Cảm giác bị truyền tống đối với Tạ Tịch mà nói phải gọi là tập mãi thành quen, thậm chí cậu còn dư sức suy nghĩ trong khoảng thời gian chớp nhoáng đó.
Cậu không dám nói mình nhớ được hết tất cả trò chơi mà người chơi rút phải trước đó và số lượng người tham gia tối đa tương ứng, nhưng cậu nhớ rõ từng trò đã xuất hiện.
Trong đó chắc chắn không có “Tôi Yêu Em vs Không Biết Xấu Hổ”.
Thiếu niên cương thi nói số người chơi đã đủ, chẳng lẽ chỉ cần hai người thôi hả?
Nếu đây là trò chơi mà cậu biết thì mỗi hai người đâu thể triển khai được.
Cho nên sẽ có hai trường hợp xảy ra, một, đây không phải trò chơi mà Tạ Tịch biết và hai, còn có những người chơi khác nhưng lối vào không gian dưới lòng đất của bọn họ không giống đám Tạ Tịch.
Cậu nghiêng về giả thuyết sau hơn, bởi vì cậu đã quan sát cẩn thận đám người bên ngoài rồi, hoàn toàn không thấy bóng dáng Khổng Nhung Lương và Trần Khánh đâu cả. Bọn họ mới tách ra không lâu, hai người kia đâu đến nỗi chết nhanh vậy được?
Nếu đã may mắn sống sót nhưng không xuất hiện ở đây thì chỉ có một cách giải thích là cửa vào không chỉ có một.
Vấn đề này kỳ thực chỉ cần tiến vào trò chơi là rõ. Nếu chỉ có mình cậu và Giang Tà thì đại khái chứng minh cửa vào chỉ có một, mà Khổng Nhung Lương và Trần Khánh đã lành ít dữ nhiều.
Mặc dù cậu ghét bỏ ngốc to con và cương thi gà mờ, nhưng vất vả lắm mới cứu được bọn họ, cứ thế đùng cái chết cũng khiến người ta rất tức giận!
Tạ Tịch mở mắt ra, lúc nhìn thấy bốn gương mặt người chơi xa lạ thì thoáng thở phào như trút được gánh nặng.
Giang Tà còn quen với việc truyền tống hơn, những chuyện Tạ Tịch đang lấn cấn trong đầu y đã suy nghĩ qua một lượt cả rồi. Y vẫn luôn để ý quan sát Tạ Tịch nên khi thấy bạn nhỏ thầm thở phào, trong lòng y lại mềm nhũn.
Nhóc lừa đảo “miệng nói không nhưng thân thể rất thành thật”, ngoài miệng ghét bỏ hai người kia ghê lắm nhưng thực lòng vẫn rất quan tâm đến bọn họ.
Nói như vậy…
Giang Tà liếc mắt nhìn độ thiện cảm -365, bình tĩnh vọng tưởng: Giá trị này cho thấy nhóc lửa đảo vô cùng quan tâm y.
Tạ Tịch thôi nghĩ suy đến Khổng Nhung Lương và Trần Khánh, tập trung tinh thần quan sát những người xung quanh và hoàn cảnh trước mặt.
Bọn họ tổng cộng có sáu người, chia ra ngồi lên sáu chiếc ghế dựa lưng cao màu hồng đặt vây quanh một chiếc bàn tròn cũng hồng nốt.
Bàn tròn lạnh như băng, có vẻ được làm từ một loại ngọc thạch nào đó, trên mặt là họa tiết ren hoa trắng muốt, tràn ngập hơi thở thiếu nữ.
Tạ Tịch không thấy được bản thân ngồi trên ghế dựa như thế nào, nhưng có lẽ sáu chiếc ghế này cùng một bộ, phong cách nhất quán với bàn tròn, đều được chế tạo từ đá hồng ngọc lạnh buốt phối với họa tiết ren hoa trắng muốt.
Bên ngoài khu vực đặt bàn tròn tối đen như mực, “bên ngoài” này là đã bao gồm bốn phía, đỉnh đầu và dưới chân bọn họ.
Vóc người Tạ Tịch quả thực thấp bé hơn Giang Tà nhiều nhưng chân cũng không ngắn đến độ không chạm nổi xuống đất, cho nên nơi bọn họ ngồi có khả năng treo lơ lửng giữa không trung.
Tình huống quái dị này vô hình trung khiến trong lòng người ta sinh ra cảm giác căng thẳng và thấp thỏm vô cùng.
Tạ Tịch quan sát nhanh bốn người chơi khác, đối phương đồng thời cũng quan sát lại bọn họ.
Bên trái Tạ Tịch là một cô gái cột tóc cao hai bên, trông cùng lắm mới mười bảy mười tám tuổi, tròng mắt trợn to, lộ ra vẻ căng thẳng và lo lắng tột cùng.
Bên trái cô gái là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, khuôn mặt không mấy nổi bật, cặp mắt cong cong, nhưng khi cười lên lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Bên trái hắn một người phụ nữ trẻ mặc váy trắng, tóc cô ta vừa đen, dài lại thẳng, dáng vẻ yên tĩnh trưởng thành.
Bên trái người phụ nữ trẻ là một thanh niên mặc áo ba lỗ bó sát người, vóc dáng rất cường tráng, trông cũng khôi ngô tuấn tú, chỉ là tầm mắt do dự để lộ sự lo lắng trong lòng anh ta.
