Trợ Lí Ảnh Đế Làm Sao Vậy

Chương 7:




Giữa đêm Bạch Thiệu Đình bị cơn mưa đánh thức, hắn cẩn thận bật đèn ngủ rồi trở mình ngồi dậy. Ánh sáng le lói của ánh đèn ngủ màu vàng hòa vào ánh sáng của những ngọn đèn đường hắt vào phòng. Hắn đi tới bước tường bằng kính trong suốt, tay châm một điếu thuốc, đôi mắt mông lung nhìn xuống thành phố tấp nập ngoài kia. Hắn rít một hơi thật sâu, đầu tàn thuốc lóe đỏ như rực cháy rồi tắt dần, để lại bả thuốc xám xịt, sau đó không gian nơi hắn đứng bao quanh toàn khói trắng lượn lờ. Khuôn mặt Bạch Thiệu Đình từ trong làn khói thuốc như ẩn hiện, mông lung mờ ảo.
Bạch Thiệu Đình đã cai thuốc từ rất lâu rồi, chỉ là những lúc tâm trạng nặng nề mới làm vài ba điếu cho thoải mái. Bởi vậy mà cái vị đắng chát nơi đầu lưỡi khiến hắn cảm thấy xa lạ, sóng mũi hơi cay cay vì hít phải khói thuốc.
Đêm nay thật dài, chí ít đó là cảm nhận của kẻ đang chầm chậm mà hút từng hơi ấy. Nhìn con đường của thành phố vẫn đang còn vội vã lúc đêm về kia, rồi lại nhìn con người đang say giấc trong phòng. Bạch Thiệu Đình càng thêm nặng trĩu cả lòng.
Chẳng bao lâu, điếu thuốc đã cháy hết, dần dần tắt lụi rồi rơi vương vãi mặt sàn, mà hắn, cũng chẳng buồn để ý. Chỉ là trong lòng vẫn chẳng thể gỡ bỏ tâm sự. Tay lại chậm rãi châm thêm một điếu, lúc chuẩn bị bật lửa, một bàn tay khác đã lấy đi điếu thuốc trong tay.
Từ Gia Hoài đã tỉnh từ lúc nào nay đứng bên cạnh, từ tốn giúp hắn cai thuốc. Hành động đã quá nỗi quen thuộc này lại khiến hắn cay xè cả mắt. Đúng vậy, chỉ cần mỗi lần Bạch Thiệu Đình có tâm sự sẽ trốn đến một nơi nào đó để hút thuốc, nhưng hút chỉ duy nhất một điếu, bởi vì, Từ Gia Hoài luôn xuất hiện đúng lúc để tránh việc hắn hút quá nhiều làm tổn hại đến sức khỏe.
Đêm nay cũng thế, hai người ngồi bệt xuống sàn nhà, Từ Gia Hoài gác đầu lên vai hắn, không ai nói gì, yên lặng nhìn ra phía xa xa nơi khoảng đêm đen trước mặt.
Mỗi người đều có tâm sự, muốn an ủi nhau cũng chẳng dễ dàng.
Đêm đen dài đằng đẳng, hai người ngồi đấy đến hừng đông, bình minh phía đằng xa đã dần dần ngoi lên khỏi đường chân trời, Từ Gia Hoài mới rời khỏi vai hắn. Sau đó chằng nói mà đi thẳng đến bên giường, chậm rãi lên tiếng:
"Anh mệt rồi, bồi anh nghỉ một lát có được không?"
"Um-"
....
Cả hai lần nữa tỉnh dậy đã là cuối ngày, bởi vì di chứng của việc ngủ quá nhiều và nhịn đói cả ngày khiến tay chân y bủn rủn, chẳng còn sức lực mà ngồi dậy. Một lúc sau cửa phòng ngủ mở ra, Bạch Thiệu Đình mang một khay thức ăn đến trước mặt y. Thì ra nhân lúc Từ Gia Hoài còn ngủ, hắn đã xuống bếp nấu vài món đơn giản, bởi vì hắn sợ, sợ lúc y dậy sẽ đói bụng.
