Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Chương 1:




Edit: A Tử
Beta: Asim
Trăng trên cao, ánh sao lấp lánh.
Tuy rằng đã qua thời gian dùng bữa, nhưng là ở phía đông thành Quý Châu, nhà ăn Tô Gia vẫn vô cùng náo nhiệt, truyện cười không ngừng.
Hai đôi vợ chồng chừng gần ba mươi tuổi đang thân thiện tán gẫu hăng say, đến đứa nhỏ của chính mình cũng cứ như vậy “để” ở một bên.
Ngồi dựa vào cửa sổ kia là ái nữ của chủ nhân Tô gia Tô Thường Đức tên gọi Tô Ninh Nguyệt, tháng sau là tròn sáu tuổi.
Nàng để lộ ra khuôn mặt phấn nộn tươi cười, đôi mắt to trong sáng như thủy tinh, cái miệng nhỏ nhắn nhìn giống hoa mẫu đơn hồng thắm.
Nàng bây giờ chỉ là tiểu oa nhi mà đã như vậy, làm người ta không chút nghi ngờ tương lai nàng nhất định là một mỹ nhân như hoa như ngọc.
Chẳng qua, giờ phút này nàycử chỉ của tiểu mỹ nhân có vẻ không tao nhã lắm, chỉ thấy nàng mở ra cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái thật to.
Khi Tô Ninh Nguyệt miệng mở lớn đến cực hạn mới bỗng dưng nhớ tới nương từng nói qua nữ hài tử khi ngáp trăm ngàn đừng làm cho người khác nhìn thấy, cho dù thực nhịn không được, cũng phải che miệng mới được.
Nàng vẻ mặt chột dạ, vội vàng lấy tay che miệng, đôi mắt nhìn tứ phía, hy vọng không bị người khác nhìn thấy, nhưng thình lình lại thấy một đôi mắt xinh đẹp.
Đó là Viêm Tử Huyền, lớn hơn nàng năm tuổi Viêm ca ca, đang ngồi ở vị trí bên cạnh nàng!
Hắn năm nay mười một tuổi, khuôn mặt tuấn tú dễ nhìn, mà lúc này hắn giống như đang cười……
Không! Không phải “Giống như”, Tô Ninh Nguyệt có thể thập phần, vạn phần khẳng định, hắn tuyệt đối là cười nàng! Hơn nữa không chỉ có là cười, lúc này trong lòng hắn đại khái đang nghĩ tới miệng của nàng lớn đến độ có thể …
“Ngươi miệng lớn đến độ có thể nhét toàn bộ nắm tay vào!” Viêm Tử Huyền nhẹ giọng nói, gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười chết người.
Tô Ninh Nguyệt bĩu moi, vẻ mặt buồn bực.
Nếu có người hỏi nàng trên đời này ghét nhất là ai, đáp án không hề nghi ngờ chính là Viêm Tử Huyền!
Mỗi lần gặp mặt, hắn đều trêu chọc nàng, chế nhạo nàng, khi dễ nàng, cố tình cho phụ thân biết hai người là bạn tốt.
Nghe nương nói, hơn hai mươi năm trước, bọn họ phụ thân đều cùng mất đi phụ thân năm lên tám tuổi, vừa vặn ở cùng tới võ quán tập võ, cho nên quen biết.
Phụ thân là vì hứng thú hơn nữa còn có tài năng trời cho mà tập võ, còn Viêm bá phụ là bởi vì từ nhỏ cơ thể không được khỏe mạnh, vì muốn cơ thể khỏe lên, mới bị người nhà bắt buộc đưa đi tập võ.
Ở võ quán các sư huynh đệ khác gặp Viêm bá phụ gầy yếu thì thường xuyên thừa dịp sư phụ không chú ý mà khi dễ hắn, thậm chí lấy cớ luyện võ so chiêu mà ác ý ấu đả Viêm bá phụ, cha luôn che chở Viêm bá phụ, bảo hộ hắn không chịu các sư huynh đệ khác khi dễ.
