Tô Noãn Noãn không hề do dự, dùng khẩu hình nói ra hai chữ:
“ Tăng liều.”
Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của ba người kia, đặc biệt là Ninh Nam,
anh vẫn cứ nghĩ là cô sẽ cự tuyệt vì sợ chịu tác dụng phụ.
Nhưng
không ai biết là, cô cũng có toan tính của mình, nếu như mau chóng bình
phục, ít nhất hôm đó có thể tìm được cơ hội nói chuyện với Hàn Dật Thìn, hỏi được tình hình của Hàn Cảnh Thìn.
“Một lát nữa tôi sẽ cho người mang thuốc tới.”
Trần Tiểu Dương lúc này không phản đối nữa, chỉ là tò mò nhìn Tô Noãn Noãn một cái, rồi thu dọn đồ đạc rời đi.
*** *** *** *** ***
Những ngày tiếp theo đó, bên cạnh việc dưỡng bệnh, là phải cùng Ninh Manh đi thử lễ phục.
Nhìn thấy bộ dạng Ninh Manh mỗi ngày đều vừa hi vọng vừa căng thẳng, Tô Noãn Noãn không đừng được nghĩ về hôn lễ của bản thân, cái hôn lễ vạn người
mong đợi đó, còn chưa thành hiện thực, đã bị phá vỡ.
Đến đêm
trước lễ đính hôn, căn phòng lớn chuyên để mở tiệc tại Ninh gia, đã bắt
đầu được Hôn Khánh công ty tổ chức chuyên nghiệp sắp xếp.
Mà Tô Noãn Noãn cũng được Ninh Nam kéo đi gặp vị được gọi là mẫu thân đó.
“Mẹ, đây là Thất Thất, là bạn đồng hành của con ngày mai.”
Ninh Nam dẫn Noãn Noãn đến trước mặt Hình Tuệ ( mẹ anh Ninh) giới thiệu.
Hình Tuệ lúc đó đang thúc giục người của Hôn Khánh công ty sắp xếp đồ đạc,
nhìn thấy Ninh Nam dẫn Tô Noãn Noãn bước đến chào hỏi, chỉ hơi hơi gật
đầu, biểu thị hồi đáp, trên mặt lại không có mấy biểu hiện.
Tô
Noãn Noãn vì không thể nói nên không thể chào hỏi, chỉ có thể nở nụ
cười, đối với sự lạnh nhạt của Hình Tuệ, cô không hề có mấy bất ngờ, ai
mà thích được con trai mình đem theo người tình dắt ra cho mọi người
xem, không phản đối anh ta, đã là tốt lắm rồi.
Hình Tuệ xem xét Noãn Noãn trên dưới một lượt, ánh mắt soi xét, ánh mắt sắc sảo.
Cuối cùng, lại dời ánh mắt đến trên người Ninh Nam, giọng điệu yêu thương:
“Mẹ nghe người làm nói rồi, cô ta đã ở đây một thời gian dài rồi, trông
cũng tương đối đẹp, ngày mai cũng không làm con mất mặt được.”
Đối với lời nói này, Tô Noãn Noãn trong tim vẫn là có chút không chịu được, bà mẹ mà nhìn qua đều thấy rõ thân thể và làn da được bảo quản một cách kĩ lưỡng này, bề ngoài xem ra ôn nhu như nước, lời nói ra lại sắc như
dao.
Tô Noãn Noãn có đơn thuần đến đâu, cũng có thể từ mắt bà mà nhìn ra bà là một bà mẹ nội tâm rất thâm sâu.
“Mẹ, thân thể cô ấy không tốt, con đưa cô ấy về phòng nghỉ trước đây.”
Lời nói của Ninh Nam đối với Hình Tuệ thái độ tương đối tôn cung kính, không có cảm giác gần gũi như gia đình bình thường.
Tô Noãn Noãn không đừng được ở một bên nghĩ, lẽ nào Ninh Nam và Ninh Manh
từ nhỏ đã chịu không khí nghiêm khắc này mà lớn lên hay sao? Khó trách
được tính cách của Ninh Manh lại sôi nổi như thế, nghĩ cũng biết là do
bị dồn ép quá nhiều.
Hai người quay trở về khu biệt thự của Ninh Nam, Tô Noãn Noãn đang chuẩn bị về phòng mình, thì bị Ninh Nam gọi lại.
“Tôi có món quà muốn tặng cô.”
Anh ta cười nói, không để ý gì kéo cô vào phòng mình.
Trên giường là một hộp quà tặng tinh tế, ánh mắt Ninh Nam biểu thị rõ ràng
muốn Tô Noãn Noãn đi mở ra, trên miệng ngập đầy ý cười trêu đùa.