Một Tấn Tịch không giữ được bình tĩnh như thế này, cô là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Việc hủy hôn của anh và Ninh Manh, là do ai đề xuất?”
Noãn Noãn không giãy ra khỏi tay anh ta nữa, chăm chú nhìn vào anh ta, hơi mỉm cười.
“Là … … ” Tấn Tịch do dự một lúc, “Là … … Ninh Nam.”
“Ninh Nam?” Tay Noãn Noãn hơi run rẩy, “Tại sao?”
Tấn Tịch nắm chặt lấy tay cô hơn, cảm giác tiếp xúc mềm mại, lòng bàn tay ấm áp bao lấy tay cô.
“Nguyên nhân, tôi không muốn nói.” Lông mày của anh ta vẫn chau lại như cũ,
song biểu tình trên gương mặt lại ôn nhu đến nỗi có thể làm tan chảy
người ta.
“Tôi hiểu rồi, về nhà thôi … … “ Noãn Noãn rút tay mình ra, nhìn ra phía cửa sổ.
Tấn Tịch lại khởi động xe, chuyên tâm lái.
Cô ấy đang cảm thấy có lỗi sao? Anh ta nghĩ, cô ấy nhất định cho rằng,
Ninh Nam là bởi vì nhìn thấy cô ấy và mình quá thân mật, mới quyết định
hủy bỏ hôn ước với Ninh Manh.
Noãn Noãn thật đơn thuần, thật quá ngây thơ, cứ luôn bị người ta lừa gạt như vậy.
Còn anh ta, chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
+++ +++ +++ +++ +++
Đưa Noãn Noãn về nhà, dặn dò cô sớm nghỉ ngơi, Tấn Tịch mới rời đi.
Về đến nhà mình, đêm đã rất khuya.
Tấn Tịch đỗ xe xong, mới nhìn thấy thư phòng của Lam Quân Kỵ đèn vẫn đang sáng.
Trong tim nghẽn lại một cái, không cần ai nhắc nhở gì Tấn Tịch cũng biết được là Lam Quân Kỵ đang đợi mình về.
Gõ cửa, bước vào thư phòng, Lam Quân Kỵ ngồi ở ghế sofa, đang hút xì gà,
hương vị nồng nặc tràn đầy toàn bộ căn phòng, làm cổ họng hơi nghẹn lại.
“Về rồi.” Ông không hề có ý ngẩng đầu lên, đem tàn xì gà gạt vào trong hộp đựng tàn thuốc ở trên bàn.
“Ông nội … … ” Tấn Tịch gọi một tiếng, “Gần đây thân thể ông không được khỏe, đừng hút nhiều xì gà quá.”
Lam Quân Kỵ ngẩng đầu lên nhìn anh ta, dường như muốn xem xem lời nói của anh ta có thật tâm hay không.
Ánh mắt của ông rất sắc bén, như một lão hồ ly đầy âm mưu, nhìn trực tiếp vào trên mặt Tấn Tịch.
Tấn Tịch vẫn đứng đĩnh đạm ở nơi đó, đón nhận ánh mắt của ông, dường như sớm đã quen như vậy rồi.
Trầm lặng phút chốc, Lam Quân Kỵ mỉm cười đem điếu xì gà trong tay dập vào
trong hộp đựng tàn thuốc, đổi một tư thế khác, nói: “Cháu gần đây luôn
về rất muộn, việc công ty bận lắm sao?”
Lời của ông, nghe thì như không có ý gì, như một câu nói hỏi han thông thường, nhưng Tấn Tịch
trong tim hiểu rõ, Lam Quân Kỵ tuyệt đối không đợi anh muộn như thế này
mà chỉ để nói những chuyện như vậy.
Nhất định, là ông đã biết được chuyện gì đó.
Vì vậy Tấn Tịch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, cùng với người có suy nghĩ sâu xa như Lam Quân Kỵ đây chơi trò chơi truyền bóng như thế này,
tuyệt đối không phải là việc có thể coi thường.
