Trò Chơi Đang Load

Chương 89: Không thì… hôn một cái?




Trác Liễu cả giận nói: “Đấy là lý do để ông cướp cánh tay của tôi đó hả? Thuận tay phải cái quái!”
Tào Quảng đắc ý: “Hì hì hì.”
Các cụ ta hay bảo vui quá hóa buồn, đặt trong trường hợp này cấm có sai. Một con cương thi đột nhiên nhào tới, cắn phập vào cánh tay Tào Quảng…
Tào Quảng sợ ngây người, nổi đóa lên: “Cánh tay yêu quý nhất của tôi aaa!” – Anh ta vung đao lên, chém cương thi làm đôi.
Cương thi mà có đầu óc chắc sẽ tức đến đột quỵ. Hỏi thử xem nó có oan ức không? Tức tưởi không? Hận thù không? Đã bị gà cưỡi thì thôi đi, vất vả lắm mới cắn được miếng thịt, vị lại tệ không chịu nổi, mùi thối sộc lên phát ói, tự nó chưa ghét bỏ thì thôi đã bị chém thành hai khúc.
Ừm… Quý ngài cương thi vất vả rồi!
Tào Quảng chỉ cần dễ xài, đến cả tay phải cũng không chê, vị còn lại thì chân có dùng được hay không không quan trọng, chủ yếu nhìn phải đẹp mắt.
Trang Nghĩa nhìn hai cẳng chân cương thi nữ, đắn đo không biết chọn cái nào.
Tạ Tịch câm nín hỏi: “Có đổi nữa không?”
“Đổi thì vẫn muốn đổi, nhưng anh nhìn hai cặp đùi này đi. Đùi thứ nhất đẹp mắt, thon dài cân đối lại không bị tổn thương, đùi thứ hai nhìn tổng thể rất hài hòa, thẳng tắp và khỏe khoắn giống một cặp chân sống.”
Tạ Tịch trầm mặc: “Chân giò hun khói? (1)”
Trang Nghĩa: “Là đôi chân còn sống!”
(1)Chân sống – 活腿 và Chân giò hun khói – 火腿 có phát âm giống nhau.
Tạ Tịch: “… … …” – Thế giới của cương thi gà mờ, cậu hiểu không nổi!
Đồng chí Chu Lê còn chập mạch hơn, gã bước tới thì thầm hỏi nhỏ: “Đại ca à, em có thể gắn hai món không?”
Tạ Tịch nhìn cẳng chân vẫn vô cùng lành lặn và hoàn hảo kia của gã: “Anh không thèm cái chân gốc này nữa hả?”
Chu Lê vội vã lắc đầu, chân thành nói: “Ý tôi là bên kia gắn hai chiếc đó.”
Tạ Tịch không phản ứng kịp.
Chu Lê lại nói: “Mỗi bên mà gắn được ba thì tốt biết mấy, sáu cẳng chân cùng khua tuyệt đối là…”
Sáu chân rồi mà còn muốn khua khoắng, anh định dọa cương thi đột tử mà chết đó hả?
Tạ Tịch lạnh lùng cự tuyệt: “Không được!”
Chu Lê vô cùng tiếc nuối: “Không được thật hả?”
Tào Quang xen mồm vào: “Chắc chắn là không được rồi. Ông muốn sáu chân thì trước tiên phải có sáu phần khớp hông.”
Chu Lê lại hỏi: “Thế mình gắn khớp hông trước được không?”
Tào Quảng nói: “Cũng không được! Nối khớp hông cần điểm chống đỡ, ông cần thêm sáu cái eo.”
Chu Lê: “Thế không ổn rồi, bất tiện quá, thao tác sao hết được.”
Tạ Tịch: “… … …”
Cậu sắp không phân biệt nổi rốt cuộc những người trên xe là quái vật hay cương thi bên dưới mới là quái vật nữa.
Giang Tà cười nói: “Mọi người nghỉ ngơi chút đi, vòng hai sắp bắt đầu rồi.”
