Khách sạn quốc tế.
Noãn Noãn khoác tay Hàn Dật Thìn, bước vào trong căn phòng đã được đặt trước.
Mà người bọn họ muốn gặp, vẫn chưa hề đến.
“Xem ra, người mà em muốn tôi gặp, cũng cao giá quá nhỉ, tôi cứ nghĩ là người đã đến rồi cơ đấy.” Hàn Dật Thìn ngồi xuống ghế sofa mềm mại, tư thế ưu nhã.
“Không có thói quen đợi chờ ai sao? Vậy hôm nay là ngoại lệ một lần nhé, anh nhất định sẽ thấy rất đáng.”
Noãn Noãn đứng đó, kiên nhẫn đối phó với anh ta, người đàn ông này, dường như nói với anh ta bất cứ điều gì, cũng đều phải suy nghĩ kỹ càng trước.
“Đáng như thế nào?” Anh ta đột nhiên đứng lên, tiếp cận cô.
Noãn Noãn lùi ra sau một bước, trong căn phòng này chỉ có hai người họ, sự tiếp cận của anh ta, làm cô thấy nguy hiểm.
“Em vẫn sợ tôi sao?” Anh ta cười tà mị.
Tay trái đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, dùng lực một cái, cô đã hướng về phía anh ta, xoay một vòng trong không trung rồi rơi vào trong lòng anh ta.
Còn chưa kịp giãy dụa, bàn tay kia của anh ta đã khóa chặt lấy eo cô, âm thầm dùng thêm chút lực, làm cô đau đến rên lên một tiếng.
Sao mà hai người họ đều thích dùng cách thức bạo lực để ép cung thế không biết, Noãn Noãn khó hiểu, vẫn là nên nghĩ cách để thoát thân trước đã.
Cái người Hàn Dật Thìn này, làm việc gì, lại còn khó đoán hơn cả Ninh Nam, cho nên Noãn Noãn đối với anh ta, trong tim lại thêm mấy phần kiêng dè.
“Hàn tổng, tối nay chúng ta chỉ đến bàn việc công, anh như thế này với tôi, có vẻ không được hay lắm thì phải?”
Cô cố sức để giọng điệu của mình được bình tĩnh, không muốn để lộ ra bất cứ tin tức nào trước mặt anh ta.
“Không hay lắm sao… …?” Anh ta kéo dài giọng ra, con mắt kia nheo lại một cách nguy hiểm.
Sau đó hoàn toàn không ngờ được, anh ta bế thốc cô lên.
“Anh làm cái gì thế!” Việc đến nước này, Noãn Noãn đã không thể nào giả vờ bình tĩnh được nữa.
Đối với Ninh Nam, cô chắc chắn được rằng anh ta sẽ không dám đụng vào mình, song đối với Hàn Dật Thìn, cô thật sự là sợ rồi.
“Em có biết không? Anh hiện giờ rất hối hận vì lúc đầu đã đem em tặng cho Ninh Nam, em thích hợp để làm một thứ đồ chơi bị nuôi nhốt trong nhà hơn.”
Anh ta cúi xuống bên tai cô trầm giọng nói, trong mắt kia đã bị nhuộm lên dục vọng, mà thứ đó, được tạo thành bởi ngọn lửa ghen tuông.
“Anh buông tôi ra!” Nghe thấy Hàn Dật Thìn nói mình như vậy, Noãn Noãn cũng tức lên, thứ đồ chơi bị nuôi nhốt trong nhà, lẽ nào trong mắt hai người họ, giá trị của cô chỉ đến thế thôi sao?
Nữ nhân, trong mắt bọn họ, chính là thứ đồ chơi khiêm tốn như vậy sao!
Cô sống chết giãy dụa, tay đấm chân đá, song với tư thế như vậy, mọi động tác của cô đều rơi vào trong không khí, Hàn Dật Thìn nắm chắc lấy eo cô, tùy ý cô giãy dụa.
Cảnh tượng như thế này, một người đàn ông đang ôm lấy một cô gái giãy dụa trong không trung, thật đáng kích động.
Ném cô lên trên sofa, còn chưa đợi cô kịp ngồi dậy, anh ta đã đè thân mình lên.
Sức nặng của hai người, lập tức làm ghế sofa bị lún xuống.
Hô hấp của anh ta phả ra trên mặt cô, ấm ấm áp áp, có mùi tuyết tùng lẫn với hương thuốc lá nhàn nhạt, đó là hơi thở thuộc chỉ về Hàn Dật Thìn.
Noãn Noãn lại không hề thấy phản cảm, vì khuôn mặt như một bức tượng điêu khắc này, đã từng đi về không biết bao lần trong giấc mộng của cô, mặc dù, hiện giờ không phải cùng là một người.
Bàn tay to kia không hề báo trước, phủ lên nơi mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
“A!” Noãn Noãn kinh sợ mà kêu lên, song âm thanh lập tức bị đôi môi bá đạo của anh ta bịt lại.
Cái lưỡi linh hoạt của anh ta tấn công vào hàm răng cô, đầu lưỡi kia cố ý trêu đùa trong khuôn miệng cô.
“Ưm … … ” Sự phản kháng của cô hoàn toàn không có tác dụng, tim đập càng lúc càng không có quy luật.
Nụ hôn của anh ta cũng giống như chính anh ta vậy, quá cường bạo, cô sợ rằng mình có lẽ sẽ chết vì tắt thở dưới cái miệng của người này mất.
Hàn Dật Thìn nồng nhiệt mà hút lấy, nơi nào đó trên thân thể kia sớm đã không kìm xuống được nữa, cô gái này, nhẽ ra vào lúc gặp lần đầu tiên, đã phải có được cô ấy rồi!
Bàn tay chậm rãi chu du xuống dưới, nâng áo sơ mi của cô lên, tại vùng bụng của cô mà đi lại trêu đùa … …