Bên trái thanh niên chính là Giang Tà. Trước khi tiến vào thế giới này y đã thay đổi màu mắt, cặp mắt giờ đã thuần màu trời xanh thẳm, lại thêm vóc người hoàn mỹ khiến tầm mắt cô gái và người phụ nữ trẻ cứ như đóng đinh lên người y vậy.
Bên trái Giang Tà là Tạ Tịch, cả đám bọn họ vừa khéo quây thành một vòng tròn.
Giang Tà nhận ra tầm mắt của cậu bèn quay sang nhìn lại.
Tạ Tịch ngầm hiểu, giả vờ như không quen biết y.
Ở trong một hoàn cảnh xa lạ với một đống người không quen biết, thậm chí còn chưa hiểu rõ tình huống trò chơi thì cách tốt nhất là đừng bại lộ lai lịch của mình.
Lúc này một tiếng cười ghê rợn đột ngột vang lên, âm thanh từ trên dội xuống, như một lưỡi dao cứa trên mặt pha lê, bén nhọn và chói tai cực kỳ.
Thứ Tạ Tịch nhìn thấy đầu tiên là một đôi giày búp bê hồng bóng, sau đó là quần tất hồng, váy bồng công chúa hồng phấn, đến cài nơ con bướm và chiếc mũ dạ nhỏ đội trên đỉnh đầu cũng hồng nốt.
Vóc dáng thoạt nhìn như một bé gái tám chín tuổi nhưng lúc phần mặt tím tái lộ ra, mọi người đều biết đó là một cương thi.
Con nữ cương thi này cười nói: “Chào tất cả mọi người, mình tên là Ái Ái, hoan nghênh mọi người tới tham gia trò chơi của mình nhé.”
Nó cố gắng khiến giọng nói của mình nghe ngọt ngào nhất có thể, nhưng ngữ điệu khô khan và gương mặt xanh tím tràn ngập hơi thở chết chóc khiến tất cả mọi thứ đều ngọt ngào không nổi. Ngay cả màu hồng mà những bé gái độ tuổi mới lớn yêu thích mặc ở trên người nó cũng biến thành âm u và quỷ dị.
Lúc trước Tạ Tịch có nhìn thấy một cụm từ trên mạng thế này: “màu hồng cánh sen chết chóc” (1).
Cậu nhớ đây là màu son mà cánh con gái xỉa xói nhất vì khả năng “hủy diệt” nhan sắc, hiện tại cậu cảm thấy con cương thi trước mắt này chính là hình mẫu điển hình cho “màu hồng cánh sen chết chóc” đó.
Nó vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều quay mặt nhìn sang, bốn người chơi khác ít nhiều đều lộ ra dáng vẻ sợ hú hồn.
Nhưng con cương thi kia chẳng thèm để ý, nó vẫn đang cố gắng giả giọng ngọt xớt: “Trước khi mình phổ biến luật chơi thì mọi người giới thiệu bản thân với nhau đã nhỉ? Hmmm… bắt đầu từ…” Nó đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi chỉ vào Tạ Tịch và nói: “Bắt đầu từ người đẹp nhất, theo thứ tự từ trái sang phải.”
Tạ Tịch: “…” Cậu nhớ rõ mình hên lắm mà, sao càng ngày càng xui vậy?
Gái cương thi bay tới sau lưng cậu, vui vẻ nói: “Động tác nhanh nhẹn lên nào, mau nói cho mọi người biết tên cậu là gì đi.”
Tạ Tịch mở miệng, đơn giản giới thiệu tên của mình.
Sau đó là cô gái ngồi bên trái cậu, giọng của cô rất ngọt ngào, khác một trời một vực với gái cương thi kia: “Chào mọi người, em tên là Lam Linh Linh, là một người ghi chép.”
Người đàn ông mặc âu phục bên trái cô gái mỉm cười giới thiệu: “Tôi tên Phan Thân Vân, là một người thu thập.”
Kế đó là người phụ nữ trẻ, cô ta nói: “Tôi tên Đàm Lôi, là nhà thám hiểm.”
Thanh niên mặc áo ba lỗ bó sát thẳng người dậy, lên tiếng: “Tôi tên Bành Trì, là người thu thập.”
Người cuối cùng giới thiệu là Giang Tà, y lạnh lùng và nghiêm túc nói: “Giang Tà, nhà thám hiểm.”
Đây là một cái tên rất đỗi xa lạ ở Trung Ương, bởi vì người thiết kế tiếng tăm lừng lẫy Trung Ương tên là X chứ không phải Giang Tà.
Thấy mọi người giới thiệu xong xuôi, nữ cương thi vui vẻ nói: “Tốt quá rồi, đến đây chơi đều là người ưu tú cả, hy vọng mọi người có thể tìm được tình yêu của mình trong trò chơi của Ái Ái nhé!”
Ngoại trừ đồng chí dở dở ương ương nào đó thì tiếng lòng của tất cả mọi người phỏng chừng đều thống nhất như nhau: “Người phải gan góc nhường nào mới dám tìm tình yêu trong đây chứ?”
“Kế tiếp Ái Ái sẽ phổ biến cho mọi người về luật chơi nhé!” Con cương thi lại trôi dạt lên bàn tròn, dùng giọng nói máy móc và dáng đi cứng còng cố giả đáng yêu.