Cả đám nhìn bảng điểm, khoảng cách chênh lệch kia đủ để bọn họ yên tâm, giờ nghỉ mệt cũng không thành vấn đề, đối phương tuyệt đối không có hy vọng vượt qua.
Tạ Tịch xem như hiểu được tại sao bọn họ là hăng hái chém cương thi đến vậy.
Trước khi bị thương bốn người này đều không yếu, bọn họ vô cùng tự tin vào năng lực của bản thân, thế nhưng trò chơi Tôi Yêu Em Vs Không Biết Xấu Hổ thực sự quá khốn nạn, xui xẻo đồng nghĩa với việc bị mất tay mất chân.
Cả đám kiên cường chịu đựng đến đây lại đụng phải tiểu đội của Vân Điệp.
Nhóm người kia có tư liệu về trò Gà Con Tổng Động Viên, trực tiếp phán tử tổ bốn người tàn phế.
Một thanh niên hữu dũng vô mưu như Chu Lê bị bào mòn ý chí chiến đấu, tiêu cực đến cực điểm.
Nhưng sau khi lên xe, Tạ Tịch cho bọn họ hy vọng mới, loại hy vọng này còn vô cùng trâu bò, chẳng khác nào bật hack.
Tay chân có thể thay đổi tùy tiện quả thực đã tăng thêm vô vàn khả năng chiến đấu.
Lúc đầu dùng cánh tay đón đỡ còn đau lòng khôn xiết, sau đó có cái rắm á, hỏng rồi đổi cái mới; Ban đầu dùng chân đá chỉ sợ bị tóm, giờ thì đếch thèm sợ, một cẳng chân đổi lấy một con cương thi rất đáng, dầu gì có bao nhiêu cương thi là sẽ có bấy nhiêu cẳng chân mới…
Từ tuyệt cảnh chuyển sang thuận buồm xuôi gió, từ địa ngục lên thiên đường, khó trách bọn họ lại điên cuồng giết cương thi như vậy.
Điểm số tăng lên vèo vèo kia chính là phát tiết của sự không cam lòng và phẫn uất bị kìm nén rất lâu.
Bọn họ không thấy được sắc mặt của thành viên xe số 1 nhưng có thể tưởng tượng được lúc hội kia nhìn thấy điểm số này, biểu cảm trên mặt chắc chắn muôn hình muôn vẻ.
Càng nghĩ càng thêm hăng hái, chặt chém cương thi càng xuôi chèo mát mái hơn.
Mãi đến khi Giang Tà hô dừng.
Mặc dù tay chân đổi lúc nào cũng được, không đau không ngứa còn rất thú vị nhưng chém cương thi nhiều đâu chỉ cần mỗi tay với chân, thể lực của bọn họ cũng tiêu hao không ít.
Phát tiết một trận, kéo giãn khoảng cách điểm số khiến đối phương không thể đuổi kịp sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức.
Không cần gấp gáp, vòng thi thứ hai mới là trận chiến căng thẳng. Xét cho cùng, kẻ thù thực sự của bọn họ không phải xe số 1 mà chính là trò chơi này.
Bên xe số 1 không biết tình huống của bọn họ mà vẫn cho rằng mình phỏng đoán đúng, tay đàn ông kia rốt cuộc không gắng gượng nổi nữa, xe số 2 gần như bị diệt toàn quân.
Chu Vũ Vệ cười lạnh: “Mỗi một người mạnh thì để làm gì? Đây là trò chơi hợp tác đồng đội.”
Vân Điệp khẽ thở dài: “Đáng tiếc!”
“Không có gì đáng tiếc đâu thưa tiểu thư.” – Chu Vũ Vệ nói: “Loại mãng phu không có đầu óc, chỉ biết mỗi sức mạnh cơ bắp thì kéo về cũng chẳng được tích sự gì.”
Vân Điệp nói: “Đi được đến nước này y cũng coi là một nhân tài, bị hủy hoại như vậy rất đáng tiếc.”
