Là Ninh Manh và Tấn Tịch.
“Woa ~ tinh thần cô xem ra không tệ nhỉ, Nam Nam bây giờ mới nói cho chúng
tôi biết cô bị bệnh, sao rồi, bây giờ đã đỡ hơn chưa? Nói một câu cho
chúng tôi nghe xem nào?”
Ninh Manh vừa đến đã kéo lấy tay cô, hỏi ngắn hỏi dài quan tâm cô.
“Tôi có lẽ đã khá hơn nhiều rồi, giọng nói cũng đã hồi phục.”
Tô Noãn Noãn cười nói, nhìn khuôn mặt của Ninh Manh dưới ánh mặt trời,
chiếu đến đỏ hồng lên, như một thiên thần dễ thương, có nụ cười thuần
khiết nhất.
Cô nghĩ, những chuyện không vui giữa cô và Ninh Nam, có lẽ cô ấy không biết chút gì cả.
Đây có lẽ cũng là một loại bảo hộ của người làm anh trai đối với em gái.
“Đúng thật là đã hồi phục rồi.”
Ninh Manh ha ha cười lớn, lại quay ra Tấn Tịch ở bên cạnh,
“Chồng à, em đã nói cô ấy nhất định sẽ khỏe mà.”
“Đúng vậy, lời em nói có bao giờ không linh nghiệm đâu.”
Tấn Tịch sủng nịnh trả lời, chuyển qua nhìn Tô Noãn Noãn, ý cười trên mặt,
như những tia nắng mặt trời khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Nhìn
nụ cười trong sạch kia của anh ta, Tô Noãn Noãn dần thấy an tâm, cô rất
sợ chuyện xảy ra trong toilet tối hôm đó, sẽ bị người khác biết được,
lại càng sợ hãi không biết phải làm sao đối diện với người đàn ông đã
thấy được cô lúc xấu hổ như thế.
Song hôm nay gặp lại anh ta, mới phát hiện ra tất cả sự lo lắng đó đều là dư thừa, không cần quá nhiều
lời, cô cũng có thể nhìn ra anh ta không phải loại người hay đi truyền
bá bốn phương.
“Thất Thất, chúng tôi đến để đón cô xuất viện đây, cái bộ quần áo bệnh nhân này thực sự là khó nhìn chết được, làm gương
mặt cô nhìn lại càng trắng bệch ra.”
Ninh Manh chỉ chỉ y phục của cô, bĩu môi nói.
“Đón tôi xuất viện?”
Tô Noãn Noãn có phần kinh ngạc.
“Đúng vậy, Nam Nam bảo chúng tôi đến đón, vừa rồi tôi cũng đã đi hỏi Trần Tiểu Dương rồi, anh ta nói cô đã có thể xuất viện.”
“Vậy anh ấy đâu?”
“Nam Nam có việc, cho nên sai tôi với chồng yêu đến đây, anh ấy không phải là không thương cô nữa đâu.”
Tô Noãn Noãn có phần không hiểu, bảo Ninh Manh và Tấn Tịch đến, bọn họ đều là không phải những người đa nghi, Ninh Nam bây giờ không định đối với
cô tiến hành theo dõi nữa sao?
Hay là, có thể có người bí mật theo dõi rồi, nghĩ lại, vẫn là nên cẩn thận.
“Chúng ta lên trên thu dọn trước đã, ở đây ánh nắng gắt quá, tia cực tím không có lợi cho da đâu.”
Tấn Tịch quan tâm nói.
Ba người họ về đến phòng bệnh, đem đồ đạc đơn giản thu dọn lại, sau đó về Ninh gia.
Ngồi trong chiếc MayBach của Tấn Tịch, Ninh Manh trên đường luôn trò chuyện
với Noãn Noãn, song cô lại không có tâm trí nào để nghe.
Cô hiện giờ vẫn chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để có thể gặp riêng Hàn Dật Thìn.
Cô bây giờ có thể nói rồi, cô muốn đem những gì cần hỏi đều nói rõ ràng
ra, lưu lại bên Ninh Nam, cô đã không còn chút giá trị nào nữa rồi.
“Thất Thất, chúng ta ngày mai đi shopping nhé? Cô bệnh lâu như vậy rồi, cũng phải mua quần áo mới thôi nhỉ?”
“Shopping?”
Tô Noãn Noãn tâm tình chuyển biến, có lẽ, đây chính là cơ hội, chỉ không biết là Ninh Nam liệu có đáp ứng hay không