Kỳ thực Tạ Tịch đã sớm phòng bị chuyện Vân Điệp bất thình lình tập kích. Ngay cả kỹ năng diễn xuất sứt sẹo của cô ta cũng bị Tạ Tịch nhìn thấu từ trước.
Mê man, khiếp sợ, không biết phải làm sao,… những vẻ mặt này không biết Tạ Tịch đã diễn bao nhiêu lần rồi, giờ thình lình nhìn người khác diễn cậu chỉ cảm thấy hơi lúng túng.
Tạ Tịch rất rõ ràng, khi nhóm bốn người Chu Lê vốn cụt tay cụt chân lại xuất hiện hoàn hảo không chút tổn hại trên đài thi đấu khẳng định sẽ khiến bên đối diện sinh nghi.
Thế giới này cấm dùng kỹ năng, có thể “mọc lại” tay chân trong thời gian ngắn như vậy chỉ có thể là hiệu quả kỹ năng.
Tất cả mọi người đều không có kỹ năng, chỉ có một người sử dụng được, vậy khẳng định đó chính là người mở khóa đặc quyền sân chơi.
Mà đặc quyền có thể kế thừa, điều kiện tiên quyết là giết kẻ đó.
Đây chính là suy nghĩ mới lóe lên trong đầu nhóm Vân Điệp.
Vân Điệp không rõ Tạ Tịch hay Giang Tà đã cứu đám tàn phế kia nhưng lúc sân chơi mở ra, thông báo nói có hai người nhận được đặc quyền.
Vân Điệp đánh lén Tạ Tịch chỉ đơn thuần là chọn quả hồng mềm mà bóp, đáng tiếc “quả hồng” này chẳng hề mềm chút nào, còn rất hung dữ.
So dao với súng, thứ nào nhanh hơn không phải quá rõ ràng rồi sao?
Vân Điệp hoảng sợ nói: “Mày không thể giết tao, anh tao là trưởng lão của Vân Các, mày mà giết tao, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”
Cô ta không nói mấy câu này còn đỡ, vừa mở mồm đã định chắc chắn phải chết.
Đối với mấy chuyện giết người, Tạ Tịch rất mâu thuẫn, nhưng cậu đã tới Trung Ương thì kiểu gì cũng phải đối mặt với vấn đề này.
Cậu đã cho Vân Điệp cơ hội, nếu bọn họ ngoan ngoãn rời đi, Tạ Tịch sẽ không làm gì.
Thế nhưng Vân Điệp lòng tham không đáy, vì một đặc quyền mà không chút do dự ra tay giết người.
Đã ngu xuẩn thì thôi đi, lòng dạ còn hiểm độc, loại người này không thể giữ lại.
Tạ Tịch chẳng nói chẳng rằng, chỉ lưỡng lự vài giây đồng hồ đã bóp cò.
Đoàng một tiếng, viên đạn rời nòng.
Ở khoảng cách gần như vậy căn bản không cần nhắm chuẩn. Vân Điệp kinh hãi cúi đầu, nhìn ngực mình trào ra máu tươi, đến chết vẫn không thể tin nổi: “Mày… Mày…”
Thành viên ngồi chung xe với cô ta thoáng sửng sốt, mãi mới phản ứng lại: “Bọn mày dám tập kích tiểu thư Vân Các? Muốn chết hả?”
Bọn họ nhào tới. Giang Tà kéo Tạ Tịch tránh về sau, nhóm Chu Lê phản ứng cực nhanh, lập tức lao lên nghênh chiến.
Hai nhóm người giao tranh, Giang Tà kéo Tạ Tịch lùi về một bên.
Khẩu súng trong tay Tạ Tịch đã sớm rơi xuống, cậu nhìn đến phát ngốc, bàn tay nhịn không được run lẩy bẩy.