Có người lập tức tâng bốc lấy lòng: “Tiểu thư quá lương thiện!”
“Đúng vậy, tiểu thư mềm lòng quá, bọn chúng muốn cá chết lưới rách hại chúng ta mà tiểu thư vẫn không so đo.”
Thanh niên cụt tay đứng ở vị trí hẻo lánh nhất nghe xong màn đối đáp của hội kia mà nổi hết cả da gà.
Lương thiện và mềm lòng? Anh ta sắp nhận không ra nghĩa của hai cụm từ này rồi.
Kết thúc vòng thi thứ nhất, không còn bàn cãi gì nữa, xe số 2 đã giành thắng lợi với ưu thế tuyệt đối.
Tiếng thông báo vang lên trên xe: “Các vị lùa gà con vất vả rồi, đám gà con kia thực sự rất đáng ghét, nhưng đáng ghét hơn cả vẫn là những tên to xác kia. Xin các vị hãy chuẩn bị sẵn sàng, xe chiến sắp thăng cấp, sau khi thăng cấp mong các vị không ngừng cố gắng, diệt tan đám gà đáng ghét!”
Sau đó một loạt âm thanh ken két vang lên, chiếc xe tròn nhỏ dùng đi đào khoáng nháy mắt thay da đổi thịt.
“Đù đù đù, là súng này!”
“Của tôi là đại bác!”
“Tôi có ba quả đạn quang khí (2)!”
(2)Đạn chứa chất độc Phosgene, do có phản ứng với nhau dưới ánh nắng mặt trời nên khí độc này có tên gọi khác là “quang khí”, độc tính của nó mạnh gấp 10 lần so với khí clo, gây tổn hại lớn đến đường hô hấp, một trong những vũ khí hóa học nguy hiểm bậc nhất được các tướng lĩnh độc ác sử dụng trong chiến tranh.
Tạ Tịch cũng trông thấy đồ nâng cấp của cậu rồi…
Giang Tà đứng ngay bên cạnh, liếc mắt nhìn sang rồi cười: “Rất tốt!”
Tạ Tịch tức giận: “Vì sao của tôi lại là áo chống đạn?”
Bốn thanh niên khuyết tật trăm miệng một lời: “Bảo vệ vú em bên ta…”
Tạ Tịch quay ngoắt đầu lại, cương thi gà mờ vội sửa lời: “Đại ca trấn thủ trung tâm!”
Vú em và đại ca…
Tạ Tịch không phân rõ xưng hô nào đáng ghét hơn.
Thăng cấp xe chiến chắc hẳn dựa trên phân công chiến đấu trước đó, không dựa vào việc người chơi giết được bao nhiêu cương thi mà là căn cứ vào “vị trí phụ trách”.
Ví dụ như Nhị Hổ Tử (không hề) Chu Lê nhận được đại bác, khá giống với phong cách trước đó của gã, một phát đập bay cương thi.
Đồng chí Quái Đản Thuận Tay Phải nhận được súng, không những vậy còn tận hai cây, vừa vặn mỗi tay một cây, bắn cực hăng hái.
Đồ thăng cấp của Trác Liễu là đạn quang khí, rất phù hợp với phong cách chiến đấu cẩu thả của hắn ta.
Trang Nghĩa đắc ý nói: “Roi điện này thú vị thật đấy!” Nện xuống đất sẽ có tia lửa bắn ra bốn phía.
Tạ Tịch nhìn đôi chân dài của hắn, thầm nghĩ tên này tự coi mình thành nữ chiến binh à?
Đáng thương cho bạn học Tạ Tịch vẫn luôn “tránh” ở trung tâm, trở thành đối tượng cả đội bảo vệ nên được phân cho một bộ áo chống đạn.
Tạ Tịch không phục, cậu cũng có thể chiến đấu, có thể một súng nổ chết một mảnh cương thi.
Nhưng đám cương thi gà mờ lại không để cậu ra tay, đôi bàn tay trân quý của cậu chỉ dùng để nối tay chân cho bọn họ, sao có thể đụng vào mấy thứ xấu xí kia được!