Đối với lần này, viêm bá phụ cảm ơn trong lòng, cũng cùng cha kết làm bằng hửu, sau này võ quán vì sư phụ qua đời mà đóng cửa, nhưng giao tình (tình cảm) giữa hai người vẫn kéo dài đến nay.
Nếu phụ thân nàng là thiên tài võ học thì nàng này lại hoàn toàn tương phản —— nàng căn bản không phải nhân tài luyện võ, ngay cả trung bình tấn đều ngã trái ngã phải , nhưng Viêm Tử Huyền lại không giống vậy, Viêm bá phụ thậm chí còn mời danh Sư đến phủ dạy hắn võ công.
Đêm nay mở tiệc, Phụ thân là vì một nhà Viêm bá phụ mà mở tiệc tiễn đưa, bởi vì bọn họ sắp rời Quý Châu, đi kinh thành kinh thương.
Đối với Tô Ninh Nguyệt mà nói đây quả thực là tin tức tốt, bởi vì về sau nàng cũng sẽ không gặp lại người hay khi dễ mình Viêm Tử Huyền!
Vốn cả buổi tối tâm tình đều rất vui, nhưng lúc này tâm tình đang tốt của nàng tất cả đều bị Viêm Tử Huyền phá hư gần hết!
Nàng tức giận trừng mắt hắn, không thể tưởng được hắn lại đột nhiên vươn tay, nhéo nhéo nàng hai gò má của nàng.
“Nơi này trộm dấu cái gì? Chân gà sao? Như thế nào trở thành như vậy?” Hắn cười trêu chọc nàng.
Tô Ninh Nguyệt quả thực tức giận hận không thể cắn tay hắn, giống như cắn chân gà, hung hăng cắn để hắn
oa oa kêu to, khóc cầu xin tha thứ!
Nàng căm giận né tránh cánh tay của Viêm Tử Huyền, mà bên cạnh các trưởng bối cuối cùng cũng chú ý tới bọn họ.
“A, xem chúng ta chỉ lo nói chuyện phiếm, hai tiểu hài tử chắc cảm thấy nhàm chán đây?” Viêm mẫu cười nói.
“Thời gian đã không còn sớm, Ninh Nguyệt có mệt không con?” Tô mẫu hiền dịu nhìn nữ nhi, lập tức quay đầu phân phó nha hoàn:“Xuân Hương, mang tiểu thư đi tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị đi ngủ.”
“Vâng.”
Tô Ninh Nguyệt ngoan ngoãn theo Xuân Hương rời đi, trước khi đi nàng nhịn không được quay đầu hướng Viêm Tử Huyền làm mặt quỷ, đã thấy hắn chống cằm, ung dung liếc xéo nàng, khóe miệng như cười như không.
Đôi con ngươi đen phảng phất tia chê cười, cũng phảng phất cười nhạo gương mặt nàng xấu xí, càng làm cho Tô Ninh Nguyệt chán nản.
Nàng tức giận xoay người đi theo Xuân Hương rời đi, không cần quay đầu xem, nàng cũng có thể tưởng tượng được gương mặt tuấn tú kia đang đắc ý tươi cười.
Thật đáng ghét! Nàng ghét nhất Viêm Tử Huyền!
Khi nàng xoay người rời đi đến không thấy bóng dáng, Viêm Tử Huyền ý cười bên môi cũng biến mất theo.
Vừa nghĩ tới sắp rời đi nơi này, rời đi cô bé thú vị kia, lồng ngực của hắn liền giống như bị cái gi đó bóp chặt.
Có chút luyến tiếc rời đi, cũng là không đi không được.Lần đầu tiên trong đời, hắn nếm tư vị nỗi buồn ly biệt.

Khói bốc hơi bên trong.
Tô Ninh Nguyệt ngâm mình ở trong bồn tắm được xây bằng đá, đôi cánh tay nho nhỏ trong chốc lát chơi đùa trong làn nước, vô cùng tự đắc.
Ngâm mình trong bồn tắm nên nàng rất nhanh đã đem kẻ đáng ghét Viêm Tử Huyền ném ra… sau đầu.