Cậu tự nhủ với chính mình: Nhất định phải giết Vân Điệp, cá tính cô ta ác liệt như vậy, thả đi ngày sau sẽ rước thêm phiền phức. Nếu cô ta là người Vân Các thật thì càng không thể lưu lại, thế lực Vân Các rất lớn, để cô ta trở lại Trung Ương mượn tay Vân Các, tai họa về sau khó mà lường trước. Mặc dù ra tay với cô ta cũng tương đương với việc đắc tội Vân Các, nhưng chỉ cần xử lý thỏa đáng, trong thời gian ngắn bên đó sẽ không biết ai là thủ phạm…
“Không việc gì, không có việc gì!” – Giang Tà đau lòng muốn chết, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của cậu, an ủi: “Em làm tốt lắm, không cần phải lo lắng, cô ta có là thành viên của Vân Các thì cũng không phải nhân vật quan trọng gì.”
Tạ Tịch cũng nghĩ đến điểm này, người tiến vào Trung Ương đều bị thế giới gốc ruồng bỏ, căn bản không có mối quan hệ thân thích, mà đã tiến vào Trung Ương, tất cả sẽ mất đi năng lực sản sinh đời sau, cũng không có người thân ruột thịt…
Danh xưng đại tiểu thư gì đó có lẽ là do cô ta mượn tên tuổi Vân Các để giễu võ giương oai trong thế giới cấp thấp mà thôi.
“Đúng, là như vậy, em nghĩ đúng rồi đó!” – Giang Tà trấn an cậu.
Tạ Tịch sững người, bấy giờ mới ý thức được mình không cẩn thận nói suy nghĩ trong lòng ra mất rồi. Sau đó cậu phát hiện mình đang nằm gọn trong lồng ngực Giang Tà, giống như một đứa nhỏ được y nhỏ giọng vỗ về vậy.
Tạ Tịch: “…”
Giang Tà đau lòng khôn xiết, khẽ hôn nhẹ lên trán cậu: “Sớm biết thế này đã…” – Thay cậu giết chết người đàn bà kia rồi, mặc dù cần rèn luyện nhưng đâu nhất thiết phải vội vã như vậy, về sau vẫn còn rất nhiều cơ hội mà.
Tạ Tịch đẩy y ra, giọng cà lăm: “Sư, sư phụ!”
Lồng ngực Giang Tà trống rỗng.
Tạ Tịch lớn tiếng hét lên: “Xin giữ tự trọng!”
Tiếng cậu quá lớn, tổ bốn thanh niên mới kết thúc trận chiến quay sang: “???”
Giang Tà sửng sốt, buồn cười chắn lại tầm mắt của bọn họ, không để mấy người kia nhìn thấy bạn nhỏ đã mặt đỏ đến tận mang tai.
Tạ Tịch xấu hổ chết đi được, hận đến độ chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống.
Giang Tà hết lần này đến lần khác lại muốn tìm đường chết: “…Sư phụ là người có qua có lại.”
Tạ Tịch hôn lỗ tai y, y hôn lại trán cậu, đúng là có qua có lại mà.
Tạ Tịch thẹn quá hóa giận, nếu không phải súng trong tay đã rơi xuống đất, cậu nhất định… nhất định… ừm… chí ít cũng phải bẻ gãy một tay y.
[Thông báo: Cửa kho báu sắp đóng, mời các vị nhanh chóng nhận phần thưởng!]
Giang Tà không hào hứng lắm, y đã tìm được kho báu tuyệt nhất trần đời rồi, những thứ khác chẳng lọt nổi vào mắt y.
Nhóm bốn thanh niên tàn phế thì hứng thú bừng bừng, song đại ca vẫn còn đang bận chim chuột với người ta, bọn họ không tiện quấy rầy.
Tạ Tịch rốt cuộc tìm được lý do đứng lên, cậu nói: “Nhanh đi lấy phần thưởng đi, bỏ qua thì đáng tiếc lắm.”
Giang Tà vô cùng nghe lời, ngay cả dấu chấm câu cũng không bỏ sót.
Sau khi cả nhóm lên xe, xe chiến nhanh chóng tiến vào nhà kho.