Kỳ thực so với súng ống, Tạ Tịch càng không muốn đụng vào tay chân đám cương thi hơn.
Sau khi xe lái vào sân bãi vòng hai, gà con và cương thi đều biến mất không thấy tăm hơi còn bọn họ thì đứng trong một gian sảnh trống trải.
Không khí vốn ồn ào náo nhiệt đột nhiên trở nên bình lặng khiến người ta khó lòng thích ứng.
Tất cả mọi người đều nín thở quan sát, phòng trường hợp quái vật thình lình xuất hiện.
“Quác quác quác…” – Có tiếng gà gáy vang lên, kéo theo sau là một loạt tiếng gáy khác nối tiếp như dàn đồng ca.
Từng tiếng vù vù ồn ào kéo đến, đám gà với đủ loại mào sặc sỡ từ cửa tuôn vào, lần này bọn chúng không cưỡi cương thi mà tự dùng chân chạy như điên.
Tình huống gì thế này?
Tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt.
Cảnh tượng này ước chừng kéo dài ba đến bốn giây, hàng nghìn hàng vạn con gà đã tụ tập lại một chỗ, gom lại thành hình một con gà trống khổng lồ cao chừng năm sáu mét.
Gà trống to như một ngọn núi nhỏ, lúc ngửa cổ kêu lên gần như muốn gáy điếc lỗ tai người ta.
“Đệt!” – Chu Lê bị nó ò ó o nhức hết cả đầu.
Đám Tào Quảng cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, ai nấy đều liều mạng bịt tai mình lại.
Tạ Tịch quay đầu nhìn về phía Giang Tà.
Giang Tà vươn tay bịt kín lỗ tai cậu, che chắn cực kỳ chặt chẽ.
Lỗ tai Tạ Tịch nóng ran, ngoài miệng lại nói: “Tự tôi có tay!” – Cậu tự bịt tai mình được, không cần Giang Tà phải bận tâm.
Giang Tà hổ thẹn nói: “Tay sư phụ hư quá, phản ứng quá nhanh, đầu óc cũng không quản được.”
Tạ Tịch: “…”
Đợi gà trống gáy xong Giang Tà mới buông tay xuống, đồng thời ra lệnh: “Đánh nó!”
Nhóm Chu Lê đã ngứa ngáy tay chân từ lâu, từng người cầm chắc vũ khí nhảy xuống xe, bắt đầu điên cuồng công kích về phía con gà trống nọ.
Tạ Tịch tinh mắt phát hiện vành tai Giang Tà ửng đỏ một mảng…
Cậu thoáng sững người, nghĩ đến tư chất cấp Thần của y: Điểm tư chất càng cao, ngũ giác càng tinh, đồng thời càng thêm nhạy cảm, chỉ sợ sức ảnh hưởng của tiếng gà gáy vừa rồi đối với Giang Tà mà nói lớn hơn so với người khác rất nhiều.
Dù sao thính lực của y chắc chắn tốt nhất, tiếng gáy vang động đất trời như vậy, y…
Tạ Tịch nghĩ mà thấy đau lòng, muốn nói gì đó thì y đã xông ra ngoài rồi.
Hành động mới rồi của Giang Tà đúng là tay nhanh hơn não thật, y dựa theo tiêu chuẩn của mình phán đoán sức công phá của tiếng gáy, sợ Tạ Tịch mất đi thính giác mới bịt kín lỗ tai cậu. Nhưng kỳ thực với thính lực hiện tại, Tạ Tịch cùng lắm chỉ cảm thấy hơi đau đầu chút thôi, không đến nỗi tạo thành tổn thương, ngược lại màng nhĩ Giang Tà sắp bị đâm thủng rồi.
Sức chiến đấu của nhóm bốn cương thi gà mờ đều không yếu, lại thêm vũ khí tiện tay, ai nấy đều vô cùng hung ác, đánh con gà trống lớn chật vật không chịu nổi.
