh viễn.”
“Sau khi trải nghiệm đủ ba trò chơi, có thể lựa chọn tiến vào mê cung dưới lòng đất.”
“Hai người mở ra khu vui chơi sẽ nhận được một đặc quyền.”
“Khi giết chết bọn họ, những người chơi khác có thể thừa hưởng đặc quyền này.”
“Khu vui chơi dưới lòng đất đã chuẩn bị sẵn sàng, chúc các vị chơi vui vẻ.”
Giọng máy móc vừa dứt, Tạ Tịch chỉ cảm thấy hẫng chân, cảm giác mất trọng lực khiến cậu hơi hốt hoảng, ngay sau đó một bàn tay ấm áp chợt nắm chặt lấy cổ tay cậu.
Giọng Giang Tà vang lên: “Đừng để tách ra.”
Tạ Tịch trở tay nắm ngược lại, hai người một trên một dưới, cứ thế rơi thẳng xuống.
Sự hốt hoảng mới đầu qua đi, Tạ Tịch đã tỉnh táo lại, thậm chí còn thừa sức mà quan sát xung quanh.
Đất dưới chân bọn họ như thể bị hút đi, biến thành một hang động đen thui sâu hun hút.
Màu đen lúc nào cũng mang lại cho người ta cảm giác sợ hãi vô hình, nhất là trong tình huống chẳng nhìn thấy gì cả. Nhưng Tạ Tịch cảm thấy ổn lắm, bởi vì nhiệt độ ấm áp nơi cổ tay luôn luôn nhắc nhở cậu – Giang Tà cũng ở đây.
Khoảng mười mấy giây sau, Tạ Tịch cảm giác tốc độ rơi chậm lại, giống như có một chiếc dù nhảy vô hình đột nhiên bật ra giúp bọn họ tiếp đất an toàn.
Tạ Tịch quay đầu sang, liếc mắt nhìn Giang Tà.
Y mấp máy môi: Quan sát.
Tạ Tịch hiểu.
Chốc lát sau, rất nhiều người cũng đáp xuống khoảng sân màu bạc này, nam nữ, cao gầy, già trẻ lớn bé, nói chung là đủ cả, ít nhất phải có vài trăm người tập trung lại đây.
Đây là toàn bộ người chơi tiến vào thế giới Mở sao?
Tạ Tịch cảm giác phải nhiều hơn thế, dẫu sao giọng máy móc trước đó từng nói là “những người may mắn sống sót”.
Mặc dù sức chiến đấu của cương thi thấp nhưng số lượng của chúng lại nhiều, hơn nữa người chơi tiến vào thế giới Mở vừa không sử dụng được kỹ năng và đạo cụ, lại thình lình đụng phải cương thi, nhất định sẽ có thương vong.
Nhiều người tụ tập lại một chỗ, chẳng mấy chốc đã nháo nhào hết cả lên.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Khu vui chơi dưới lòng đất là gì thế?”
“Hình như do người chơi mở ra thì phải? Hai thằng mới mở thứ quái quỷ này mau chường mặt ra đây!”
“Ha, nếu không nhờ bọn họ kích hoạt khu vui chơi, chỉ sợ bọn mày vẫn còn ở trên kia đút no cương thi ấy.”
“Có quỷ mới biết khu vui chơi này thế nào?”
“Đúng đấy! Không biết chừng dưới này còn nguy hiểm hơn trên mặt đất!”
“Sợ chết thì bọn mày cứ co đầu rụt cổ ở đây đi, tao đi mê cung dưới lòng đất!”
“Thế giới Mở do Trung Ương phát hành, chắc sẽ không nguy hiểm quá đâu…”

Lên tiếng nói chuyện hầu hết là người mới, nghe ngôn từ lộn xộn và nhìn vẻ mặt hoang mang của bọn họ là nhận ra được ngay.
Tạ Tịch để ý quan sát một lúc, không phát hiện người quen, nhưng cậu biết Khổng Nhung Lương và Trần Khánh chắc chắn cũng vào đây.
Nhiệm vụ phụ của bọn họ là Vòng Quay Ngựa Gỗ và trải nghiệm Tôi Yêu Em, xem chừng cả hai đều là trò chơi trong khu vui chơi rồi.
Muốn rời khỏi đây phải thử ít nhất ba trò chơi trong vòng 72 tiếng.
Nhìn sơ qua thì không hề hà khắc, nếu là khu vui chơi bình thường, đừng nói là ba trò, 72 giờ có thể chơi ngon ba mươi trò ấy chứ.
Nhưng nhìn trận hình kiểu này, khu vui chơi dưới lòng đất sao có thể là khu vui chơi bình thường được.
Tạ Tịch sẽ không ngây thơ cho rằng thế giới Mở do Trung Ương phát hành thì sẽ đối xử tử tế với người chơi.
Nếu đối xử tử tế thật…, thì trên kia sẽ không có nhiều cương thi ăn thịt người như vậy!
Lúc này phía trước đột nhiên sáng lên, một cánh cổng lấp lánh ánh sáng năm màu đột ngột xuất hiện giữa không trung.
Nó giống cổng một khu vui chơi bình thường, kiểu dáng mang đậm phong cách thiếu nhi, lấp lánh ánh đèn neon mơ mộng, trên trụ cổng trắng ngà còn có những đóa hoa xinh đẹp quấn quanh.
Cổng vào từ từ mở ra, đầu tiên là một khoảng không tối đen như mực, sau đó đột nhiên bừng sáng, như pháo hoa nổ tung trên bầu trời, xinh đẹp, rực rỡ và chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.