Trong lúcc nàng hăng say đùa giởn, Xuân Hương mở miệng nói:“Tiểu thư, đã đến lúc đứng lên rồi!” đã vượt qua hai khắc (nửa tiếng).
“Nha…… Được rồi!” Tô Ninh Nguyệt có chút không tình nguyện đáp.
Xuân Hương đang muốn đi qua hầu hạ tiểu thư đứng dậy, lại không cẩn thận làm cho quần áo định thay cho nàng ướt một mảng lớn.
“Ai nha, không xong! Xuân Hương trở về phòng lấy một bộ xiêm y lại đây, xin tiểu thư chờ một chút.”
“Được!” Tô Ninh Nguyệt cười hi hi gật đầu.
Có thể tiếp tục chơi đùa nàng là cầu còn không được đâu!
Sau khi Xuân Hương rời đi, Tô Ninh Nguyệt vui vẻ chơi đùa, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang kì lạ.
Nàng ngẩng đầu chỉ thấy một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở trên tường, chỉ chốc lát sau lại bay vọt đến ngọn cây, tiếp theo lại bay đến chổ khác chạy trốn, động tác linh mẫn mau lẹ, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
“Hừ, khẳng định lại là con khỉ kia!” Của nàng môi nhi nhịn không được chu lên.
Đang lúc Tô Ninh nguyệt nhìn không thấy bóng dáng con khỉ kia thì ở trên ngọn cây có một giọng nói thầm, đột nhiên một trận lốc xóay xông vào, phát ra tiếng vang thật lớn .
“Con khỉ kia lúc này không biết lại muốn làm chuyện xấu gì ?”
Tô Ninh Nguyệt bị giật mình, cơ thể trợt xuống bồn tắm. Mặc dù nước không sâu, nhưng là xảy ra đột nhiên, nàng trong khoảng thời gian ngắn có điểm rối loạn tay chân.
Nàng giãy dụa muốn đứng lên, tay chân luống cuống nên ngược lại càng tệ hơn, thân hình nho nhỏ ngã vào trong nước, nên đã uống vài ngụm nước tắm.
“Tiểu Nguyệt Nhi? Tiểu Nguyệt Nhi!” Viêm Tử Huyền kinh hô, tiếng nói lộ ra lo lắng.
Vừa rồi hắn đang định đến phòng khách nghỉ tạm, bỗng nhiên thoáng nhìn một bóng dáng khả nghi, hướng tới phòng tấm mà đi thẳng đến.
Bởi vì trời tối, hắn không xác định được bóng đen khả nghi kia là cái gì, nhưng hắn biết nàng đang ở trong bồn tắm! Bởi vì sợ nàng sẽ có nguy hiểm, hắn liền không chút nghĩ ngợi vọt tiến vào.
Giờ phút này thấy nàng ở trong bồn tắm giãy dụa, không phải la đang ngâm mình sau chứ?
Tô Ninh Nguyệt tuy rằng ở trong nước giãy dụa, cái gì đều nhìn không thấy, nhưng vẫn nghe thấy được âm thanh kêu to kia.
Trên đời này cũng chỉ có Viêm Tử Huyền kêu nàng là “Tiểu Nguyệt Nhi”, nhưng mà hắn đến đây làm cái gì ?
“Tiểu Nguyệt Nhi? Ngươi không có việc gì chứ?”
Viêm Tử Huyền một bước tiến lên, đem nàng từ trong bồn tắm ra ngoài.
Tô Ninh Nguyệt căn bản không nghĩ tới Viêm Tử Huyền sẽ đến, mà có thể hắn đợi lát nữa nhất định sẽ không lưu tình chút nào cười nhạo sự ngu ngốc của nàng.
Ô ô…… Chán ghét! Nàng một chút cũng không muốn đối mặt với gương mặt vui sướng khi người gặp họa của hắn a!
Ai, có! Rõ ràng giả chết dọa hắn sẽ tốt lắm đây!