Tạ Tịch ở lại trên xe, tầm mắt cậu vẫn luôn dõi theo Giang Tà, nhịn không được muốn đi kiểm tra lỗ tai y.
Từ khoảng cách này không thể nhìn rõ, biểu cảm của y thì chẳng có gì bất thường, giống như vệt đỏ đậm khi nãy chỉ là ảo giác của cậu.
“Lui về phía sau!” – Giang Tà đột nhiên hô lên. Bốn người kia phản ứng rất nhanh, đồng loạt lùi về sau, trèo lại lên xe.
Con gà trống to lớn vốn đang thoi thóp đột nhiên phấn chấn trở lại, nháy mắt đầy máu hồi sinh.
Chuyện gì thế kia?
Nhóm bốn người không tin vào mắt mình lại chạy xuống oanh tạc nó một trận. Gà trống bị đánh te tua, song chớp mắt sau đó lại hăng hái bật dậy, tinh thần hưng phấn gấp trăm lần, không những thế lực chiến của nó còn mạnh lên, tốc độ tăng cao không chỉ một bậc, đầu lao vọt xuống mổ trúng cánh tay Tào Quảng.
Tào Quảng la to: “Cánh tay yêu quý nhất của tao!”
Tạ Tịch vẫn luôn tập trung quan sát trận chiến suýt chút nữa trượt chân – Yêu quý nhất cái rắm, tôi thay tay cho anh bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn là cánh tay yêu quý nhất hả?
Bởi vì “bị thương”, nhóm bốn người rút về xe. Tạ Tịch vừa đổi lại cánh tay “âu yếm” của tên nào đó vừa nói: “Chớ làm liều, đạn dược có hạn, dùng hết thì phiền phức to!”
Trác Liễu cũng nói: “Con gà trống bự kia có vấn đề!”
Chu Lê đồng tình: “Tôi cũng cảm thấy vậy, đôi chân của nó rất có lực!” – Trọng điểm của ông anh chính là chân đó hả?
Trang Nghĩa như có điều suy nghĩ lên tiếng: “Lúc nó khôi phục lại trạng thái ban đầu có sáu luồng sáng hiện lên, mọi người có phát hiện không?”
Hắn vừa nhắc đến vấn đề này, mọi người lập tức trở nên nghiêm túc hẳn: “Đúng là có thật!”
Tạ Tịch cũng nhìn thấy, cậu nói: “Chính xác là lóe lên, hình như có thứ gì đó vọt vào cơ thể nó.”
Đầu óc Tào Quảng bừng sáng: “Liệu có phải là gà con không?”
Tạ Tịch khẽ giật mình, có khả năng thật ấy chứ, gà trống bự kia vốn được tạo thành từ vô số gà con mà. Tức là khi nó tiêu hao quá lớn, sắp ngã xuống thì sẽ có gà con mới lao vào bổ sung? Vậy nên mới có thể khôi phục một cách nhanh chóng như vậy?
Tạ Tịch đã sớm thắc mắc một điều.
Vì sao nhóm Vân Điệp nhất quyết tìm đủ sáu người? Còn cần sáu người có năng lực lên chung chuyến xe? Tùy tiện gom đủ số, lên xe sớm chút kiếm thêm điểm không phải tốt hơn sao?
Cương thi ở vòng đầu tiên hung tàn thật đấy nhưng cũng không đến mức cần sáu cao thủ cùng đối phó.
Quả nhiên điều kiện sáu người chỉ phát huy tác dụng lớn nhất ở cửa ải cuối cùng.
Tạ Tịch nói: “Tôi nhớ vị trí của chùm sáng, chúng ta chia ra mỗi người canh một hướng!”
Nhóm bốn thanh niên tàn phế hoảng sợ: “Đại ca không được xuống xe!” – Đùa gì vậy, vú em mà có chuyện bất trắc thì bọn họ còn phóng túng sao được nữa.
Tạ Tịch câm nín, mấy tên khốn kiếp này coi cậu thành gà bệnh hả?