Mặc dù câu nói “nhận được sự ưu ái của công chúa cương thi” nghe rất rợn người nhưng kho báu này xem ra vẫn khá nghiêm chỉnh, không chứa yếu tố kinh dị gì, chỉ là một căn phòng tương đối sáng sủa, chính giữa đặt một hòm kho báu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết bên trong giấu đồ tốt.
Tào Quảng nói: “Không ổn rồi, tay tôi đen lắm, không thể mở rương!”
Vài người khác nhao nhao lắc đầu rồi đồng thanh nói: “Hai đại ca lên đi, mở ra thứ gì bọn tôi cũng vui vẻ cả!”
Lời này không phải nói dối, có thể gặp được Tạ Tịch, một lần nữa có được tứ chi, thông quan được hạng mục trò chơi này đối với bọn họ mà nói đã là may mắn lớn nhất rồi, thực sự không dám đòi hỏi quá nhiều.
Giang Tà nói: “Để tôi mở rương có khi lại nhảy ra công chúa cương thi nào đó không biết chừng.”
Nhóm bốn thanh niên tàn phế kinh hãi.
Tạ Tịch vừa bước lên vừa hiếu kỳ nghĩ: Nếu thực sự để Giang Tà ở thì sẽ ra thứ gì đây nhỉ?
Thôi vậy, cứ cảm thấy mí mắt trái giật giật, mấy chuyện vặt vãnh này giao cho cậu là yên tâm nhất.
Kỳ thực chuyện mở ra “công chúa cương thi” từng phát sinh một lần, khi đó Giang Tà còn chưa chịu tin vào độ xui xẻo của bản thân, một hai muốn đi mở rương, kết quả bảo bối đâu chẳng thấy, mở ra Boss, con Boss kia còn kiên quyết muốn bắt Nhan Triết về làm áp trại phu nhân, cuối cùng bị bọn họ đánh cho một trận tơi bời hoa lá.
Từ đó về sau, dẫu Giang Tà vẫn chưa từ bỏ ý định, đám Nhan Triết cũng không bao giờ cho y chạm tay vào rương báu nữa.
Đồng chí lão Tà phụ trách việc đánh đấm là được rồi, mấy chuyện nhỏ nhặt như mở rương thì giao cho bọn họ.
Tạ Tịch nhẹ nhàng nhấc phần nắp, mở rương ra.
Thoáng chốc ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, mọi người không cần xích lại gần cũng biết bên trong chắc chắn là đồ xịn.
Nhóm bốn thanh niên tàn phế hưng phấn nhìn sang, mặc dù đã vừa lòng thỏa ý nhưng có thể thêm chút vui vẻ thì đẹp còn gì bằng.
[Thông báo: Chúc mừng các vị đã nhận được “Nụ Hôn Của Công Chúa Cương Thi”, mỗi người chơi có thể lựa chọn mở một kỹ năng đã bị cấm sử dụng.]
Thông báo vừa dứt, thành viên trong nhóm lập tức sợ đến ngây người.
Chu Lê khẽ mắng một câu: “Phần thưởng tuyệt vãi nồi!”
Tào Quảng cũng lấy lại tinh thần: “Tay đại ca đỏ đến không tưởng!”
Trác Liễu nhây nhất, quỳ bịch xuống đất hô to: “Đô đốc châu Âu trên cao, xin hãy nhận một lạy của kẻ châu Phi đen đủi này!”
Trang Nghĩa thì thần kinh nhất: “Rốt cuộc tôi cũng có thể biến lại thành con gái rồi!”
Tạ Tịch hoàn toàn không muốn biết tên kia có kỹ năng gì.
Giang Lão Tà vẫn còn đang chìm đắm trong mật ngọt, vô cùng không tỉnh táo nói: “Lại đây nắm tay cho sư phụ lây ít may mắn nào!”
Dứt lời lập tức thò qua, Tạ Tịch đẩy gấp, lườm y một cái cháy mắt.
Giang Tà mặt dày nói: “Đừng nhỏ mọn vậy mà!”
