Ninh Nam để cho bản thân có nửa phút bình tĩnh lại.
Lúc này, anh đang ngồi, còn cô đang đứng.
Anh là lần đầu tiên nhìn cô ở góc độ từ dưới lên.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua lớp kính chiếu lên trên khuôn mặt cô, giữa đầu
lông mày kia bị nhuộm lên chút lạnh lẽo, một đôi đồng tử đen nhìn không
thấy đáy, đôi cánh môi mỏng kia tựa như một đôi cánh đang hơi hơi nhếch
lên, đang tỏa ra một nụ cười cực kỳ quyến rũ, duyên dáng động lòng
người, song lại thâm sâu khó lường.
Ninh Nam không tránh được có
chút thất thần, một Noãn Noãn như thế này, là người trước giờ anh chưa
từng gặp qua, cô đã không còn là cô gái yếu ớt luôn để lộ cảm xúc ra
trên mặt nữa rồi, mà giờ Ninh Nam nhìn thấy trên người cô là một thân
ngạo cốt. ( cao ngạo và không chịu thua)
Noãn Noãn bước đến đầu
kia của sofa ngồi xuống, nhìn Ninh Nam, cười nói: “Thật không ngờ đúng
không? Ninh thiếu hôm nay đến đây, không phải chỉ để ngây ngốc ra thế
chứ?”
Nghe những lời này, con ngươi Ninh Nam quét qua một tia
lạnh lẽo, cô ấy đang gọi anh là Ninh thiếu, cách xưng hô xa lạ đến mức
làm anh phải nghiến răng lại.
Dịch người lên phía trước, nắm lấy
cổ tay cô, để thân hình mạnh mẽ của mình bao phủ lấy cô, “Tô Noãn Noãn,
em đang báo thù tôi sao?”
Noãn Noãn nhìn bộ dáng tức giận của anh ta, nụ cười trên gương mặt lại càng quyến rũ hơn, ” Ninh thiếu, anh lại hiểu thành như vậy sao?”
“Tôi biết em hận tôi, nhưng cách làm của em quá ngây thơ rồi, dựa vào một mảnh đất đó, để báo thù tôi sao?”
“Hận anh … …?” Cô không còn để ý đến cổ tay đang bị anh ta nắm đến phát đau nhức kia, ngược lại càng tiến đến gần anh ta, ngón tay ngọc thon dài
kia vẽ những vòng tròn lên trên ngực anh ta, đầu dựa vào tai anh ta,
dùng giọng điệu mị hoặc trầm thấp nói, ” Tôi không hận anh đâu … … Anh
không đáng để tôi hận, tôi chỉ … … Ghét anh thôi.”
Nói xong, cô thổi nhẹ một hơi vào bên tai anh ta, hơi thở ấm nóng lập tức lan tỏa đến tứ chi bách cốt của anh.
Đã quá lâu rồi không được tiếp xúc với hơi thở của cô ấy, chỉ một hành
động nhẹ nhàng như vậy thôi, cũng làm cảm giác của anh mẫn cảm hẳn lên.
Ninh Nam cố gắng khống chế xúc động muốn được phong ấn đôi môi cô lại, hành
động hiện giờ của cô ấy, là ám muội, là cố ý khiêu khích.
“Đừng
có chơi cùng tôi trò chơi này, em, còn non lắm … … “ Anh ta nghiến răng nghiến lợi mà nói, tay còn lại ôm lấy eo cô, làm cô dựa sát vào thân
mình.
Nơi mềm mại của cô nhẹ va chạm với lồng ngực anh, cảm giác
tê dại lập tức truyền đi khắp toàn thân, làm vùng dưới bụng kia dâng lên dục hỏa.
Noãn noãn cười nhẹ một tiếng, mà Ninh Nam rõ ràng nghe
ra được đó là tiếng cười giễu cợt, “Chơi trò chơi … …? Ninh thiếu, anh
không phải rất giỏi chơi trò chơi sao? Anh đến con mình cũng chơi hết cơ mà, hiện giờ lại không thể chơi với tôi sao? Tôi đã nghĩ biết bao chiêu thức để đối phó với anh cơ đấy.”
