Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương

Chương 44: Lễ đính hôn – p1




Cho đến khi đứng trong phòng tắm nhìn kĩ bộ dạng của bản thân, cô mới bừng tỉnh ngộ, sự dịu dàng của anh ta đều là giả tạo, anh ta chỉ muốn cô mau mau nhìn thấy bộ dạng của mình.
Trên người cô những vết tích xanh đỏ còn lại rất rõ ràng, quá rõ ràng là do anh ta cố tình lưu lại, anh ta cố tình gây rắc rối cho cô đây mà.
Tô Noãn Noãn cười khổ, kí ức về tối qua vẫn chỉ có đau khổ, dưới sự cướp bóc đó, Hàn Cảnh Thìn, dường như đã ngày càng rời xa cô hơn.
Tên cô là Tô Noãn Noãn, song thế giới của cô, lại càng ngày càng lạnh lẽo vô vọng.
Dùng nước vỗ nhẹ lên khuôn mặt mình, buộc tư tưởng bản thân có thể tỉnh táo hơn.
Nhìn bộ lễ phục treo trên mắc kia, cô cắn răng, vẫn là phải mặc vào người.
Bộ lễ phục màu xanh dương mặc dù được thiết kế rất “ to gan” nhưng cắt may lại rất hợp người, mặc lên người Tô Noãn Noãn rồi, lại không hề hở hang quá đáng, ngược lại lại phác thảo ra những đường nét hoàn hảo của cô, màu sắc của lễ phục, càng làm nổi bật làn da như ngọc của cô.
Tô Noãn Noãn sửa sang xong từ phòng tắm đi ra, thấy Ninh Nam đã mặc xong y phục đang đứng trước bàn trang điểm chỉnh trang lại rồi.
Anh ta một thân tây phục màu nhung đen, bên trong là chiếc áo sơ mi lụa màu tuyết trắng, trên áo sơ mi thêu hình hoa cỏ ( tranh Hoa cỏ TQ) với đường chỉ xanh lam trang điểm, nhìn vào lại thấy cùng bộ của Tô Noãn Noãn như là cặp áo tình nhân.
Ninh Nam thấy cô bước ra, ánh mắt nóng bỏng hướng tới trên người cô, đem theo sự đê mê ngầm trong đó, xem xét cô từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại ở vết tích do anh cố ý tạo ra, mãn nguyện cười.
Chừng đó vể tích đủ để chứng minh anh đã điên cuồng như thế nào, cũng đã đạt đến hiệu quả mà anh mong muốn.
Anh bước qua, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc hơi quăn của cô, cười nói:
“ Rất hợp với cô.”
Từ trong mắt anh ta cô nhìn thấy sự tán thưởng, thực tâm tán thưởng, làm cô bối rối.
“Giọng của cô vẫn chưa khỏi sao? Thử xem có nói được không?”
Tô Noãn Noãn vừa rồi trong phòng tắm đã thử qua N lần, lúc này chỉ có thể vô lực lắc lắc đầu. Điều này không nghi ngờ gì lại còn là thử thách lớn hơn đối với cô, không thể nói, cho dù có cơ hội gặp riêng Hàn Dật Thìn, thì cũng không biết làm cách nào để biểu đạt ý của mình.
“Không sao đâu, không nói được cũng không sao, thợ trang điểm đã đến rồi, ở bên biệt thự của Ninh Manh, chúng ta đi qua thôi.”
Ninh Nam sủng nịnh vuốt vuốt mũi cô, giọng điệu ôn nhu làm cô bối rối.
Hai người đi đến biệt thự của Ninh Manh, Ninh Manh lúc này đã mặc xong lễ phục đang ngồi ở đó trang điểm, nhìn thấy Noãn Noãn đi vào, suýt nữa thì nhảy lên.
“Thất Thất, lễ phục của cô cũng quá cách điệu đấy, mặc dù là rất đẹp, nhưng mà sẽ nổi bật hơn tôi mất, không chịu không chịu, cô đi thay đi.”
“Yêu nghiệt, em yên tâm đi, dựa vào cái “Chân không thượng trận” như em, ai cũng không nổi bật hơn em được.”
Ninh Manh cúi đầu nhìn thân hình mà bản thân vốn rất tự hào này, bộ lễ phục màu trắng, cũng đúng là chỉ có “ Chân không thượng trận” mới thể hiện được các đường nét của cô, không thể không gật đầu hài lòng, cũng không tính toán nhiều nữa.
“Ninh Nam.”
Một giọng nam hay, âm thanh như đã được nước rửa sạch cất lên.
Tấn Tịch bước đến trước mặt hai người, trước tiên là cùng Ninh Nam ôm một cái

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.