Từ Gia Hoài nhìn đồ ăn trước mặt, không khỏi cảm thán:
"Sau này có phải nên gọi em là đầu bếp Bạch hay không? Anh không biết là tay nghề nấu nướng của em tiến bộ đến vậy".
Cũng đúng, lúc quen Từ Gia Hoài hắn rất ít khi xuống bếp, cùng lắm thì nấu vài món lúc sinh nhật y. Còn lúc Từ Gia Hoài đi công tác, hắn liền chạy qua nhà mẹ đẻ để cọ cơm hoặc tấp đại vào quán nào đó cho qua bữa.
Mắt thấy bảo bối nhà mình yêu thích, Bạch Thiệu Đình đã thăng cấp thành siêu cấp cún bự vô liêm sỉ mà nói:
"Vậy anh phải thưởng cho em đấy?"
"Em muốn gì nào bé Bạchhhh"- vừa nói y vừa dùng tay xoa đầu hắn. Đôi mắt hắn nghĩ ngợi trong giây lát rồi nhìn thẳng vào Từ Gia Hoài, phun ra một câu ngứa đòn:
"Vậy lần sau chúng ta làm thêm hai hiệp nữa."
"Cho em ba giây để đi khuất mắt anh, không thì tối nay qua phòng khách ngủ."
Thế là cún bự lủi thủi bước ra ngoài, để lại y đang hết sức phiền não.
Trãi qua vài tháng yên bình không có sóng to gió lớn, Từ Gia Hoài cũng thôi không nhắc lại chuyện cũ. Mắt thấy năm mới cũng sắp đến, liền bàn bạc sắp xếp lại lịch làm việc của Bạch Thiệu Đình, chừa vài ngày Tết đi thăm gia đình, rồi đi du lịch. Năm nay hắn nói muốn đi Nhật Bản ngắm hoa "sakura" nở, nên y cũng bắt đầu chuẩn bị vài thứ cần thiết cho chuyến đi.
Thời gian trôi cũng quá nhanh đi, hôm bộ phim cuối năm của Bạch Thiệu Đình đóng máy cũng đã là hai mươi bảy Tết, ba ngày nữa là bước sang năm mới. Thế là hai người gấp rút trang trí nhà cửa, sang thăm bố Bạch mẹ Bạch, rồi thắp hương cho ba mẹ Từ. Xong xuôi mọi việc thì hai người họ làm vé bay sang Nhật Bản, năm nay họ đón Tết ở Hokaido. Năm nay cả nước Nhật đều lạnh đến rét run, nên vì vậy mà vừa xuống máy bay y đã hắt xì, người run cầm cập. Bạch Thiệu Đình từ phía sau ôm lấy y, dùng áo khoác bọc lấy, giúp y tránh gió tuyết. Hành động này thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Đa phần đều hiếu kì nhưng không tỏ vẻ, nhưng cũng có một số người kì thị người đồng giới nên liên tục nhíu mày, tránh đi chỗ khác.
Dường như Từ Gia Hoài cảm nhận được ánh mắt xung quanh nên đẩy nhẹ hắn, ngẩng đầu lên nói:
"Này, buông anh ra đi, nhiều người nhìn như thế, anh hơi ngại."
"Có gì mà xấu hổ, tụi mình là cặp chồng chồng già đi hâm nóng tình cảm thì đã sao."- sau đó quay sang đám người kia nhỏ giọng:" Làm phiền mọi người hạ thấp tầm mắt, người yêu của tôi cảm thấy không thoải mái, cảm ơn."
Vừa dứt câu liền được Từ Gia Hoài quay lại đồi diện ôm chầm lấy, đầu y tựa vào lòng ngực hắn, nhịp thở cả hai như hòa làm một.
"Sao tự nhiên hết ngại rồi à, còn ôm em nữa?"
"Biết sao được, ai bảo có người nói chúng ta là chồng chồng già lâu năm hâm nóng tình cảm nữa chứ!"
Hắn bật cười khẽ, quàng tay ôm lại y, cả hai đứng chờ xe taxi đến đưa về khách sạn, một màn này, bắt đầu mở ra một kì nghỉ Tết thú vị nhất....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.