Thành phố này có tên rất hay: Mộng thành.
Thời gian, được định vào ngày mùng 7 tháng 7, vào lễ tình nhân lãng mạn.
Tại một khách sạn hạng Top trong thành phố, đang chuẩn bị cử hành một hôn lễ đặc biệt xa hoa.
Bên trong hội trường, các phương tiện truyền thông sớm đã phấn khởi có
mặt, không chỉ vì có mặt ngày hôm nay gồm rất nhiều vị khách có tiếng
trên thương trường bình thường khó phỏng vấn.
Mà hơn thế là bởi
vì nhân vật chính của tiệc cưới xa hoa ngày hôm nay, đám cưới của con
gái độc nhất chưa từng lộ mặt của chủ tịch tập đoàn Tô thị và người tiếp quản trong tương lai của tập đoàn Hàn thị.
Từ một tiếng trước
khi hôn lễ cử hành, tất cả các vị khách thương nhân có tiếng hầu hết đã đến đủ, tất cả mọi người đều tò mò về nữ nhân vật chính từ nhỏ đã sống ở nước ngoài này.
Dựa vào bối cảnh thân thế của cô, không nghi ngờ gì, chính là người hạnh phúc nhất thiên hạ.
Trong phòng nghỉ của cô dâu, Tô Noãn Noãn một thân áo cưới trắng được nhà tạo mẫu có tiếng thiết kế đang ngồi trên ghế, cứ nghĩ tới bản thân sắp là
cô dâu của Hàn Cảnh Thần, cảm giác hạnh phúc cứ thế không ngừng sinh
sôi.
“ Cốc cốc cốc … “ tiếng gõ cửa lịch sự vang lên.
Hàn
Dật Thần một thân tân lang lễ phục trắng xứng đôi với Tô Noãn Noãn bước
vào, cách cắt may khéo léo càng lộ rõ thân hình cao ráo của anh.
Tô Noãn Noãn nhìn thấy anh từ trong gương, cười ngọt ngào, nhân viên lễ
nghi của công ty lập tức lui ra, nhường cho đôi tân nhân ( tân lang và
tân nương) không gian riêng cuối cùng.
Hàn Dật Thần bước đến sau
lưng Tô Noãn Noãn, nhìn vào hai người xứng đôi trong gương trang điểm,
miệng hơi nhếch lên, nhưng lại thành nụ cười quỷ mị.
Đây là lần
đầu tiên anh nhìn thấy Noãn Noãn, trong gương cô một thân áo cưới trắng, nổi bật làn da màu tường vi hồng nhạt, con ngươi trong suốt lóe ra tia
sáng thiêu người, ánh sáng như một hồ bích thủy, làm anh sau khi nhìn
thấy, chỉ muốn lập tức hủy đi sự tinh khiết của cô!
Tô Noãn Noãn
từ trong gương nhìn vào người đàn ông mà bản thân đã yêu từ ba năm nay,
ánh đèn ấm áp chiếu lên ngũ quan cương nghị trên mặt anh, tựa như điêu
khắc nên một tác phẩm nghệ thuật, con mắt đen quen thuộc lại lộ ra một
tia nhìn có phần xa lạ, làm cô không khỏi có một khắc ảo giác, người này là anh chăng?
Hàn Dật Thần nhận thức ra sự thất thần của bản thân, nhanh chóng thu ánh mắt về, trên mặt đổi thành ý cười sủng nịnh.
Anh không thể để cô biết, hiện tại đứng sau lưng cô không phải tân lang
thực sự của cô Hàn Cảnh Thần, mà là em trai song sinh của anh ta Hàn Dật Thần, đứa em trai đã bị Hàn gia lãng quên trong suốt mười sáu năm.
“ Còn hơn bốn mươi phút nữa là hôn lễ bắt đầu rồi, có căng thẳng không? “ Hàn Dật Thần nhàn nhạt mở miệng, cố gắng để giọng nói của bản thân thấp xuống một chút, mà Noãn Noãn nghe ra tuyệt đối là giọng điệu ôn nhu.
“ Ân, có một chút.” Noãn Noãn đứng lên, đối mặt với Hàn Dật Thần, tay tự nhiên ôm lấy eo của anh, miệng hơi hơi cười, đưa môi mình lên.
Động tác này đối với cô là rất tự nhiên, nhưng lại làm tim Hàn Dật Thần hơi
hơi gấp lên, tiếp đó là nụ cười tà bất chấp hết thảy, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Đôi môi như cánh hoa hồng này, vừa rồi ngay từ lúc đầu nhìn thấy, đã muốn được thưởng thức …