Tô Noãn Noãn theo Hạ Vi Điềm đi vào cầu thang máy, hai người không nói gì
thêm, chỉ là qua việc vừa rồi, cô đã có thể nhìn ra, Hạ Vi Điềm nhất
định là có địa vị ở công ty này.
“Ding dong”
một tiếng, tầng mười sáu, tầng lầu chuyên dụng của Hàn Dật Thìn.
Hạ Vi Điềm bước từng bước nhịp nhàng, Tô Noãn Noãn cũng bước ra theo sau, trong tim bắt đầu “dong dong” đập loạn lên.
Cô tự nói với bản thân, đây là đến để đàm phán, không phải đến để người ta chi phối mình được, cô nhất định phải bình tĩnh lại.
Đứng trước cánh cửa gỗ khổng lồ, ba tiếng gõ cửa lịch sự, cho đến khi người ở bên trong đáp lại, Hạ Vi Điềm mới mở cửa ra, dẫn Tô Noãn Noãn vào theo.
Căn phòng làm việc này rất lớn, phân thành hai tầng, tầng một xem ra là để
cho thư ký chuyên dùng, tầng hai được cách ly bằng lớp kính đặc biệt,
bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong được, song bên trong lại nhìn được rất rõ bên ngoài.
( ta nghĩ chỗ này là hai gian phòng, song tác giả dùng từ “tầng” –
层
céng – nên ta giữ nguyên)
Hạ Vi Điềm không đi gõ cửa kính kia, mà lại cầm điện thoại trên bàn lên, gọi vào đường dây nội của Hàn Dật Thìn,. Đọc 𝘁𝗿uyện 𝘁ại ( TRu𝑀 TR𝗨𝓨EN﹒𝙑n )
“Dật Thìn, có người muốn gặp anh.”
Cô biết, không cần tên người gặp, anh ta cũng biết là ai. Bởi vì toàn bộ
động tĩnh của tầng này, anh ta đều thu hết vào trong mắt.
“Để cô ấy vào.”
Hàn Dật Thìn nhìn hai người ở dưới lầu lãnh đạm trả lời.
Từ lúc cô bước vào đây, cô đã luôn ở trong tầm mắt của anh ta, cho dù cô
có nỗ lực trấn tĩnh thế nào, thì bước chân hoảng loạn của cô, cũng vẫn
không thể thoát khỏi ánh mắt của anh ta.
Anh ta biết cô nhất định sẽ tìm cách để ra ngoài gặp anh ta, chỉ có điều không ngờ tới là, tốc
độ lại nhanh hơn so với anh nghĩ đến, cô gái này, cũng không quá ngốc.
Hạ Vi Điềm ngắt điện thoại, khóe miệng cong lên thành một độ cong mê hồn, giả vờ bình tĩnh nói:
“ Cô có thể lên rồi.”
Không biết vì sao, cô không hề muốn thua kém khí thế so với cô gái trước mắt này.
Cô lại càng không muốn để cô ta đi gặp Hàn Dật Thìn, đấy là một nỗi lo sợ
đến từ sâu trong tim cô. Sự gặp gỡ của bọn họ, luôn làm cô có nỗi bất an mơ hồ.
Còn Tô Noãn Noãn dù cho thế nào, đối mặt với Hạ Vi Điềm, cô cũng không muốn để lộ ra nửa điểm yếu ớt.
Cánh cửa kính kia được mở ra, Tô Noãn Noãn không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, Hàn Dật Thìn đang ngồi trên sofa ưu nhã hút thuốc.
Anh ta nâng mắt lên nhìn cô một cái, trên mặt là nụ cười xấu xa, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, lãnh đạm nói một chữ:
“Ngồi.”