Tô Ninh Nguyệt liền cố ý làm bộ không nhúc nhích, mà quả nhiên la hù dọa được Viêm Tử Huyền.
“Tiểu Nguyệt Nhi? Ngươi tỉnh tỉnh a!”
Viêm Tử Huyền không ngừng hô của nàng tên, mi tâm mặt nhăn tử nhanh.
Tuy rằng hắn hay khi dễ nàng, nhưng cũng không phải thật sự chán ghét nàng, ngược lại là cảm thấy nàng rất đáng yêu, cho nên nhịn không được muốn đùa nàng, hắn một chút cũng không hy vọng nàng phát sinh cai gì ngoài ý muốn nha!
“Tiểu Nguyệt Nhi? Tiểu Nguyệt Nhi!”
Hắn từng tiếng lo âu kêu to, làm cho Tô Ninh Nguyệt trong lòng âm thầm đắc ý không thôi, không thể tưởng được ngay sau đó, hắn bỗng nhiên mở miệng của nàng ra, bóp mũi nàng, miệng dán lên môi nàng, đối với nàng mãnh liệt thổi hơi.
Nàng ngây dại, không rõ hắn đang làm cái gì, chỉ cảm thấy cái mũi bị nắm rất thoải mái.
Ngay lúc ấy nàng giãy dụa đem Viêm Tử Huyền đẩy ra, hai đôi vợ chồng nghe thấy được Viêm Tử Huyền rống to, tất cả đều vội vàng chạy tới, mà nha hoàn Xuân Hương cũng mang theo xiêm y chạy lại đây.
Vừa nhìn thấy trước mắt tình cảnh, bọn họ bi dọa toi choáng váng.
“Đây là có chuyện gì?” Tô Thường Đức vội vàng truy hỏi.
“Tiểu Nguyệt Nhi ở trong bồn tắm nghịch nước!” Viêm Tử Huyền đáp.
“Ta không –” Tô Ninh Nguyệt mới mở miệng, nói đã bị Viêm Tử Huyền cướp lời.
“Vừa rồi nàng ở trong bồn tắm ngất đi, cũng không nhúc nhích, cũng may ta thổi mấy hơi thở cho nàng, nàng mới tỉnh lại, lúc này hẳn là không có việc gì.”
“Thật sự là ông trời phù hộ, mau đưa nàng trở về phòng đi!” Viêm mẫu mở miệng.
Xuân Hương chạy nhanh đưa lên quần áo sạch sẽ, vội vàng giúp Tô Ninh Nguyệt mặc vao, Viêm Tử Huyền không nói hai lời ôm lấy Tô Ninh Nguyệt, một đường đem nàng về phòng của nàng, mà hai đôi vợ chồng cũng đều đi vào trong phòng.
Tô mẫu vì nữ nhi đấp chăn, trong chốc lát sờ sờ hai má của nàng, trong chốc lát lai xem xem cái trán của nàng, muốn xác định nữ nhi bình yên vô sự.
“Ninh Nguyệt, ngươi không có việc gì đi?”
“Nương, ta không sao.” Tô Ninh Nguyệt trả lời.
Nàng vốn không có gì, chính là thiếu chút nữa bị Viêm Tử Huyền làm khổ gần chết mà thôi.
Không thể tưởng được chính mình vừa rồi tuy rằng thành công hù dọa hắn, lại đem chính mình làm cho chết khiếp, xem ra người này đúng là trời sinh là khắc tinh của nàng!
Thấy nàng thật không sao, hai đôi vợ chồng rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
“May mắn có Tử Huyền, ít nhiều hắn thông minh.” Tô Thường Đức khen ngợi nhi tử của bằng hửu, lập tức đối với Viêm Tử Huyền nói giỡn “Bất quá nha, tiểu tử…… Ninh Nguyệt của Chúng ta là cô nương nhà gia giáo! Ngươi bế nàng như thế, tương lai phải phụ trách cưới nàng nha!”