“Cháu đưa Tô Noãn Noãn về nhà, cho nên mới về muộn như vậy.”
“Ừm.” Lam Quân Kỵ hơi hơi gật đầu, dường như lại còn có vẻ khá là vừa ý với câu trả lời của anh ta.
“Cho nên cháu gần đây mới đi lại gần gũi với cô ta như vậy, đến căn phòng cô ta ở hiện giờ, cũng đều do cháu an bài sao?”
Quả nhiên là đã điều tra ra tất cả, Tấn Tịch nâng cao trạng thái phòng vệ,
Lam Quân Kỵ cùng anh nói về vấn đề này, nhất định là muốn biết được mục
đích anh tiếp cận với Noãn Noãn.
“Vâng, là do cháu an bài, bởi vì, cháu thích cô ấy.”
Anh ta không hề phản bác, không định giấu ông điều gì, lần này, anh ta nhất định phải giành lấy hạnh phúc của mình.
“Như vậy cũng tốt, cháu với Ninh Manh giờ đã không thể được, Tô Noãn Noãn là con gái của Tô Trác Thiên, về mọi mặt có lẽ cũng rất ưu tú, nếu như
cháu thích, thì hãy nắm lấy cho tốt, ông cho rằng đó là một cô gái tốt.”
Những lời này của Lam Quân Kỵ, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tấn Tịch, anh
ta vốn cho là Lam Quân Kỵ nhất định sẽ cực lực phản đối, cũng do Noãn
Noãn cùng Ninh Nam vốn có quan hệ trước đây, mà hiện giờ ông lại tỏ thái độ hoàn toàn tán thành, làm anh lẫn lộn cả lên.
Ông là thực lòng đồng ý sao? Hay là còn có âm mưu gì khác? Tấn Tịch không thể suy nghĩ
ra được, chỉ cảm thấy là, Lam Quân Kỵ, trước giờ đều là người vì lợi ích trước tiên.
“Cảm ơn ông nội … … “ Suy nghĩ trong đầu liên tục
xoay chuyển, song nụ cười trên gương mặt vẫn rất đĩnh đạm, thái độ của
Tấn Tịch với Lam Quân Kỵ, vĩnh viễn luôn là sự hiếu thuận vô cùng.
“Được, đi xuống đi, nghỉ ngơi sớm nhé.” Lam Quân Kỵ khoát khoát tay, ý bảo anh ta đi ra.
Cửa đã đóng lại rồi, Lam Quân Kỵ mới đứng dậy, bước đến trước bàn giấy, từ ngăn kéo lấy ra một bức ảnh đã ố vàng.
Trong ảnh, là một người phụ nữ xinh đẹp, tay đang ôm một đứa trẻ sơ sinh, cười rạng rỡ.
Ông vẫn luôn ngắm nhìn tỉ mỉ bức ảnh này, trong ánh mắt, lại là sự thù hận khôn cùng.
Tấn Tịch yêu Tô Noãn Noãn, đây là báo ứng sao?
+++ +++ +++ +++ +++
Những ngày tiếp theo, tất cả những buổi tập trung — tiệc rượu — patty …của
các doanh nghiệp có tiếng, Noãn Noãn đều cố gắng để xuất hiện, chính là
để tạo mối quan hệ tốt cho công ty của mình.
Mà lần này, là tiệc rượu cuối năm của một công ty, mời Noãn Noãn tham dự, địa điểm ở Hongkong.
Noãn Noãn không gọi Hàn Cảnh Thìn, cũng không gọi Tấn Tịch đi cùng, chỉ đi
một mình, cô hi vọng có thể tự độc lập hơn về mặt năng lực của mình.
Tiệc rượu đáp lễ, đơn giản chỉ là mặc lễ phục, nghe phát biểu của những lãnh đạo cấp cao, sau đó tự mình vui chơi, hoặc là tìm người mà mình muốn
làm quen, thiết lập quan hệ.
Mà Noãn Noãn lần này, rõ ràng là cũng mang theo mục đích mà tiến tới.
