Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương

Chương 120: Lửa ghen đáng sợ – P1




Mà sự phản kháng của cô, chỉ làm cho anh ta thêm thô bạo, dính lấy môi cô, dữ dội cắn lấy!
Hai tay của cô đặt lên lồng ngực của anh, cố sức muốn ngăn anh lại.
Ninh Nam đột nhiên dừng lại động tác, con mắt đen trầm xuống, cắn chặt lấy môi của cô,
“Không được chống lại anh!”
Lời nói xong, anh lại lần nữa giữ chặt lấy đầu cô, bàn tay to luồn vào trong sợi tóc của cô cố định cô lại.
Anh ta dùng cách thức bá đạo nhất để đi vào trong miệng cô, chiếc lưỡi như cái gai đâm vào sâu tuốt trong cổ họng cô.
Noãn Noãn nức nở, cổ họng từng trận từng trận không chịu được, khó chịu bất thường.
Anh ta lần đầu tiên, hôn cô một cách điên cuồng như thế này, cô dường như cho rằng đây không phải một nụ hôn nữa, mà là muốn hủy hoại khoang miệng của cô.
Nhưng, chính là trong lúc bị cướp bóc một cách bá đạo như vậy, cô đã cảm nhận được sự quan tâm của anh ta đối với cô.
Cô quá căng thẳng, nhắm chặt mắt lại, hai tay ôm lấy lưng anh ta, móng tay như muốn cắm vào trong da thịt anh.
“Mở mắt ra, nhìn anh!”
Anh ta ra lệnh, ánh mắt mạnh mẽ khóa chặt lấy đôi mắt của cô.
Noãn Noãn theo phản ứng có điều kiện mà mở mắt ra, nhìn anh ta.
Trong mắt anh ta, có dục vọng, có mong muốn, còn có một chút sắc màu nguy hiểm mà cô không thể hiểu được.
“Đừng có dùng đôi môi anh đã hôn người khác đến hôn tôi … … “
Noãn Noãn dốc hết dũng khí, giọng nói rất nhỏ, song lại mang đầy kiên định.
Ninh Nam có chút cứng lại, con ngươi màu đen nhìn sâu đến đáy mắt cô, rồi, lại ngậm lấy môi cô bắt đầu nhẹ cắn lấy.
“Đây không phải là hôn, là trừng phạt … Sau này đừng có để anh lại nhìn thấy em cùng người đàn ông khác ôm ấp nữa.”
Anh ta bá đạo ra lệnh, nắm lấy tay cô, càng dùng thêm lực để ôm lấy cô.
Dường như chỉ có như thế này, anh ta mới có thể cảm thấy thiết thực.
Lại một lần nữa trừng phạt, lại là sự cướp bóc thành trì.
Noãn Noãn chỉ cảm thấy bản thân sợ rằng sẽ ngạt thở mất, mở to hai mắt, trên mặt bị ngạt đến đỏ cả lên.
Anh ta nói đúng, đây không phải là hôn, mà là trừng phạt, sức lực trên răng của anh tồn tại chân thực như vậy, hương vị bạc hà nhàn nhạt quen thuộc quẩn quanh miệng hai người, sự ấm nóng của chiếc lưỡi kia làm cô bắt đầu mất đi lý trí.
Rất lâu sau, nụ hôn của anh ta mới bắt đầu biến từ sự cướp bóc thành ôn nhu, bắt đầu để ý phối hợp cùng cô, đến cảm nhận của cô nữa.
Noãn Noãn đôi khi đáp lại anh ta, lại không nhịn được mà rủa xả bản thân, toàn là đánh mất bản thân mình trong sự ôn nhu của anh ta.
Như đã qua được mấy thế kỷ rồi, bọn họ cuối cùng cũng rời nhau ra.
Ninh Nam lười biếng dựa vào trên sofa, đem đầu của cô ấn vào trên ngực mình.
“Tim anh đập nhanh quá … “
Noãn Noãn ngước mắt nhìn anh ta.
Ninh Nam không trả lời, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, trên miệng là ý cười thâm sâu,
“Em để ý đến việc anh có hai người phụ nữ? Em để ý đến anh hôn cô ta sao? Ân? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.