Không… Nhóm bốn thanh niên tàn phế: Kỳ thực chúng tôi coi cậu thành công chúa nhỏ.
Tạ Tịch dẫn đầu nhảy xuống xe: “Chớ khinh địch, coi chừng đến bản thân chết thế nào cũng không biết.”
Nhóm tàn phế lập tức đuổi theo, tầm mắt dõi theo Tạ Tịch chằm chằm, sợ cậu xảy ra chuyện.
Tạ Tịch không muốn gắn tay chân cho bọn họ nữa.
Giang Tà cười chạy theo. Tạ Tịch nhịn không được nhìn lỗ tai y.
Giang Tà ngớ ra.
Cậu vừa muốn mở miệng, con gà trống lớn đã bắt đầu phát cuồng.
Thôi vậy, diệt hết gà trước đã!
Bọn họ đoán không sai, gà trống bự sau khi bị đánh ngắc ngoải sẽ có gà con lao đến bổ sung năng lượng. Sáu người bọn họ vừa khéo đứng chặn trên đường đi của đám gà con. Đám gà con chạy nhanh nhưng sức chiến đấu bằng 0, điểm này đã bại lộ từ khi bọn chúng cần cưỡi cương thi để chiến đấu.
Chặn đường đi của đám gà con, gà trống bự căn bản không chịu nổi hỏa lực của cả nhóm, sau một hồi oanh tạc, trận chiến kết thúc.
Chu Lê tiến lên đánh giá một phen, hớn hở nói: “Đùi gà vẫn còn lành lặn này, không tổn hại chút nào!”
Tào Quảng trào phúng nói: “Ông muốn làm gì? Đến cả đùi gà ông cũng không buông tha à?”
Chu Lê đáp: “Ông không định xem thử cánh gà kia sao?”
Tào Quảng: “…”
“Đại ca!” – Tào Quảng bị điểm mặt chỉ tên trông mong hỏi: “Cánh gà có gắn được không đại ca?”
Bàn chân Tạ Tịch lảo đảo, thẳng thừng ném một câu về phía cả đám: “Cút!”
Cậu gặp phải toàn bệnh thần kinh gì thế này?
Nhóm tàn phế vẫn chưa từ bỏ ý định, đứng vây quanh gà trống bự bình phẩm từ đầu đến chân.
Tạ Tịch nghe không nổi nữa bèn bước đến bên cạnh Giang Tà.
Giang Tà mỉm cười nhìn cậu.
Tạ Tịch ngập ngừng, nhẹ giọng hỏi: “Lỗ tai anh còn đau không?”
Ý cười trong mắt Giang Tà càng sâu: “Có chút.”
Trái tim Tạ Tịch thắt lại, liếc mắt nhìn sang hỏi: “Màng nhĩ bị thương à?” – Loại tổn thương này cậu không chữa được.
Giang Tà kiềm chế khóe miệng sắp nhịn không được muốn cong lên, độ thiện cảm -365 cũng không ngăn được y, y thấp giọng nói: “Không sao đâu… Đồ nhi thổi thổi một tí là không còn đau nữa.”
Tạ Tịch đột nhiên trợn tròn mắt.
Giang Lão Tà được một tấc tiến một thước: “Không thì hôn một cái?”
Tạ Tịch lấy lại tinh thần, lỗ tai cậu nóng ran lên nhưng giọng nói lại như vô cùng dứt khoát: “Xem ra là con suy nghĩ nhiều rồi. Sư phụ lớn tuổi, tai vốn đã lãng, nghe gà gáy cho tỉnh ra cũng tốt.”
Tim đau quá!
So với Tạ Tịch trẻ tuổi, Giang Tà đã sống rất lâu quả thực có hơi… già thật.
Giang Tà không phục, y nắm lấy cổ tay cậu kéo qua: “Tôi là sư phụ em thật à?”
Tạ Tịch: “!”
Giang Tà nhìn chằm chằm cậu, tầm mắt nóng rực: “Không phải tôi yêu thầm em đấy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.