“Hội trưởng Trần, xin chào … …” Noãn Noãn tìm thấy người mình muốn tìm, bước tới, giơ tay nâng ly Gin lên, nhẹ chúc.
Người đó quay đầu lại, thấy là một mỹ nhân, rất lịch thiệp mà cười nói: “Cô là … …?”
“Tôi là Tô Noãn Noãn của Hoàn Thịnh, Tấn Tịch có lẽ cũng đã nói qua với ngài về tôi rồi chứ.”
“Oh, tôi biết rồi, Tô tiểu thư, xin chào.”
“Hội trưởng Trần có rảnh để nói chuyện không? “ Noãn Noãn chỉ chỉ một góc sofa bất kỳ.
“Được … … “ Người đó rất vui vẻ mà nhận lời, bởi vì Tấn Tịch đã cùng ông ta
chào hỏi trước, nói rõ Lão tổng của Hoàn Thịnh sẽ đến tìm ông ta.
Hai người họ ngồi xuống, Noãn Noãn lễ phép đưa một ly Whiskey cho ông ta,
trước khi đến đây cũng đã điều tra kỹ về việc ông ta thích loại rượu
nào.
“Ngài là bạn của Tấn Tịch, vì vậy tôi cũng không nói vòng vo nữa. Lần này chủ yếu là muốn hỏi ngài, chính phủ có phải hiện đang có
một kế hoạch cải tạo đô thị không?” Noãn Noãn mở lời trước.
“Đúng là có kế hoạch này, nhưng cụ thể thì phải đợi đến khi thương nghị.”
“Vậy, đã tìm được doanh nghiệp đầu tư chưa?”
Người kia ngây ra, cũng không nghĩ tới Noãn Noãn lại hỏi một cách dã tâm như vậy.
“Tô tiểu thư, là muốn nắm được hạng mục này?”
“Đúng.”
Người kia do dự một hồi, vẫn là nói với cô, “Vấn đề Tô tiểu thư hỏi, được
tính là bí mật của chính phủ, tôi là nhìn vào việc cô là bạn của Tấn
Tịch mới nói cho cô biết, hạng mục này rất lớn, chính phủ sẽ công khai
đấu thầu sau khi mở đại hội một tháng, nhưng những công ty doanh nghiệp
thông thường, e là sẽ không thể nuốt xuống được, cho nên, chính phủ cũng sẽ xem xét, trực tiếp tìm doanh nghiệp đầu tư lớn luôn.”
“Cũng là nói, sẽ công khai đấu thầu, nhưng trong hội nghị sẽ tự xác định doanh nghiệp đấu thầu?”
“Đúng.”
“Doang nghiệp đầu tư lớn, ví dụ? Tập đoàn Ninh thị sao?”
Người đó ngây ra, tùy ý cười cười, không hề phủ nhận.
Noãn Noãn trong tim trầm xuống, cũng cười với ông ta. “Cám ơn.” Khẽ giơ ly rượu trong tay mình lên, lễ phép mà khách khí.
Người kia cũng phối hợp, một ngụm uống cạn.
Hai người họ nói thêm vài câu nữa, hội trưởng Trần cũng bị người khác kéo đi.
Noãn Noãn một mình ngồi vô vị ở góc ghế sofa, nhẹ lắc ly rượu trong tay,
xuyên qua chất lỏng màu hổ phách này, nhìn toàn cảnh hội trường.
Bữa tiệc rượu vẫn đang diễn ra, người người qua lại nam nam nữ nữ, ai nấy
đều mặc những bộ y phục cao quý hoa lệ, trên gương mặt, lại đều là nụ
cười giả tạo.
Vô vị mà lắc lắc đầu, một bóng dáng đang bước đến phía cô, thật quen thuộc, song lại xa cách vô cùng.
“Tô Noãn Noãn, trùng hợp quá.” Giọng điệu mang theo ý trêu đùa cất lên.
Noãn Noãn hạ ly rượu xuống, nhìn hướng lên Ninh Nam, lại không hề quá kinh ngạc,“Thật đúng là trùng hợp quá.”