Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương

Chương 195:




Ban ngày, rất dài, luôn luôn mang đến cho người ta quá nhiều sự bốc đồng.
Chỉ có đến đêm khuya, mới có thể tìm thấy được sự an tĩnh thuộc về trái tim mình.
Ninh Manh đã quen với việc mỗi đêm khuya, đều ngồi ở trên bậu cửa sổ, nhìn thế giới đêm đen bên ngoài.
Đã quen thuộc với sự trầm mặc, cũng đã quen thuộc với bi thương.
Trong tim lặng lẽ giống như đã chết vậy, không còn như trước đây, có xúc cảm vui buồn nữa.
Ninh Manh như thế này, chỉ sống trong thế giới của riêng mình, cô cho rằng như thế này thì có thể tê dại đi, sẽ không còn vì nhớ tới những đau thương kia mà đau đớn nữa.
Chỉ là sự yên tĩnh này, cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Đây chính là — — đền tội.
Lúc Y Bán Nguyệt chạy được đến phòng Ninh Manh, đã thở không ra hơi nữa, cô ta biết vừa rồi động tĩnh của mình quá lớn, e là đã bị Ninh Nam phát hiện rồi.
“Ninh Manh!” Cô ta điên cuồng đập cửa.
Suy tư của Ninh Manh bị tiếng ồn này đột nhiên làm đứt đoạn, hướng về phía cửa, nhìn cánh cửa đang bị đập ầm ầm kia, cũng không có chút động tĩnh nào.
Cô không muốn để ý đến, cũng không muốn biết, thế giới bên ngoài, đều chẳng có quan hệ với cô.
Cô vẫn nhìn tiếp ra ngoài cửa sổ, ở dưới lầu, thấy Ninh Nam đang chạy đến, còn có Hình Tuệ theo sát phía sau.
Đã xảy ra chuyện gì? Sao mọi người lại gấp gáp đến vậy?
Trong đầu Ninh Manh quét qua vài suy nghĩ, cuối cùng vẫn xuống khỏi bệ cửa sổ, bước ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, Y Bán Nguyệt đã xông ngay vào, nắm lấy cổ tay cô, trên mặt hưng phấn tột độ.
“Ninh Manh, cô biết không? Tấn Tịch chính là hung thủ cho người hãm hiếp cô, ha ha … … Là Tấn Tịch, cô biết không? Là Tấn Tịch a!”
Cô ta nói một cách rời rạc, cố sức lắc lắc Ninh Manh, dường như muốn để cho cô tỉnh táo lại.
“Tiện nhân! Cô đang làm cái gì! “ Ninh Nam xông vào bịt miệng cô ta lại, vội vàng nhìn vào Ninh Manh, cô đang mở to đôi mắt nhìn họ, trong mắt kia đều là nước mắt, song thân thể lại chỉ ngây ra đứng ở nơi đó.
“Ninh Manh, đừng nghe cô ta nói bừa … … ”
“Đồ tiện nhân nhà cô cút về phòng cho tôi!”
Y Bán Nguyệt nhìn phản ứng của Ninh Manh, biết là mình chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, bèn nắm lấy bàn tay Ninh Nam cắn một cái, lần này đã dứt khoát mà thoát được ra.
Ninh Nam vội vàng buông tay ra, Y Bán Nguyệt lại tiếp tục lảm nhảm: “Ninh Manh, cô biết chưa? Ninh Nam đã có đủ bằng chứng rằng Tấn Tịch chính là hung thủ, nhưng bọn họ muốn giấu cô, để hai người phải hủy hôn ước!”
“Bốp “ một cái tát, Ninh Nam đánh cô ta ngã xuống nền nhà. “Cô im miệng cho tôi!”
“Mẹ, đi tìm băng dính và dây thừng, đừng để kinh động đến người hầu.”
Ninh Nam miết lấy cổ họng cô ta, đem cả người cô ta nhấc lên, sự giận dữ trong mắt kia như một con dao găm sắc nhọn, cắt rời từng tấc từng tấc của cô ta.
Y Bán Nguyệt giãy dụa, bàn chân đá loạn trong không trung, cả người đều bị nghẹn thở đến đỏ hết cả lên, cố dùng lực để nói ra mấy chữ, “Ninh Nam, anh định ám sát tôi sao?”
Hình Tuệ đã tìm được băng keo và dây thừng đến, Ninh Nam trực tiếp ngồi lên người cô ta, bịt miệng cô ta lại, rồi lại lấy dây thừng trói chặt tay chân, ném trên nền nhà.
Cô ta đau khổ giãy dụa trên nền nhà, không kêu được, tay chân cũng không cách nào cử động, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm trừng với Ninh Nam.
Ninh Manh đứng ở đó, vẫn nhìn bọn họ, từ phản ứng của Ninh Nam và Hình Tuệ, cô căn bản là đã đoán được lời Y Bán Nguyệt nói là sự thật.
“Ninh Manh, cô ta cố ý đấy, đừng nghe cô ta nói bừa.” Hình Tuệ bước đến nhẹ nhàng an ủi.
Ninh Manh không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nhìn về phía họ.
“Đúng vậy, Ninh Manh, cô ta điên rồi, anh sẽ nhốt cô ta vào trong phòng, em đừng tin cô ta!” Ninh Nam cũng lên tiếng an ủi.
Ninh Manh vẫn là nhìn về phía họ, con ngươi mở lớn, ánh mắt đờ đẫn, chỉ để đợi một lời nói thật.
Mặc kệ bọn họ có như thế nào, cô vẫn không có một chút phản ứng.
Rồi đột nhiên cô đang đứng ở chỗ đó, bỗng đi về phía Y Bán Nguyệt, quỳ xuống trước mặt cô ta, chuẩn bị giúp cô ta bỏ miếng băng dính trên miệng ra.
“Ưm ưm … … “ Y Bán Nguyệt phát ra những âm thanh ưm ưm, nhìn thấy cô như nhìn thấy sợi dây cứu mạng vậy.
“Ninh Manh, em làm gì thế!” Ninh Nam ngăn cản cô.
Ninh Manh vẫn không nói gì cả, nhìn anh.
Cô muốn một lời nói thật.
“Là Tấn Tịch làm … … ” Ninh Nam cuối cùng cũng phải từ bỏ, anh biết, đã không giấu được nữa rồi.
Trong đầu, dường như có một sợi dây thần kinh đột nhiên bị đứt ra, xung quanh đều là tiếng cười của một lũ ác quỷ, giống như tiếng gọi đến từ địa ngục.
Ninh Manh đột nhiên ôm chặt hai tai lại, sống chết lắc đầu, thống khổ khôn cùng mà nhìn Ninh Nam, nước mắt trong mắt kia tuôn xuống không ngừng.
Thế giới! Đã sụp đổ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.