Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 238: Ngoại truyện nhỏ 2. Danh nghĩa nhân dân




1.
Tháng 4 năm 2017, bộ phim “Danh nghĩa nhân dân” đang nổi đình nổi đám.
Lúc đó, Cố Tiêu và Trương Tư Nghị vẫn còn học ở London. Sau những giờ học tập và làm việc căng thẳng, hai người sẽ tranh thủ thời gian rảnh rỗi xem bộ phim hót hòn họt này.
Vào ban đêm, cả hai dựa vào giường, máy tính được đặt trên đùi Cố Tiêu, Trương Tư Nghị gối lên một cánh tay của Cố Tiêu, cùng nhau xem kịch.
“Mẹ kiếp, trưởng phòng Triệu này thật sự quá tham lam.” Khi xem hai tập đầu tiên, Trương Tư Nghị đã bị sốc bởi quy mô của vở kịch, cắn lưỡi ngợi khen cả căn phòng tràn ngập tiền nhân dân tệ hối lộ.
Ngược lại, Cố Tiêu không phản ứng gì nhiều, anh nghiêng đầu cười nói: “Em từ nhỏ sống ở môi trường đó, anh cứ tưởng em chẳng hề ngạc nhiên với tình huống này.”
Trương Tư Nghị: “Anh đùa hay thật đấy, ba em là quan thanh liêm.”
Cố Tiêu giả vờ nghi ngờ: “Khó nói lắm, em thấy trưởng phòng Triệu kia tham ô còn giấu cả vợ con ông ta cơ mà.”
Trương Tư Nghị ngay lập tức xù lông, bật dậy nói: “Làm sao có thể!”
Cố Tiêu thuận tiện ôm lấy Trương Tư Nghị, dỗ dành: “Đừng giận đừng giận, anh biết, anh đùa em thôi.”
Trương Tư Nghị: “...”
Ở trong chăn đạp Cố Tiêu một cái, Trương Tư Nghị dựa vào vai anh, tiếp tục xem phim.
2.
Nhìn thấy Thái Thành Công đưa tiền, tặng đồ chơi cho con trai của Hầu Lượng Bình, Trương Tư Nghị thở dài nói: “Lúc nhỏ cũng có một người chú tặng quà cho ba em, ba em không nhận, người chú kia thay đổi biện pháp, nhét vào trong tay em, nào là xe ô tô điều khiển từ xa, súng lục nhỏ... Em thích lắm nhưng ba em không cho em lấy, sau đó còn mắng em hết lời.”
Cố Tiêu: “Sao lại mắng em? Không phải em không lấy sao?”
Trương Tư Nghị: “Có thể do ban đầu em ôm rịt mấy thứ đó không chịu nhả ra.”
Cố Tiêu thử tưởng tượng bé Trương Tư Nghị mắt long lanh ngóng đợi nhìn chằm chằm vào những thứ đồ chơi kia, không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Trương Tư Nghị vẫn đang đắm chìm trong hồi ức, nói: “Nghĩ lại, em thật sự rất ngưỡng mộ ba em, có thể liên tục cưỡng lại rất nhiều cám dỗ đến tận bây giờ.”
Cố Tiêu gật đầu đồng ý: “Đúng đấy, nếu là em, đoán chừng là người rớt ngựa đầu tiên trong cơn bão chống tham nhũng này.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu chỉ vào trưởng phòng Triệu - người đang hối hận khôn nguôi trong màn hình laptop, nói: “Nhìn mà xem, sống không quá hai tập.”
Trương Tư Nghị: “Anh cút đi!”
3.
Chiếu tới bộ chữ “Lấy tĩnh tu thân” trong văn phòng của Lý Đạt Khang, Trương Tư Nghị kích động nói: “A a a? Văn phòng của Lý Đạt Khang giống với văn phòng của anh!”
Cố Tiêu: “Trừ bốn chữ kia thì có gì giống đâu?”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu: “Kể cả bút pháp của bốn chữ kia cũng chẳng giống. Của anh là chữ Khải Hành[1], của ông ta là chữ Hành[2].”
Trương Tư Nghị: “Dạ...”
4.
Nhìn thấy tác phong làm việc bá đạo của Lý Đạt Khang, công chính nghiêm minh với cả vợ và bạn, Trương Tư Nghị cảm khái: “Aiz, bí thư Lý Đạt Khang này hơi quá đáng, Hầu Lượng Bình nói đúng, phụ nữ là để cưng chiều, sao có thể lạnh lùng và vô tình như vậy.”
Cố Tiêu: “Ông ta có nguyên tắc của mình.”
Trương Tư Nghị: “Nói đến cái này, anh khá giống với bí thư Lý Đạt Khang ở một số khía cạnh.”
Cố Tiêu: “... Ví dụ như?”
Trương Tư Nghị: “Năm ngoái chúng ta cãi nhau vì chuyện của chị Tô Nguyên, bạn học của em.”
Cố Tiêu: “...”
Trương Tư Nghị căm phẫn sục sôi nói: “Có đôi khi công và tư rõ ràng chính là một loại máu lạnh, một loại vô tình! Ba em cũng thế, ông sợ người quen họ hàng nhờ vả ông việc này việc nọ, nên trốn tới trốn lui, gây thù hằn khắp nơi, bây giờ khiến cho tính cách lầm lì, đến một người bạn cũng không có.”
Cố Tiêu: “...”
Trương Tư Nghị: “Nhưng mà ba em hạnh phúc hơn ông ta, ít nhất ba em còn có mẹ em, mà vợ của Lý Đạt Khang lại không hề yêu ông ta.”
Trương Tư Nghị: “What the fuck! Vợ ông ta hơn nửa đêm còn ở cùng Vương Đại Lộ ư? Bí thư Đạt Khang bị cắm sừng à?”
Cố Tiêu: “...”
Trương Tư Nghị: “Chậc chậc chậc, anh nói xem kiểu người như mấy anh, liều mạng như thế là mưu cầu cái gì cơ chứ?”
Cố Tiêu: “Có lẽ là GDP đi.”
Trương Tư Nghị: “...” 
[1] Chữ Khải Hành: kiểu chữ kết hợp giữa chữ Hành và chữ Khải.
[2] Chữ Hành: là một kiểu chữ Hán, nó dùng một chút thế bút chữ Thảo, nhưng không quanh co ngoằn ngoèo, khó phân biệt như lối viết chữ Thảo, lại không tinh tế phí sức giống chữ Khải. Nét bút mượt mà, tiết kiệm thời gian và đỡ tốn công sức hơn.
Hết ngoại truyện nhỏ 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.