Cô không hề che giấu mục đích
của mình đối với anh ta, mà cái gọi là âm mưu, lại có thể dễ dàng nói ra như vậy, ngược lại càng làm cho người ta không đoán được bước tiếp theo của cô là gì.
“Buông tay … … “ Lần đầu tiên, cô dùng mệnh lệnh để nói với anh ta.
Ninh Nam không buông tay, mà lực đạo trên tay kia lại tăng thêm mấy phần, nắm chắc lấy phần eo của cô.
Noãn Noãn cảm thấy eo của mình chắc chắn bị nắm đến thâm tím lên rồi, song
vẫn không kêu tiếng nào, chỉ nhẫn nại đợi anh ta buông tay.
Anh
nhìn cô, muốn nắm được gì đó từ trong mắt cô, song chẳng thể nhìn thấy
gì, trong đôi mắt cô căn bản là không có sự sợ hãi, một Noãn Noãn bé nhỏ kia, đã không còn tồn tại nữa rồi.
“Anh, có phải là đã có phản
ứng rồi. Cho nên mới không nỡ buông tay như vậy?” Từng câu từng chữ cô
nói, vừa ám muội lại vừa khiêu khích anh ta.
Ninh Nam thực sự
không biết được cô đang nghĩ gì, cô ấy là hận anh, nhưng lại đến gần anh như thế này, cô ấy rốt cuộc sao thế, cách báo thù của cô ấy là gì, anh thực sự không nhìn rõ được.
Ninh Nam thật sự đang có sự bốc đồng muốn đem cô ép xuống dưới thân mình mà chà đạp, cô nhanh mồm nhanh
miệng như thế này, như một con mèo mang theo bộ vuốt sắc, vừa có sự tấn
công mạnh mẽ lại vừa làm cho người ta thấy đáng yêu.
Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô, đều muốn được biến thành chủ nhân của cô, rồi dạy dỗ thật tốt, thuần phục được cô.
Noãn Noãn chỉnh đốn lại y phục trên thân mình, sự dây dưa vừa rồi, làm y
phục của cô có chút xô xệch, cô cũng không hề để ý, trước mặt anh ta,
đem mấy chiếc cúc kia cài lại.
“Nói chuyện chính nhé, Ninh thiếu, hôm nay anh đến, chính là vì muốn lấy mảnh đất kia, như tôi được biết,
mảnh đất đó đã được Ninh thị các anh làm kế hoạch toàn địa bàn rồi, bao
gồm cả tính toán đầu tư hạng mục và thời gian công trình.”
“Em
điều tra cũng rõ ràng thật đấy.” Ninh Nam bình tĩnh đáp lại, trong tâm
đã bắt đầu suy tính. Anh ta hiện giờ, đã không cách nào ước tính được
thực lực của cô ấy, trên tay cô có bao nhiêu tài sản, cô đã cùng những
ngân hàng doanh nghiệp nào thiết lập quan hệ tốt đẹp, những điều này anh cũng không hề biết, còn Noãn Noãn, lại đã điều tra được tất cả việc của anh.
Vì vậy lần đàm phán về mảnh đất này, anh chỉ có thể đứng ở thế bị động.
“Tri kỷ tri bỉ, hữu bị vô hoạn.” ( Biết người biết ta, đề phòng trước thì
khỏi lo việc bất trắc.), dựa theo tính cách của Ninh thiếu, làm sao có
thể bỏ qua miếng mỡ này đây? Hơn nữa Hàn thị lại cũng muốn tranh lấy
mảnh đất này.”
“Đừng có gọi tôi là Ninh thiếu.” Anh đột nhiên ngắt lời cô, biểu tình rõ ràng đang nhẫn nhịn gì đó.
Noãn Noãn ngây ra, có chút ngây thơ mà hỏi lại: “Vậy gọi anh là gì? Ninh tổng?”
“Gọi tôi là Ninh Nam! Gọi tên của tôi!” Ngữ khí của anh mạnh hơn, rõ ràng là đã phát cáu.