Lời này vừa nói ra, hai đôi vợ chồng đều nở nụ cười, không có người đem này lời xem là thật, dù sao lúc này Tô Ninh Nguyệt bất quá mới chỉ là tiểu oa nhi sáu tuổi, nào có cái gì danh tiết bị hao tổn chứ.
Nhưng Tô Ninh Nguyệt lại không biết do chính là lời nói đùa, nàng cắn môi kích động kháng nghị nói:“Không cần! Không cần! Ta mới không cần!”
Tuy rằng nàng vẩn còn là tiểu hài tử, nhưng cũng có người mình yêu thích.
“Ta thích là Chu đại ca ca!” Tiểu nữ hài còn không biết e lệ, lớn tiếng tuyên bố người trong lòng của chính mình.
Vị kia Chu đại ca ca, mỗi lần thấy nàng đều đã đưa đồ ăn cho nàng, không giống Viêm Tử Huyền, chỉ biết khi dễ nàng!
Viêm Tử Huyền nghe vậy tức giận đến nổi gân xanh, vẻ mặt bất mãn phảng phất giống như mơ ước cua chính mình tùy thời sẽ bị cướp đi.
Hắn díp mắt con ngươi đen xinh đẹp lên, trầm thanh hỏi:“Ta so ra kém cái tên kia?”
“Đương nhiên so ra kém! Đừng nói là chu ca ca, liền ngay cả ‘Hùng ca’ đều mạnh hơn ngươi.”
“Hắn lại là nhân vật thế nào?” Viêm Tử Huyền khẩu khí không tốt hỏi.
“Là con gà trống mà đại nương ở phòng bếp nuôi, là ta giúp nó đặt tên!”
Lời này vừa nói ra, Viêm Tử Huyền sắc mặt tối sầm, một bên hai đôi vợ chồng buồn cười cười to, mà Tô Ninh Nguyệt cảm thấy chính mình rốt cục hơn hắn 1 lần, đang đắc ý dương dương tự đắc!
“Kia tình cảm thật tốt nha, ta vừa vặn cũng biết được ‘Hoa muội’ so với ngươi có mị lực hơn.” Viêm Tử Huyền cắn răng nói.
Hoa muội?
Tô Ninh Nguyệt tuy rằng đối hắn trong miệng “Hoa muội” Cảm thấy tò mò, nhưng tưởng tượng cũng biết đáp án nhất định làm nàng chán nản, cho nên đóng chặt miệng không hỏi.
Chẳng qua, nàng mặc dù có thể không mở miệng hỏi, lại không ngăn được Viêm Tử Huyền miệng giải thích.
“Nó là một Tiểu trư trư do hàng xóm của ta nuôi!”
“Ngươi…… Ngươi mới là một Tiểu trư trư!” Tô Ninh Nguyệt khí bất quá ồn ào.
nhóm đại nhân xem hai tiểu hài tử đấu võ mồm, thật sự là càng xem càng thú vị.
“Ha ha, hai người bọn họ thật đúng là trời sinh một đôi! Ta xem thế nào, nói không chừng tương lai chúng ta hai nhà thật chúng ta thật sự trở thành thông gia rồi!”
“Tốt lắm nha! hai nhà chung ta nếu có thể kết làm thông gia, thi thật đúng là không thể tốt hơn!”
Nghe nhóm đại nhân vui vẻ đàm tiếu, hai cái “Đương sự” đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
“Ta mới không cần gả cho hắn!”
“Ta mới không cần cuoi nàng!”
Bọn họ trăm miệng một lời tuyên cáo, lại làm nhóm đại nhân cười ha ha.
Tô Ninh Nguyệt cực kỳ tức giận, nàng đơn giản kéo chăn, che khuất gương mặt mình ở dưới chăn bằng gấm phát lên tiếng hờn dỗi.
Hừ! Đáng giận! Đáng giận đáng ghét! Nàng đời này ghét nhất chính là Viêm Tử Huyền!
May mắn hắn rất nhanh sẽ đi theo Viêm bá phụ, Viêm bá mẫu đi kinh thành, tốt nhất bọn họ đời này đều không cần gặp lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.