Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương

Chương 205: Dây dưa, cho đến chết mới thôi




“Đừng mà … … Xin anh … …” Cô cuối cùng cũng phát ra tiếng cầu xin, đem theo cả âm thanh khóc lóc trong đó.
Ninh Nam làm như không nghe thấy, tiếp tục tùy ý dục vọng của mình mà thay đổi mọi tư thế, đem cô xem như một món đồ chơi tùy ý chơi đùa.
Đó là sự phát tiết từng nỗi hận trong trí nhớ, tàn nhẫn vô tình, lại càng giống như đang trừng phạt.
Anh ta lúc này cằm đang đặt ở trên vai cô, giống như một con dao sắc nhọn đâm vào làm cô đau đớn.
Cảm giác ngột ngạt nặng nề đem theo một sự đau đớn đến thắt lại, đang xâm chiếm lấy dây thần kinh trong cô.
Song lại cũng làm ngầm sinh ra một cảm giác bổ khuyết đầy đủ mà không thể nói ra.
Thủ pháp của anh ta, rất cao tay.
Biết rõ được mọi điểm có thể động tình của cô, trêu chọc vào.
Noãn Noãn tuyệt vọng trong thủ đoạn này của anh ta, Ninh Nam — mặc dù đã hận anh ta nhiều như vậy, song cơ thể của cô lại đang rất hưởng thụ, bất kể là ôn nhu, hay là bạo lực.
Đây chính là cảm giác tiện nhân chăng, Noãn Noãn đau khổ ngẩng đầu, cảnh đêm trên cảng Victoria thật đẹp, đôi lúc lại có một chiếc phà lướt qua, chậm rãi, còn có khách du lịch đang ngắm cảnh đêm trên phà.
Cô đoán, có lẽ sẽ có người nhìn thấy, cửa kính của họ nơi đây là sát đất, to lớn lại trong suốt như vậy.
Song cô chẳng còn tâm trí nào để ý đến nữa, mà trầm luân vào trong bữa tiệc cảm quan anh ta đưa cho, tất cả mọi cảm giác xấu hổ dần dần bị những hành động của anh ta làm biến thành khoái cảm, không cách nào khống chế được.
Cửa kính trong suốt, Noãn Noãn từ phía trên vừa hay nhìn thấy bóng phản chiếu anh ta đang tấn công trên đó.
Những giọt mồ hôi trên trán đang theo từng động tác của anh ta mà rơi xuống lưng cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Mà đôi mắt của anh, lại lạnh lẽo vô cùng.
Noãn Noãn cúi đầu xuống, hưởng thụ, cô đau đớn cho bản thân mình lúc này, thân thể này, không phải là con bài duy nhất, nhưng, lại là công cụ báo thù có lợi nhất.
Đột nhiên, có tiếng còi phà trên hải cảng vang lên, không hề cảnh báo trước.
Noãn Noãn bị dọa đến nỗi thân thể co rút lại, dường như đang có vô số cặp mắt chăm chú nhìn vào mình, làm cô run rẩy.
Ninh Nam gầm lên một tiếng, bị phản ứng đột ngột của thân thể cô làm cho đạt đến cực điểm, sau khi giải phóng ra, anh ta mới buông tha cô, lật sang một bên ngồi thở dốc.
Còn cô, chỉ có thể quỳ ở đó, không còn chút sức lực nào.
Trong căn phòng, chỉ còn tiếng thở nặng nề, dần dần mà biến thành tĩnh lặng.
Đợi sau khi hô hấp đã hoàn toàn trở lại bình thường, Ninh Nam mới đứng dậy, ngồi lên giường, vẫn chưa hết cơn khoái cảm.
Còn Noãn Noãn cũng khó khăn lắm mới ổn định được hơi thở, toàn thân đau nhức vô cùng, miễn cưỡng ngồi dậy, ôm lấy đầu gối ngồi trên nền đất, giấu đầu vào trước ngực, lưng dựa vào cửa kính.
Có lẽ, là muốn mượn sự lạnh lẽo của cửa kính, để cho bản thân được tỉnh táo, thủy triều vẫn chưa rút đi, bàn tay vẫn đang nóng bỏng vô cùng.
“Noãn Noãn … … “ Anh ta nhẹ gọi một tiếng.
” … … “ Không có lời đáp lại.
“Noãn Noãn … … “ Anh ta lại gọi một tiếng nữa.
“… … “ Cô vẫn không đáp lại.
Thời gian, trôi qua chậm chạp khiến người ta khó mà nhẫn nại được.
Anh ta nhìn bộ dáng lúc này của cô, còn có những vết tích mờ có thẫm có trên làn da trắng ngần kia, đáy tim dâng lên một tia đau lòng, song lại nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ.
Làm tổn thương đến cô ấy như thế này, tất cả là bởi vì, anh ta đã bị một thứ nào đó làm nhức mắt mà mất đi lý trí.
Tóc cô như lớp rong biển buông rơi trên lưng, cánh tay, trước ngực … Một cảnh tượng thật mê hoặc, nhưng đầu cô lại giấu trong thân thể, làm anh ta không cách nào nhìn được vẻ mặt của cô.
Ninh Nam đứng dậy đến bên cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc.
Cô lại phản ứng rất mãnh liệt, chỉ một động chạm nhẹ thế, nhưng cô lập tức vứt tay anh ta ra, uất hận nhìn anh ta, lại di chuyển sang bên cạnh.
“Tại sao anh lại làm thế này với tôi … …? Cho tôi một lý do!” Trong mắt cô đang mang theo ánh lệ, song nhiều hơn thế, là sự căm hận.
“Lý do?” Lông mày anh ta cau lại, đôi mắt kia lại khôi phục lại sự lạnh lẽo.
