Lạc Phong đặt tay lên làn da đang run rẩy của anh, cảm nhận nỗi đau của anh, cười đến tà mị.
Hàn Cảnh Thìn cắn chặt đôi môi, trên mặt vì đau đớn mà đã biến thành trắng bệch.
Trong đầu đều là tiếng cánh muỗi đập, âm thanh vù vù.
Từ từ, anh cảm thấy mạch máu của bản thân đang được vắt ra ngoài, dường
như làm thân thể anh nứt ra, người trước mặt kia cũng thành lắc lư biến
dạng dần.
“Đưa tôi… “
Anh khàn khàn cầu xin, tay hướng về phía Lạc Phong, ánh mắt ảm đạm, tất cả mọi ý nghĩ đều tập trung ở ống tiêm kia.
Lạc Phong mỉm cười lùi ra sau hai bước, cầm ống kim tiêm huơ huơ, cười nói:
“Cố gắng thêm một lúc nữa, tôi thích nghe thấy tiếng anh cầu xin tôi.”
Hàn Cảnh Thìn nằm trên giường đau khổ lăn lộn, dùng sức lực còn lại muốn bò đến hướng Lạc Phong.
Nỗi đau khổ khó nói thành lời xâm chiếm anh, trong lúc giãy giụa, anh rơi
từ trên giường xuống, ngã trên nền đất, bắt đầu co giật.
Lạc Phong biết là anh đã chịu đến cực điểm, cầm lấy ống tiêm đi tới, điện thoại trên người bỗng kêu lên.
Lạc Phong hoài nghi, số di động của anh rất ít người biết đến, cầm di động
lên, nhìn một cái số máy gọi đến, hiện lên là: Ninh thiếu.
Cười cười cầm ống kim tiêm vứt đến trước mặt Hàn Cảnh Thìn, Lạc Phong đi ra ngoài trước để nghe điện thoại.
Một lúc sau, Lạc Phong cầm rượu vang đỏ bước vào, Hàn Cảnh Thìn đã tự mình giải quyết xong, nằm lên trên giường.
Lúc này, cơ thể của anh ta đang hưởng thụ khoái cảm mà ống tiêm đó mang lại, trong tim lại không ngừng lên án chính mình.
“Uống chút rượu vang sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”
Lạc Phong đưa rượu cho anh, thấy anh không hề phòng bị mà uống xuống, trên mặt thoáng qua nụ cười kì lạ.
*** *** *** *** ***
Hàn Dật Thìn và Tô Noãn Noãn gặp nhau, là vào lúc buổi chiều.
Song mãi đến khi sắp tối, Hàn Dật Thìn mới đưa Tô Noãn Noãn đến “ Yêu kiều”.
Bảng hiệu nền đen, hai chữ Yêu Kiều màu hồng đào, biểu lộ hết được vẻ quỷ mị của hộp đêm này.
“Một lát nữa cô phải theo sát tôi đấy, nơi đây là địa bàn của người khác, tôi không có quyền nói đâu.”
Trước khi bước vào, Hàn Dật Thìn nhắc nhở Noãn Noãn.