Lúc này lại đến lượt Noãn Noãn không hiểu gì, anh ta để ý như vậy để làm
gì, gọi anh ta là Ninh tổng không phải càng tôn trọng hơn sao? Thật
không còn gì để nói!
“Được thôi, Ninh Nam.” Noãn Noãn không tình nguyện mà gọi một tiếng.
Thực ra trong tim cô, cũng có chút lo sợ, cô sợ gọi anh ta như vậy, sẽ lại bất giác mà nhớ lại cảm giác trước đây.
Không khí có mấy giấy bị trầm lắng xuống, khi lại nghe thấy cô ấy gọi mình
như vậy, Ninh Nam cảm thấy dường như bọn họ lại quay lại quan hệ trước
đây, cô vẫn còn là tình nhân của anh, cô gái nhỏ nhu thuận song lại thêm chút cứng đầu, ngày nào đi làm về cũng được nhìn thấy cô, buổi tối lại
có thể ôm cô ấy ngủ, hôn lên đôi môi cô, thấy được ánh mắt quan tâm của
cô.
Song tất cả những điều này, đều đã bị chính tay anh hủy hoại, mà lại còn hủy hoại cùng lúc, cả con của hai người.
Suốt một thời gian dài, anh luôn sống trong sự hoảng loạn, cứ luôn nghe thấy âm thanh trẻ con đang khóc bên tai.
Cho nên anh chỉ có thể gần gũi với thân thể của những người phụ nữ khác để
tìm cách phát tiết, song sự trống rỗng trong nội tâm, ai cũng không thể
lấp đầy được.
“Em đã có thể đấu giá cao như vậy để lấy mảnh đất
này về, hoặc là vì muốn đấu với tôi, hoặc là vì muốn điều kiện gì đó,
nói đi … … Em muốn thế nào.”
Ninh Nam một lần nữa mở miệng, giọng nói đã có chút khàn khàn, cũng có lẽ là vì nhớ lại những việc làm tội
lỗi đau khổ của anh ta.
“Anh nói đúng đấy, tôi chính là muốn đấu
với anh, không phải là để báo thù anh, mà chỉ là để tiếp tục ân oán từ
đời trước của hai nhà chúng ta mà thôi, trên thương trường, Ninh thị
cùng Tô thị đã đấu mười mấy năm, tôi hiện giờ, chỉ là muốn hoàn tất việc cha tôi chưa làm xong thôi.”
Nói đến cha mình, Noãn Noãn có chút khó tự chủ được, giọng điệu cũng biến thành sắc lạnh hơn, điều cô khó
chấp nhận nhất, không phải việc Ninh Nam bỏ rơi cô, cũng không phải vì
Ninh Nam tự tay giết chết con hai người, mà là vì Ninh Nam đã dùng thủ
đoạn bỉ ổi để mưu sát cha cô.
Việc này, đã phá vỡ tất cả những tình cảm đã có của hai người họ, làm con tim, không cách nào vượt qua được ……
“Tôi hiểu rồi.” Ninh Nam gật đầu, lại bắt đầu hối hận cách làm trước đây của mình. Một mặt, anh cảm thấy bản thân báo thù là đúng, song một mặt
khác, anh lại cảm thấy anh đã làm tổn thương đến Noãn Noãn.
“Công trình của miếng đất này là quá lớn, em căn bản là không thể nuốt được
đâu.” Ninh Nam mặc dù không hề biết rõ được thực lực của cô, song vẫn cố ý nói vậy để thăm dò cô.
“Tôi đúng là không nuốt xuống được, cho nên tôi dự định, tìm người hợp tác, hơn nữa, anh ta chắc cũng đến rồi.” Noãn Noãn tự tin cười nói, lúc này điện thoại trên bàn cũng vang lên
đúng lúc.
Nhận điện thoại, giọng nói của tiếp tân truyền đến, ” Tô tổng, Hàn tổng của tập đoàn Hàn thị muốn gặp ngài.”
“Để ông ta vào.”