Đứng dậy, bước tới bên giường cầm lên di động của mình, lại quay lại bên cô.
Giở tập tin trong di động, bật lên, đưa đến trước mặt Noãn Noãn.
“Em muốn biết lý do? Nhìn xem em đã làm gì?”
Ánh mắt của Noãn Noãn ảm đạm, cứng ngắc nhận lấy di động, nhìn lên màn hình di động đang phát kia.
Trong tim cười lạnh một cái, đó là cảnh cô và Hàn Dật Thìn đang ôm hôn nhau bị ghi lại trong thang máy.
“Bởi vì cái này sao?” Cô ngẩng đầu, nhìn anh ta, âm thanh lạnh lẽo đến cực điểm, song lại mang theo chút châm biếm, trong mắt kia là thần thái phức tạp.
“Ninh Nam, bắt đầu từ lúc anh bỏ rơi tôi trên hôn lễ, tôi và anh đã không thể còn có tình cảm nữa rồi, tôi và người đàn ông khác như thế nào, anh căn bản không có tư cách để quản, càng không có tư cách làm như thế này với tôi!”
“Tư cách,,em đang nói về tư cách với tôi sao, Tô Noãn Noãn, em hận tôi như vậy, đừng quên rằng, Hàn Dật Thìn cũng là kẻ thù của em, nhưng nụ hôn của anh ta, lại làm em rất hạnh phúc trong đó không phải sao?”
“Tôi nói rồi, tôi cùng người đàn ông khác như thế nào, anh không có tư cách để hỏi tới, Ninh Nam, anh định lấy thân phận của một kẻ thù để can thiệp vào tình cảm của tôi sao? Liệu có phải … … “ Cô dừng lại một chút, ” Quá nực cười!”
Nực cười? Đúng là nực cười.
“Ha … … ”
Ninh Nam cười lên, anh nực cười đến nỗi vừa nhìn thấy đoạn ghi hình đó, đã lập tức đặt xuống mọi công việc trong tay, như phát điên lên bay đến Hongkong.
Tra ra được lộ trình của cô, đặt phòng, chỉ để cho cô một sự trừng phạt khắc cốt ghi tâm, lại càng để bản thân được phát tiết cảm xúc.
Mà cô lại cứ chọc vào điểm yếu của anh ta.
Tất cả những gì anh ta làm, đều là lấy thân phận của một kẻ thù, điều này thực quá nực cười rồi!
“Ninh Nam, tôi có thể đem tất cả những việc vừa rồi, hiểu là anh đang ghen tuông không? Ghen vì tôi cùng người đàn ông khác!”
Cô lại lần nữa, khơi ra vết thương sâu thẳm trong tim anh ta.
Anh ta đã cố sức để gạt đi cảm xúc ghen tuông, song lại cứ luôn bị thứ cảm xúc đó giày vò đến phát điên.
Noãn Noãn thấy anh ta không nói gì, lại càng khẳng định được điều trong tim đang nghĩ.
Lại không đừng được mà cười lạnh một tiếng, “Ninh Nam, anh hôm nay, đối với tôi như thế này, thật đúng như một trò cười, anh, chỉ là một con chuột có lá gan nhỏ không dám thừa nhận tình cảm của bản thân mà thôi.”
Anh ta có chút suy sụp mà nhìn cô, sự ghen tuông đã che lấp hết não anh, chỉ đến sau khi đã trừng phạt cô, anh ta mới ý thức được bản thân đã tự mình để lộ ra cảm xúc của chính mình.
Yêu phải con gái của kẻ thù, thật đúng là tội lỗi.
Đứng dậy, không còn vẻ tàn nhẫn mà đối xử nữa, bước vào trong phòng tắm, anh đúng là nên để bản thân được tỉnh táo hơn.
Cứ phải lo trước lo sau như thế này, không dám thừa nhận tình cảm, thực ra không phải tác phong của anh ta, song lại cứ lờ đi, vì thân phận của đối phương không cho phép anh ta được trầm luân vào.
Noãn Noãn thấy anh ta bước vào phòng tắm, lúc này mới đứng dậy.
Nét mặt lạnh lẽo, không còn sự đáng thương vô cùng lúc nãy nữa, từ trong tủ, tìm ra một chiếc áo sơ mi của anh ta mặc vào, lại gọi vào phục vụ phòng, nhờ họ giúp cô mua một bộ quần áo đem đến.
Lại lần nữa cầm di động của Ninh Nam lên, nhìn nội dung được phát trong đó, bên miệng dâng lên một nụ cười lạnh lẽo khó mà nhìn ra được.
Ninh Nam, anh là rất để ý, rất để ý đến.
Sự để ý của anh, chính là lá bài lớn nhất để đánh lật anh, anh yêu phải con gái của kẻ thù, tôi yêu phải kẻ thù giết cha, chúng ta đã được định, sẽ dây dưa không dứt cho đến chết mới thôi.
Gấp di động lại, cô ngồi đợi phục vụ mang quần áo đến, Ninh Nam cũng vừa hay đi ra.
Noãn Noãn cầm lấy quần áo bước vào trong phòng tắm, song lại dừng bước nơi cánh cửa, nét mặt lạnh lẽo nhìn anh ta đang mặc đồ.
“Ninh Nam, đoạn ghi hình đó, là ai gửi cho anh?”
Ninh Nam ngây ra một chút, lãnh đạm nói: “Là một số lạ.”
“Oh.” Noãn Noãn như đang suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, tiếp đó đóng lại cánh cửa phòng tắm.
Ninh Nam, anh nhất định cho rằng, đoạn ghi hình đó là do Hàn Dật Thìn gửi đúng không?
Ha ha, anh tốt nhất, vĩnh viễn cứ nghĩ như thế đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.