Tạ Tịch quay đầu đi không thèm để ý đến y, xong lỗ tai ửng đỏ đã bại lộ tâm tình của cậu.
Cõi lòng Giang Tà ngứa ngáy lại không dám chọc cậu tiếp, chỉ có thể nhẫn nhịn tâm trạng như bị mèo cào nhẹ vào lòng, muốn ngừng mà không được.
Phần thưởng này đúng là quá tuyệt, trong một thế giới mà tất cả mọi người đều bị cấm dùng kỹ năng lại có thể lựa chọn mở một kỹ năng thực sự là rất đáng mừng.
Cho dù bọn họ cấp bậc thấp, kỹ năng vô cùng bình thường thì sự khác biệt đem lại cũng rõ ràng như ngày với đêm vậy.
Nhóm bốn thanh niên tàn phế bắt đầu nghiêm túc suy tính xem nên mở kỹ năng nào.
Tạ Tịch khỏi cần phải suy nghĩ, cậu tổng cộng có hai kỹ năng, triệu hồi X không thể dùng – Cậu còn muốn đánh chết y đây, triệu hồi cái đầu á!
Kỹ năng bị động còn lại chính là ngẫu nhiên mang đi một vật phẩn, mặc dù cậu cảm thấy thế giới này chẳng có gì đáng để mang đi nhưng không dùng cũng phí, thế là Tạ Tịch lựa chọn nó.
Kỳ thực chỗ tốt nhất của phần thưởng này đối với Tạ Tịch mà nói không phải mở ra một kỹ năng mà là hợp lý hóa thuật trị liệu của cậu.
Nhóm bốn thanh niên tàn phế đều có kỹ năng, như vậy mọi người sẽ không nghi ngờ thuật trị liệu là đặc quyền của cậu nữa, vô hình chung đã giúp cậu tránh khỏi bao nhiêu phiền phức.
Nhóm bốn thanh niên tàn phế lúc đánh cương thi thì như một đám mãng phu, kỳ thực lại rất thông minh.
Chu Lê nói: “Tôi chọn thuật Hỏa Bộc!”
Tào Quảng nói: “Tôi chọn Phun Lửa.” – Dứt lời anh ta há mồm phun ra một ngọn lửa.
Trác Liễu chọn kỹ năng khá Tây: “Lơ Lửng!” – Bản thân trực tiếp bay lên, đáng tiếc độ cao có hơi thấp.
Trang Nghĩa quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người: “Thuật Hóa Trang!” – Hắn ta xoay người lại, biến thành một mỹ nữ nóng bỏng má hồng môi đỏ.
Tạ Tịch: “…”
Mặc dù muốn văng tục nhưng Tạ Tịch đều cảm nhận được tâm ý của bọn họ.
Bốn người kia đều cố tình chọn những kỹ năng vô cùng nổi bật, sau khi rời khỏi trò chơi này sẽ lập tức sử dụng kỹ năng, mục đích chỉ có một – giúp Tạ Tịch che giấu đặc quyền.
Ai gặp thuật trị liệu của Tạ Tịch đều sẽ tưởng đó là đặc quyền.
Nhưng chỉ cần bọn họ đều sử dụng kỹ năng, thật giả lẫn lộn, không ai nhìn chòng chọc vào Tạ Tịch nữa.
Tất cả mọi người đều chọn xong, chỉ có Giang Tà vẫn đang do dự.
Tạ Tịch không muốn nói chuyện với y nhưng lại nhịn không được muốn bắt chuyện: “Chọn xong chưa?”
Giang Tà đang phân vân. Y do dự nhìn kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm một hồi lâu.
Tạ Tịch hỏi: “Sao rồi?” – Chọn kỹ năng thôi mà, có cần khó xử dữ vậy không?
Giang Tà dĩ nhiên sẽ không để lộ chuyện độ thiện cảm, y bình tĩnh nói: “Kỹ năng nhiều quá, nhất thời không biết nên chọn cái nào.”
Tất cả mọi người ở đây: “… … … …”