Điều đó rõ ràng là, cô đang lo lắng cho ai đó?
Tô Noãn Noãn lập tức thu lại tâm tình, đầu lắc như trống bỏi (*), phủ nhận lời của anh ta.
“ Không có?”
Ninh Nam rất tò mò, nội tâm cô ấy rút cuộc đang cất giữ bao nhiêu bí mật.
“Nam Nam, bác sĩ Trần đến rồi.”
Ninh Manh cửa cũng không gõ, trực tiếp xông vào, đi đằng sau là bác sĩ của gia đình họ.
Ninh Nam đành chịu tính cách của cô em gái này, trước mặt người ngoài, cũng không tính toán nhiều làm gì, nhường chỗ cho bác sĩ.
“Xin chào, tôi là Trần Tiểu Dương, là bác sĩ của Ninh gia.”
Trần Tiểu Dương lễ phép giới thiệu bản thân, một cách nghề nghiệp dùng giọng nói nhẹ nhàng của mình để gần gũi với bệnh nhân hơn.
Tô Noãn Noãn cười cười gật đầu với anh ta, biểu thị có phản ứng, lúc này mới quan sát kỹ.
Anh ta nhìn qua chưa quá ba mươi tuổi, đeo cặp kính cận, dáng vẻ nhã nhặn,
còn trẻ như thế này mà đã được Ninh gia trọng dụng, xem ra y thuật rất
tốt.
Trần Tiểu Dương kiểm tra một loạt cơ thể cô, tiếp nước lại từ đầu cho cô.
Ninh Nam ở bên cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa bèn mở miệng hỏi:
“ Thanh âm của cô ấy thế nào? Có thể chữa khỏi được không?”
“Thanh âm của cô ấy bị thương rồi, mới gây nên tình trạng tạm thời không thể
nói được, uống thuốc đều đặn, điều dưỡng một thời gian, là có thể dần
dần khôi phục được.”
Bác sĩ Trần chậm rãi trả lời.
“Nhanh nhất là bao giờ bình phục được?”
Ninh Nam hỏi tiếp.
“Nhanh nhất phải mất hơn một tuần.”
“Nếu tăng thêm liều lượng thuốc liệu có nhanh hơn được không?”
Bàn tay đang ghi chép của bác sĩ Trần bỗng dừng bút lại, nhíu mày nhìn anh ta, nghiêm khắc nói:
“ Tăng liều lượng thuốc đúng là sẽ nhanh khỏi hơn, nhưng tác dụng phụ cũng sẽ lớn hơn.”
“Nam Nam, anh điên rồi, sao lại phải cuống lên thế, là thuốc đều có ba phần độc, đạo lý này đến em còn hiểu.”
Ninh Manh không vừa ý nhìn Ninh Nam, giận anh ta sao lại ác thế.
“Yêu nghiệt, năm ngày nữa là em đính hôn rồi, anh sợ đến lúc đó mà cô ấy vẫn không nói được, sẽ làm em mất vui.”
Ninh Nam đột nhiên giọng điệu ôn nhu đi rất nhiều.
Đương nhiên, chỉ có mình anh hiểu, anh là muốn ngày hôm đó đưa Tô Noãn Noãn
đi công kích Hàn Cảnh Thìn, tiện thể làm rõ mối quan hệ của bọn họ.
“Em xem là anh đang sợ, sợ cô ấy không nói được, làm mất mặt anh thì có.”
Ninh Manh không hề bị anh qua mặt, tức giận phản kháng lại, đột nhiên lại ý
thức ra lời nói vừa nãy sẽ làm tổn thương đến Tô Noãn Noãn, lập tức nhìn sang cô.
Tô Noãn Noãn an tĩnh nhìn ba người, trên mặt không hề có biểu hiện nào, cô không thể nói, không ai biết được suy nghĩ của cô.
“Tăng liều lượng thuốc, đúng là mau khỏi hơn, nhưng tôi cũng không thể đảm
bảo trong năm ngày là khỏi, hơn nữa, tôi nhất định cần phải hỏi ý kiến
bệnh nhân.”
Trần Tiểu Dương không hề e sợ Ninh Nam là ông chủ của mình mà làm ảnh hưởng đến đạo đức công việc, mà hình như Ninh Nam cũng đã quen phong cách làm việc này
của anh ta, không hề phản đối.
“Mạc tiểu thư, tôi có đề nghị là, cứ dựa vào lượng thuốc bình thường là được, ý kiến của cô thì sao?”
Trần Tiểu Dương nhìn Tô Noãn Noãn, nụ cười ôn hòa, đem theo ánh mắt hỏi han.
Tô Noãn Noãn không hề do dự, dùng khẩu hình nói ra hai chữ:
“ Tăng liều.”
~
(*)
Trống bỏi
:
Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh.