Lúc này, trong phòng bệnh chỉ còn lại Ninh Nam, Noãn Noãn, Lam Mặc và Y Bán Nguyệt.
Không khí lại lần nữa trở nên gượng gạo, tay Ninh Nam vẫn chưa rời khỏi eo
của Noãn Noãn, Bán Nguyệt đều nhìn thấy cả, chỉ là im lặng không nói gì.
“Ngoan, đi hỏi giúp anh Trần Tiểu Dương, anh còn phải nằm viện bao lâu nữa.”
Ninh Nam thổi hơi thở vào tai Noãn Noãn nói.
“Oh. “
Noãn Noãn đáp lại một tiếng, rời khỏi vòng tay anh, đi ra phía cửa.
Cô hiểu rõ ý của anh, anh ta đang tách cô ra.
Tim, đột nhiên có chút đau đớn khó hiểu.
Bắt đầu từ lúc biết được Y Bán Nguyệt là vị hôn phu của anh, nhịp tim của cô lại vô tình nhanh hơn, dường như đang sợ hãi gì đó.
Cứ như sắp mất đi một chỗ dựa dẫm, lại như đang bị vứt bỏ.
“Tôi đi với em.”
Lam Mặc cười hi hi đuổi theo, một bộ dạng anh biết đấy, tôi là vì để cho hai người không gian riêng mới đi ra ngoài.
Noãn Noãn nhìn anh ta một cái, cũng không tìm được lý do để từ chối, chỉ có thể cùng anh ta đi tìm Trần Tiểu Dương.
Trong phòng bệnh, Ninh Nam lười biếng ngồi trên sofa, nhìn Y Bán Nguyệt đang đứng đắn đứng kia, lại lần nữa đánh giá cô ta.
Lần này đã không còn là ánh mắt sắc bén như ban nãy nữa, mà lại mang theo ý vị trêu đùa, từ trán, đến mắt, đến môi, đến ngực, lại đến chân.
Cuối cùng, Ninh Nam thu lại tầm nhìn, ánh mắt dừng lại ở đôi mắt cô ta.
“Được đấy, nhìn như vậy mà cô vẫn trấn tĩnh như thế, không hổ là thiên kim tiểu thư.”
Ninh Nam có chút đùa cợt nói, trên miệng là nụ cười hư hỏng, nhìn Y Bán Nguyệt có chút hoảng lên kia.
Người đàn ông thẳng thắn như thế, bất chấp việc quyền lực của cha cô trực
tiếp đưa cho người đàn ông mà cô thấy lúng túng này, cô đã cảm thấy rất
có hứng thú rồi.
Ninh Nam vẫy vẫy tay với cô ta, ý bảo cô đi lại gần.
Y Bán Nguyệt bước đến trước mặt anh, hành động của anh cứ như là có mê
lực vậy làm cô tự nguyện nghe theo, cô nhìn người đàn ông trước mặt,
trong tâm thật sự rất mãn nguyện, mặc dù, cô cũng biết được người đàn
ông này có bao nhiêu nguy hiểm.
“Cộc cộc cộc … “
tiếng giày cao gót tiến lại càng lúc càng gần.
Ninh Nam cười tà mị một cái, đột nhiên đứng dậy, ôm lấy đầu cô ta, ngón tay
tiến vào trong tóc cô, đem cô tiến lại gần mình, hai người đều ngã xuống sofa.
Sau đó, anh ta nhanh chóng hướng đến môi cô, chỉ là mạnh mẽ ấn lên trên môi cô ta, song lại không hề có thêm chút xâm lấn nào.
Cửa, lúc này được mở ra.
Noãn Noãn nhìn hai người trên sofa, đang trong tư thế cực kỳ ám muội hôn nhau.
Trước một giây, anh ta còn xem cô như vật báu, lúc này đây, lại đang ôm hôn một người con gái khác.
Tim, như đang bị một thứ vũ khí gì đó mãnh liệt đâm vào, đau đớn, song lại không thấy được dấu vết.
Tầm nhìn của Ninh Nam dừng lại trên Noãn Noãn đang đứng ngây ra ở cửa kia,
nhìn sương mù đang tập trung trong mắt cô, trên miệng nhếch lên, mãn
nguyện cười.
Noãn Noãn, em cuối cùng cũng vì tôi mà đau lòng rồi.